Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 267: Làm ra chuyện vô lễ đến thế

Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:56:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thanh Đường gật đầu đồng thời ngừng lẩm bẩm trong lòng, thật là vẻ lớn lối, mặt mũi đó Kiều phu nhân lấy từ .

 

Cố Vinh liếc mắt sự oán trách trong lòng Thanh Đường.

 

Chủ yếu là cảm xúc mặt Thanh Đường quá trực diện và rõ ràng, bộ khuôn mặt đều chữ bực bội và bất bình.

 

"Muội đó!" Cố Vinh đưa tay khẽ chạm trán Thanh Đường, "Đừng giận, chẳng lẽ tức đến sinh bệnh thì ai chịu đựng?"

 

"Đi ."

 

"Ngẩng cao đầu lên, cần hổ thẹn chột mặt Vệ ma ma."

 

Thanh Đường theo bản năng ưỡn thẳng lưng, khẽ hừ một tiếng: "Nô tỳ hề sợ Vệ ma ma."

 

Không Kiều phu nhân và Vệ ma ma đang kiêu ngạo cái gì nữa?

 

Cứ thích bằng lỗ mũi như thế, chỉ thể là mắt dùng để thở, thấy điểm của tiểu thư.

 

Nói cũng , nếu mẫu tiểu thư rộng lượng bụng lấy t.h.u.ố.c dẫn, thì Ngâm Chu công t.ử danh tiếng lẫy lừng sớm thối rữa thành tro cốt .

 

Không đúng, chính xác thì Kiều Ngâm Chu căn bản sống đến khi danh chấn thiên hạ!

 

Những kẻ phân biệt ai nợ ai thì lời cũng chỉ là tiếng ch.ó sủa.

 

"Nô tỳ đây!"

 

Thanh Đường phất tay áo, hùng dũng hiên ngang bước ngoài, tựa như đang xông pha trận mạc.

 

Cố Vinh bóng lưng Thanh Đường, hàng mi dài khẽ rung động.

 

Nàng hiểu rõ Kiều phu nhân đang kiêu ngạo vì điều gì.

 

Kiêu ngạo vì một ông bố chồng đầu giới thanh lưu, một chồng sợ vợ chung tình, và một đứa con trai tài hoa xuất chúng.

 

Bởi , Kiều phu nhân tự cho quyền lực nữ quyến khác ở Kinh thành, tùy ý bình phẩm, tùy tâm sở d.ụ.c khinh thường và miệt thị khác.

 

Cứ như thể hạnh phúc của Kiều phu nhân chỉ nhằm để nền cho sự bất hạnh của khác.

 

...

 

Cố Vinh suy nghĩ, những bao quanh bởi nhiều vinh dự và yêu thương như , lẽ nào nên càng cách yêu thương, càng khoan dung, và sở hữu nhiều thiện ý hơn ?

 

Nàng vẫn nhớ rõ ràng, trong tang lễ của mẫu , Kiều phu nhân thể hiện sự lạnh lùng và chán ghét, cứ như sợ nàng sẽ bám víu Kiều Ngâm Chu như một con đỉa hút máu.

 

Khi đó nàng mới mười tuổi.

 

Gặp biến cố đột ngột, thể khát khao một nơi trú ẩn an .

 

, Kiều phu nhân để cho nàng là sấm sét vang trời, mưa gió bão bùng.

 

Khiến nàng tỉnh táo nhận , hôn ước định từ lúc mới sinh thể trở thành chiếc phao cứu sinh của nàng.

 

nàng vẫn ghi nhớ cái của Kiều Ngâm Chu.

 

Nàng hủy hôn, liên lụy đến Kiều Ngâm Chu thanh cao như sương tuyết.

 

Vậy Kiều phu nhân lấy tư cách gì mà khinh miệt, sai bảo nàng một cách hách dịch, thái độ tùy tiện như đối đãi với tớ gái!

 

Trong mắt Cố Vinh kìm lóe lên một tia sắc lạnh.

