Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 27: Đào hoa xuân sắc ấm áp nở trước

Cập nhật lúc: 2025-12-11 15:38:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhữ Dương Bá chần chừ.

 

tình ý cũ thể giả dối.

 

“Nàng cũng còn trẻ nữa.”

 

Ánh trăng tràn qua tường vách, ánh sáng trong vắt, chiếu lên Nhữ Dương Bá, một cảm giác kỳ lạ về vợ chồng cùng vượt qua mưa gió, hoạn nạn .

 

Cố Vinh khinh thường hừ lạnh.

 

“Phụ , Phù Hi hiếu thuận tỉ mỉ, vì để lo lắng yên, trằn trọc khó ngủ trong Thanh Thư Viện, chi bằng giữ Từ đường tận tâm hầu hạ Đào di nương.”

 

“Có Phù Hi ở đây, Phụ cũng thể yên tâm .”

 

“À, Phụ cung ?”

 

Cố Vinh trời, còn chút thời gian khi cửa cung đóng .

 

Nhữ Dương Bá nhíu mày: “Chuyện xử lý thỏa, cho dù ngày mai Ngự sử nhảy hặc tấu, cũng đáng lo ngại.”

 

“Xét cho cùng đây là việc riêng, nào bề nào dùng việc riêng chủ động quấy rầy Bệ hạ.”

 

“Phụ , sống ở Kinh thành, chân Thiên tử, biến động đều khó thoát khỏi Thánh thính.” Cố Vinh khẽ hạ Phượng nhãn, thâm trầm : “Trinh Long Đế khi đăng cơ cáo dụ thiên hạ, Đại Càn dân chúng an lạc, hết coi trọng phong tục; coi trọng phong tục, gì hơn việc đề cao tiết kiệm.”

 

“Bài trừ xa hoa, đề cao giản dị, là quốc sách, việc riêng.”

 

“Nữ nhi hết lời.”

 

Nhữ Dương Bá như rót nước cam lồ đầu, lập tức cảm thấy một luồng hàn khí dâng lên từ sống lưng, kìm toát mồ hôi lạnh.

 

Nghiêng đầu, liếc Cố Vinh một cái, chỉ cảm thấy cô con gái lạnh lùng bức , khí độ hào hùng, khiến dám thẳng.

 

Ngay lập tức, sự thương xót, quấn quýt và tình ý ngọt ngào trong lòng tan biến sạch.

 

“Nói lý.”

 

“Người , khiêng Đào thị Từ đường.”

 

Giọng khẽ dừng, về phía Cố Phù Hi: “Phù Hi, Bá phủ Kim Sang Dược thượng hạng, mấy ngày con hãy chăm sóc mẫu con.”

 

Mi mắt Cố Phù Hi khẽ run, cố kìm nén sự hận ý đột ngột dâng trào, nghẹn ngào, yếu ớt đáp: “Phụ cứ yên tâm.”

 

Nhữ Dương Bá gật đầu: “Bây giờ sẽ mang Sớ xin nhận tội cung, thỉnh tội với Bệ hạ, thành khẩn thừa nhận lầm của bản , nhận tội trị gia nghiêm, dẫn đến Bá phủ xa hoa lãng phí.”

 

“Vinh nhi, những chuyện tiếp theo…”

 

“Phụ cứ an tâm mà .” Cố Vinh nhàn nhạt .

 

Lòng Nhữ Dương Bá nghẹn , cảm giác về Cố Vinh ngày càng phức tạp.

 

Không ngờ, cái nghiệt chướng đầu óc đến .

 

Nhữ Dương Bá phất tay áo, chắp tay lưng, vội vã rời .

 

Cố Vinh bậc đá, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám nô bộc: “Còn mau khiêng Đào di nương trong!”

 

“Vâng.” Đám nô bộc dám chần chừ, cẩn thận nhưng thể tránh khỏi luống cuống tay chân khi khiêng Đào di nương lên.

