Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 272: Phu nhân mơ mộng thật đẹp
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:57:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trong năm năm qua, chìm đắm trong nỗi đau mất mẫu , cửa đóng then cài, mà quên rằng mỗi dịp lễ tết, đáng lẽ như khi mẫu còn sống, chuẩn lễ vật, phái gia nhân chất xe gửi đến Kiều phủ. Chứ là thời thế, để phu nhân tự hao tâm tổn sức, đến các cửa hàng để chọn lấy đồ dùng.”
“Là hiểu chuyện .”
“Mẫu luôn cẩn thận chu như , giống như chuỗi vòng tay ngọc Hòa Điền đỏ cổ tay phu nhân, trải qua hơn mười năm, vẫn giữ chất ngọc bóng bẩy, tinh tế .”
Kiều phu nhân theo bản năng kéo tay áo , chậm chạp phản ứng kịp, càng che đậy càng trở nên lố bịch.
“Sở thích của phu nhân thật sự rộng rãi.”
“Từ bút mực giấy nghiên đáng kể, quần áo đổi theo bốn mùa, cho đến vàng bạc ngọc ngà quý giá, đồ trang trí tinh xảo, phu nhân đều yêu thích vô cùng.”
“Chẳng lẽ , hiện tại việc lấy đồ từ các cửa hàng của Vinh thị thể thỏa mãn sở thích của phu nhân, đến mức phu nhân dự định dứt khoát một bước, trực tiếp thu Vinh thị thương phố tay ?”
“Phu nhân mơ mộng thật .”
Từ đầu đến cuối, giọng của Cố Vinh đều ôn nhu, dịu dàng, ẩn chứa ý .
Kiều phu nhân tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng: “Ngươi hỗn xược!”
“Ai cho ngươi cái gan lớn lối, ngông cuồng như mặt bổn phu nhân!”
Cố Vinh: “Những lời câu nào đúng sự thật.”
“Kiều phu nhân, ai lớn giọng hơn thì đó lý .”
“Ngâm Chu, con cứ trơ mắt Cố Vinh sỉ nhục mẫu con như ư?” Kiều phu nhân gửi gắm chút thể diện và tôn nghiêm sắp sụp đổ Kiều Ngâm Chu.
Thần sắc Kiều Ngâm Chu chút hoảng hốt, bàng hoàng.
Trong năm năm vùi đầu khổ học, năm năm theo đại nho du học, rốt cuộc xảy bao nhiêu chuyện mà .
Hắn và những con đỉa hút m.á.u , gì khác biệt?
“Mẫu , rốt cuộc là ai đang sỉ nhục Kiều gia!” Kiều Ngâm Chu run rẩy chất vấn.
Lời và hành động, thực sự Kiều gia mất mặt chính là Mẫu !
Cố Vinh liếc Kiều Ngâm Chu đang chịu đả kích lớn.
Một vài đả kích, nên chịu vẫn chịu.
Chỉ như , khi cần đoạn tuyệt mới thể đoạn tuyệt.
Thu tầm mắt, nàng tiếp tục với giọng điệu bình thản: “Hiện giờ, Kiều phu nhân với về duyên phận, lẽ Người quên, năm đó tại tang lễ của , Người rõ ràng thấy trốn trong góc tường thầm, nhưng vẫn cố ý cùng ma ma cận cợt, mắng c.h.ử.i và .”
“Để nghĩ xem, lúc đó Kiều phu nhân gì.”
“Nói thấp hèn thô bỉ, nông nổi lẳng lơ, nặng khắc , như miếng cao bồi ch.ó đòi bám víu Kiều Ngâm Chu, Kiều Ngâm Chu gặp xui xẻo lớn mới chịu đựng một vị hôn thê như , nếu liêm sỉ và tự điều thì nên tự đến hủy hôn.”
“Khi Người những lời , cây bộ diêu trâm vàng búi tóc của Người là do tặng, chuỗi ngọc vòng tay ngọc cổ tay Người là do tặng, bộ vân cẩm thêu thùa Người là do bỏ tiền lớn tìm thợ danh tiếng thêu cho Người.”
“Kiều phu nhân, Người xem nhớ đủ rõ ràng, đủ chính xác ?”
Khoảng thời gian đó, nàng mất mẫu , cũng mất Kiều Ngâm Chu bầu bạn suốt mười năm như một.
“Ta như ý phu nhân, hủy bỏ hôn ước.”
“, tại phu nhân thể ghét bỏ khinh miệt và mẫu , an tâm tiếp tục tùy tiện sử dụng đồ vật trong các cửa hàng của Vinh thị.”
“Ta sơ lược tính toán, trong năm năm, đồ vật Người lấy ít nhất trị giá ba vạn lượng.”
“Đại Càn, bổng lộc hàng năm của quan viên nhất phẩm, cũng chỉ chín trăm sáu mươi lượng!”
“Phu nhân tùy tiện lấy ba vạn lượng, là ký với khế ước bán ba mươi năm ?”
“Người xem thường xuất của , nhưng xuất của phu nhân thì hơn ở điểm nào?”
“Chẳng qua cũng chỉ là thứ nữ của gia tộc huân tước sa sút mà thôi.”
“Phu nhân cướp hôn sự của đích tỷ Người!”
“Câm miệng!”
“Ngươi câm miệng!”
Kiều phu nhân nổi cơn thịnh nộ, hất đổ tất cả chén bàn, hai mắt đỏ ngầu, trông như một kẻ điên, hung hăng trừng mắt Cố Vinh.