 

Không cần nghĩ cũng , sự từ chối của nàng sẽ khiến Kiều phu nhân nổi cơn thịnh nộ.

 

Hoặc, ngay cả Vệ ma ma đến truyền lời cũng sẽ thầm mắng nàng là kẻ tiểu nhân đắc chí điều.

 

Thôi, thôi .

 

Không chấp nhặt với loại ngu ngốc rõ tình thế đó.

 

Càng thể vì một kẻ ngu xuẩn hiểu chuyện mà ảnh hưởng đến ngày vui hôm nay.

 

Những ngày , nàng là sống cùng Tạ Chước, chứ sống cùng Kiều phu nhân.

 

Nghĩ đến đây, sự phiền muộn trong lòng Cố Vinh tan biến .

 

Ngoài Vọng Thư viện.

 

Từng lọn tóc của Vệ ma ma đều chải chuốt gọn gàng, chiếc trâm bạc to lớn ghim chắc chắn trong búi tóc, chiếc áo khoác ngắn màu nâu thêu hoa văn tượng trưng cho sự trường thọ.

 

khẽ nhếch cằm, ánh mắt híp , toát lên vẻ khắc nghiệt và uy nghiêm khó tả.

 

Thanh Đường hề khí thế của Vệ ma ma cho khiếp sợ.

 

"Ma ma đến đúng lúc ."

 

"Chắc là lúc ma ma phủ bỗng dưng mắt mờ, thấy đội ngũ rước sính lễ rầm rộ, nên mới đưa yêu cầu thất lễ như ."

 

"Tiểu thư nhà việc quan trọng tiện rời khỏi, thật sự rảnh để nhận lời mời, mong Kiều phu nhân thể tất."

 

Thanh Đường trong lòng bất bình, lời mang theo ý riêng, càng thêm châm chọc.

 

Vẻ mặt nghiêm nghị và kiêu ngạo của Vệ ma ma đột nhiên cứng đờ, bà nhíu mày, chất vấn bằng giọng lạnh nhạt: "Việc hôn nhân đại sự đương nhiên do các trưởng bối trong phủ lo liệu, căn bản cần Cố đại cô nương đích mặt."

 

"Chẳng lẽ Cố đại cô nương tự thấy bám Tạ Thiếu Hầu gia, cánh cứng cáp , nên mới dám từ chối lời mời của phu nhân ?"

 

Mặt Thanh Đường lập tức tối sầm , u ám như sắp nhỏ nước: "Gọi ngươi một tiếng ma ma là nể mặt Kiều lão thái sư và Ngâm Chu công tử, bằng ngươi mấy cái mạng mà đây năng xằng bậy!"

 

"Sao nào?"

 

"Nhất quyết gây chuyện ngày đại hỉ ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-267-lam-ra-chuyen-vo-le-den-the.html.]

 

"Cánh cô nương nhà cứng , cần đến một lão già sắp c.h.ế.t như ngươi đây bình phẩm?"

 

"Gia phong Kiều phủ, thật sự khiến mở rộng tầm mắt."

 

"Một gia tộc trọng lễ nhất chuyện vô lễ đến ."

 

"Đã báo , cũng chẳng thiệp mời chính thức, sai ngươi đến truyền lời, tiểu thư nhà vứt bỏ việc để nhận lời ?"

 

"Sao chứ?"

 

"Kiều phu nhân là Thiên t.ử trong Kim Loan điện là thần linh thờ phụng trong miếu thờ, nắm quyền sinh sát, một hai?"

 

"Ngay cả thần linh cũng độc đoán và vô lý như phu nhân nhà ngươi."

 

Một tràng lời lẽ của Thanh Đường Vệ ma ma á khẩu, mặt đỏ bừng vì tức giận, mắt trợn tròn xoe, giơ ngón tay run rẩy chỉ Thanh Đường, lâu cũng một câu trọn vẹn.

 

"Biết đuối lý ?"

 

"Câm như hến ?"