 

Sau đó, Cố Vinh chỉ một nữ bộc cuối cùng mới giả vờ vung gậy, lạm dụng : “Mụ nhà Lâm Thụy?”

 

“Bổn đại tiểu thư nhớ Lâm Thụy là gia sinh t.ử của Nhữ Dương Bá phủ, đời đời nô bộc.”

 

“Theo lý mà , nô bộc cũ của Bá phủ hiểu quy củ, trung thành nhất, ngươi trái ngược, Phụ đầu gia tộc, lệnh của ngươi cũng dám dương phụng âm vi (ngoài mặt , trong lòng trái), đục nước béo cò, đủ thấy ngày thường lười biếng qua loa đến mức nào.”

 

Thân thể mụ nhà Lâm Thụy run lên bần bật, chiếc gậy tuột khỏi tay, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất: “Đại tiểu thư tha mạng, Đại tiểu thư tha mạng.”

 

Khóe môi Cố Vinh tràn một nụ nhẹ: “Dù cũng là nô bộc cũ, Lâm Thụy phụ trách thu quản ruộng đất nhà cửa các nơi của Nhữ Dương Bá phủ, chút công lao mặt Phụ , Bổn đại tiểu thư đương nhiên nguyện ý cho ngươi thể diện và sự tôn trọng.”

 

“Lão nô xin tạ ơn Đại tiểu thư.” Mụ nhà Lâm Thụy mừng rỡ như thoát c.h.ế.t.

 

Nụ của Cố Vinh càng thêm đậm: “Tạ ơn sớm quá .”

 

“Đời đời là gia bộc, lý lẽ nào bán khỏi phủ.”

 

“Chọn , là để Bổn đại tiểu thư đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi, là đày cả nhà già trẻ nhà ngươi đến Tây Sơn Khai Thác Mỏ khổ sai?”

 

“Nghe , cháu trai nhỏ của ngươi thể đơn bạc chữ nghĩa, e rằng chịu nổi cái khổ ở hầm mỏ .”

 

Mụ nhà Lâm Thụy trợn tròn mắt, liếc vũng m.á.u phiến đá xanh, thể run rẩy như cái sàng.

 

“Đại tiểu thư, lão nô , cầu xin Đại tiểu thư ban cho lão nô thêm một cơ hội nữa.”

 

Đại tiểu thư của Bá phủ, khác hẳn những khuê tú tầm thường.

 

g.i.ế.c thật, tuyệt đối nhân nhượng.

 

“Ban cho ngươi thêm một cơ hội?” Giọng Cố Vinh đầy vẻ trêu ngươi: “Được thôi.”

 

“Ai bảo bổn Đại tiểu thư là vị Bồ Tát sống lòng nhân từ chứ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-27-dao-hoa-xuan-sac-am-ap-no-truoc.html.]

“Trong thời gian Đào di nương và Nhị tiểu thư quỳ phạt tại Từ đường để kiểm điểm lầm, ngươi sẽ chịu trách nhiệm ba bữa cơm hằng ngày của hai họ, tuyệt đối để họ c.h.ế.t đói, càng để thanh danh của Phụ tổn hại.”

 

“Có ?”

 

“Được, ạ.” Lâm Thụy gia nhanh chóng đáp lời.

 

Cố Vinh tỏ vẻ hài lòng: “Bổn Đại tiểu thư thích nhất những kẻ đắc lực.”

 

“Còn các ngươi, vì chủ nhân mà giải quyết nỗi lo, thưởng.”

 

“Sau khi tẩy sạch vết máu, hãy đến Vọng Thư Viện lĩnh thưởng.”

 

“Tạ ơn Đại tiểu thư ban thưởng.”

 

“Trường tỷ.” Giọng Cố Phù Hi nghẹn ngào vang lên từ phía .

 

Cố Vinh xoay , rạng rỡ như hoa: “Phù Hi điều gì chỉ giáo chăng?”

 

Cố Phù Hi thầm nghĩ, nụ của Cố Vinh quả thực rực rỡ và lộng lẫy.