“Ngươi câm miệng!”
“Ngươi .”
Cố Vinh: “Nói xong những điều cần , tự nhiên sẽ .”
“Trước khi đến đây, suy tính kỹ lưỡng mục đích và dụng ý của phu nhân khi mời .”
“Hoặc là nhân cơ hội quyết định hôn ước cho Tiểu Tri, hoặc là hôn sự của Diệp gia cô nương.”
“Kiều phu nhân, Người chuẩn đồ trang sức hồi môn cho Diệp gia cô nương?”
“Sao, ba vạn lượng đồ vật, tùy tiện bán một phần, cũng đủ để thêm hồi môn cho Diệp gia cô nương . Hay là phu nhân túng thiếu, tiền bạc mất ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-272-phu-nhan-mo-mong-that-dep.html.]
“Ha, quý nữ Kinh thành từng tiền lệ ép buộc khác thêm hồi môn.”
“Chắc hẳn Kiều phu nhân và Diệp gia cô nương đến mức bất chấp thể thống và quy củ như chứ.”
Cố Vinh sót một chữ nào đem những lời Kiều phu nhân từng châm chọc nàng mà trả , luồng khí nghẹn trong lồng n.g.ự.c nàng mới thoải mái thở .
Kiều phu nhân ôm ngực, mắt trợn ngược, ngất xỉu.
“Đa tạ Kiều phu nhân dùng lời và hành động dạy bảo một phương pháp cực kỳ hữu ích. Chỉ cần tranh cãi thất thế, cứ giả vờ ngất là .”
“Vinh Vinh.” Kiều Ngâm Chu thần sắc đau khổ.
Hắn như một cây trúc xanh kiêu hãnh thẳng, vật dơ bẩn bao phủ, dường như đang giãy giụa cầu cứu, như đang chìm đắm.
Cố Vinh mím môi, bước lên hai bước, cúi , nhéo mạnh huyệt nhân trung của Kiều phu nhân.
Kiều phu nhân kêu lên một tiếng, bật dậy.
“Ta xong những điều cần .”
“Khuyên Kiều phu nhân đừng tính toán bất kỳ mưu đồ gì nữa.”
“Xin cáo từ.”
Cố Vinh tùy tiện dùng khăn tay lau lau, chút lưu luyến rời . Khi lướt qua Kiều Ngâm Chu, nàng dừng bước, khẽ : “Huynh trưởng, bịt mắt bịt tai tự lừa dối , khi đại họa giáng xuống, dù mở mắt quyết đoán, cũng muộn .”
“Ta ầm ĩ một trận , nguyên nhân căn bản tuyệt đối vì trong lòng quá kích động.”
“Ta hy vọng trưởng thể đường đường chính chính bước tiếp con đường hoài bão mà lập .”
“Số đồ vật trị giá ba vạn lượng bạc một nửa lấy trong năm ngoái, trưởng nên điều tra xem những thứ đó rốt cuộc về .”
“Còn nữa, những điều thất lễ …”
“Xin .”
“Trong lòng , luôn là đoan chính ngay thẳng.”
“Từ đầu đến cuối.”
“Trước , bây giờ, và .”
“Ta từng một khoảnh khắc nào vì những chuyện ghê tởm mà giận lây sang .”
“Ta chờ xem Tam Nguyên và .”
“Huynh trưởng, cần chỗ dựa.”
Dứt lời, Cố Vinh cất bước rời .
Kiều Ngâm Chu bóng lưng Cố Vinh từng chút một biến mất trong tầm mắt .
Cố Vinh, rốt cuộc chịu đựng bao nhiêu ấm ức.
“Kiều Ngâm Chu, sinh đứa con ăn cây táo rào cây sung, tiền đồ như con chứ.”
Kiều phu nhân đầy bụng lửa giận, chỗ nào để trút.
Kiều Ngâm Chu chút buồn vui : “Mẫu vẫn nên nghĩ cách giải thích với Tổ phụ về ba vạn lượng .”
“Nhi t.ử ngờ, Mẫu tự xưng là cao quý yêu tiền đến .”
“Việc đón biểu cô nương về phủ, là để phụng dưỡng bên gối, mà là để mưu đồ hồi môn của Vinh di nương.”
“Mẫu , Người ?”
“Nhi t.ử hận Người.”
Hận Mẫu đ.â.m thêm một nhát d.a.o lúc Cố Vinh yếu đuối và đau khổ nhất.
“Mẫu thể cho nhi t.ử , tại Người chán ghét Vinh di nương và Vinh Vinh đến thế ? Những năm qua, Vinh di nương đối xử với Người bằng tấm lòng chân thành, Vinh Vinh cũng .”
Kiều phu nhân t.h.ả.m hại đổ sụp xuống đất, thất thanh lẩm bẩm: “Con hiểu.”
“Khuôn mặt đó của nàng , dễ dàng cướp ánh mắt của tất cả .”
Kiều Ngâm Chu chỉ thấy hoang đường.
Thì là ghen tị.
Cớ gì đến mức .
“Nữ t.ử lập giữa đời vốn dễ dàng, hà cớ gì tàn sát lẫn .”
“Trời đất rộng lớn, bao nhiêu chuyện thể .”
“Mẫu , ngày nên thường xuyên đến Tàng Thư Lâu trong phủ mà xem xét.”
“Sách vở sẽ cho , điều gì là trái đúng sai, điều gì là trời đất bao la.”