 

"Nể tình hai phủ giao tình xưa, sự chỉ dạy miễn phí, thu bạc."

 

"Không cần cảm ơn."

 

"Tiễn khách!"

 

Thanh Đường lệnh một tiếng, đám tớ gái xông lên đỡ lấy Vệ ma ma đẩy bà .

 

Phì!

 

Cái thứ quỷ quái gì!

 

Cái gì mà tiểu thư bám Tạ Thiếu Hầu gia, cánh cứng cáp?

 

Rõ ràng là Khương Thái Công câu cá, ai thì mắc câu.

 

Vệ ma ma thuần túy là ăn nho nên chê nho chua.

 

Thanh Đường chống tay lên hông, tức đến dậm chân thình thịch, thực sự hận thể tát Vệ ma ma mấy cái.

 

Yến Tầm đang múc từng thìa băng thủy tinh (chè đá) ăn ở nơi râm mát, bỗng bật thành tiếng.

 

Lửa giận tiểu pháo trượng còn cháy mãnh liệt hơn so với đầu gặp mặt.

 

Theo y thấy, chỉ cần Cố đại cô nương đồng ý, tiểu pháo trượng bảo núi đao biển lửa cũng nháy mắt.

 

Yến Tầm lấy một quả từ chiếc túi vải đeo chéo, "Đỡ lấy."

 

"Dẹp bớt lửa ."

 

Thanh Đường vô thức đỡ lấy, lầm bầm nhỏ giọng: "Sao thần thần bí bí xuất hiện nữa ."

 

Ngay cả chuột cũng ẩn bằng Yến Tầm.

 

"Lúc khác thì nên tránh mặt chút ." Yến Tầm nhướng mày, giọng lả lơi.

 

Thanh Đường buông thõng khóe miệng, vẻ mặt chẳng còn hứng thú.

 

Ngay đó, như thể chợt lóe lên điều gì, nàng chạy nhanh đến bên cạnh Yến Tầm, nở một nụ nịnh nọt vặn: "Yến Thị vệ."

 

"Yến Thống lĩnh."

 

"Yến đại nhân."

 

Yến Tầm chỉ thấy rùng , bất giác rùng một cái, khẽ đẩy Thanh Đường , "Bình thường ."

 

"Có chuyện thì , đừng dọa ."

 

Thanh Đường bĩu môi, nghiêm nghị : "Yến Thống lĩnh tin tức luôn linh thông, Kiều phu nhân đột nhiên nổi hứng mời tiểu thư qua phủ bà một chuyến ?"

 

"Sự việc bất thường tất điều mờ ám."

 

Yến Tầm đưa tay xòe lòng bàn tay: "Một lượng bạc."

 

Thanh Đường: !!!

 

Từng thấy hám tiền, từng thấy hám tiền đến mức .

 

"Yến Thống lĩnh, kiếp ngươi là con gà sắt đấy ."

 

Thanh Đường lẩm bẩm, véo một đồng tiền từ trong túi thơm , rằng nhét tay Yến Tầm: "Muốn mạng thì , bạc thì chỉ một văn."

 

Yến Tầm thổi nhẹ đồng tiền, híp mắt : "Ta cũng lý do chính xác."

 

", Kiều phủ gần đây ba chuyện mới mẻ."

 

"Thứ nhất, hôn sự của cháu ngoại Kiều lão thái sư là Diệp Nam Kiều và Nhị hoàng t.ử định."

 

"Vào thời điểm mấu chốt , mời Cố đại cô nương đến, tám chín phần là để nàng thêm đồ hồi môn (tặng quà cưới)."

 

"Dẫu , ai ai cũng , Cố đại cô nương nắm giữ núi vàng biển bạc."

 

Thanh Đường khạc một tiếng: "Thật liêm sỉ!"

 

Yến Tầm phụ họa: " thế, thật liêm sỉ!"

 

Kẻ nào thèm tiền của Tài Thần Nương Nương đều là kẻ liêm sỉ!

 

 

Loading...