 

Mồ côi từ nhỏ, ruột bệnh tật yếu ớt, phụ yêu thích, năm năm chịu giày vò, cớ Cố Vinh vẫn thể rạng ngời như đóa hoa đào rực rỡ nở rộ khắp núi đồi ngày xuân.

 

Hoa đào sắc xuân ấm áp nở sớm, vẻ tươi ai mà ngó qua.

 

Lẽ nên là như .

 

Mẫu từng , Cố Vinh mục ruỗng tận xương tủy .

 

Cố Vinh mục ruỗng, nay nở hoa.

 

Một ngưỡng cửa, hai thế giới.

 

Gió đêm xuân mát lạnh thổi qua, cuốn tung tà váy nhiều lớp, mềm mại và mỏng manh của Cố Vinh, nhấp nhô lên xuống.

 

Cố Vinh Cố Phù Hi, Cố Phù Hi cũng Cố Vinh.

 

Trong ánh mắt Cố Vinh là sự sống mãnh liệt đầy vẻ thú vị.

 

Trong con ngươi Cố Phù Hi là sự mất mát ngổn ngang mà Cố Vinh tài nào hiểu .

 

“Trường tỷ hà cớ gì căm hận Mẫu như thế?”

 

“Từ khi Mẫu rước phủ, ngày lễ tết đều hành lễ thất bài vị nguyên phối của Phụ , xem Trường tỷ như con ruột, thứ dành cho Trường tỷ đều là nhất.”

 

“Tề gia dạy con, hiền huệ khiêm nhường.”

 

“Gia hòa vạn sự hưng, nếu Trường tỷ thể gạt bỏ thành kiến trong lòng, cả nhà hòa thuận êm ấm, há chẳng bao .”

 

Cố Phù Hi rưng rưng nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

 

Thần tiên đ.á.n.h , phàm nhân tai ương.

 

Các hầu trong sân hẹn mà cùng tăng tốc động tác, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi .

 

Cố Vinh lấy khăn tay lót , khẽ nâng cằm Cố Phù Hi lên: “Quả thật là khiến thấy mà thương xót.”

 

“Phù Hi đôi mắt sáng như lửa.”

 

“Chỉ tiếc là mắt tinh, nhưng đầu óc và cái miệng vẻ cho lắm.”

 

“Phù Hi , ngươi thật là đê tiện.”

 

“Không đúng, chính xác hơn là thượng bất chính hạ tắc loạn.”

 

“Là Đào di nương đích , việc vì Phụ giải ưu là phúc phận của nàng , qua miệng Phù Hi thành là thù hận?”

 

“Từ khi nào việc quỳ phạt Từ đường trở thành thù hận ?”

 

“Bổn Đại tiểu thư quỳ Từ đường còn quỳ ít ?”

 

Cố Vinh hất tay Cố Phù Hi , bước xuống bậc thang.

 

Ra khỏi sân Từ đường rộng lớn, Cố Vinh lặng, ngước vầng trăng.

 

Lần , quỳ trong Từ đường là Đào thị và Cố Phù Hi.

 

Trăng sáng còn mãi, kiếp , và Tiểu Tri sẽ sống trường thọ trăm tuổi.

 

“Tiểu thư, tới Trúc Uy Viện thăm Tiểu công t.ử ?”

 

Thanh Đường quan sát sắc mặt, vẻ tiêu điều ẩn gương mặt hoa phù dung của Cố Vinh, khẽ khàng đề nghị.

 

Cố Vinh lắc đầu: “Trên còn vương mùi m.á.u tanh, Tiểu Tri khứu giác nhạy bén, giấu .”

 

“Thanh Đường, cầm đèn dạo thôi.”

 

Cố Vinh ngoảnh , liếc về phía Từ đường đang ánh trăng trong vắt bao phủ.

 

Nàng nên hủy hoại Nhữ Dương Bá phủ , mang Tiểu Tri rời khỏi, để trời cao mặc chim bay.

 

Hay là nên đoạt những thứ vốn thuộc về Tiểu Tri?

Loading...