Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 255: Ta Là Thứ Gì, Nào Xứng Đáng Không Ưa Nữ Anh Hào Nổi Tiếng Khắp Thiên Hạ
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:11:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thuận nước đẩy thuyền, qua vài , tự nhiên sẽ giao tình.
Cố Vinh sẽ trơ mắt cơ hội tuột khỏi kẽ tay.
Tinh Nương thu nắm đ.ấ.m về, trong mắt lộ vẻ từ ái: “Đương nhiên là .”
“Dù ngươi , cũng định mặt dày cậy già lên mặt, bảo ngươi xưng hô là dì mẫu. Còn , sẽ gọi ngươi một tiếng Vinh Vinh.”
“Dì mẫu.” Cố Vinh thuận theo tự nhiên, tươi như hoa, khiến thể chút u ám gượng gạo nào.
Tinh Nương đáp lời, vẻ từ ái mặt càng thêm đậm.
“Hôm nay ăn mặc thế , thật sự tiện lấy lễ gặp mặt gì.”
“Hãy cho phép về phủ chọn lựa, chuẩn cho ngươi một phần thật chu đáo.”
Ánh mắt lướt qua đình viện tinh xảo, tráng lệ chỗ nào , Tinh Nương chút thiếu tự tin.
So với nơi , sự thanh bần của nàng vẻ quá rõ ràng.
Cố Vinh ôn nhu và chu đáo : “Ta và Tiểu Chi m.á.u mủ ruột rà mỏng manh, nương tựa mà sống, hôm nay thể nhận Người dì mẫu, trong lòng vui mừng khôn xiết.”
“Bất kể là lễ gặp mặt gì, đều là tâm ý.”
“Tâm ý, là quan trọng nhất.”
Trong lòng Tinh Nương vô cùng ấm áp, chỉ cảm thấy con gái của Quan Âm nương nương cư xử khéo léo, dung mạo khí chất đoan trang.
Giống hệt đóa Âu Bích đang nở rộ trong vườn hoa, cao quý uy nghiêm tĩnh lặng tươi mới.
Đẹp, nhưng chói mắt.
Khiến khỏi cảm thán như tắm trong gió xuân.
“Vinh Vinh, Thái hậu hạ ý chỉ tứ hôn, định hôn kỳ ?”
Âu Bích, vốn nên nở rộ trong chốn gấm vóc lụa là, cơm ngon rượu quý.
Việc Tạ Tiểu Hầu gia Cố Vinh chịu phạt trượng, giới quyền quý ở Thượng Kinh ai nấy đều . Ban đầu tin, nàng còn nhịn đập bàn khen một câu: là một hảo hán.
Hơn nữa, là điện hạ đích cầu xin ý chỉ tứ hôn, xem là vô cùng lòng Cố Vinh.
Hôn sự , nàng vô cùng lạc quan.
“Ngày đại hôn, dì mẫu sẽ đến thêm đồ cưới cho ngươi.”
Vừa là thêm đồ cưới, là tạo thanh thế.
Trên má Cố Vinh đúng lúc nổi lên vẻ ửng hồng ngượng ngùng, nàng mân mê khăn tay: “Đã định .”
“Khâm Thiên Giám Giám Chính hợp bát tự, suy tính ngày lành gần nhất.”
“Hai mươi ba tháng .”
“Sao gấp gáp thế?” Tinh Nương thốt .
Cố Vinh khẽ : “Dì mẫu, tình hình đặc biệt, khó tránh khỏi.”
Tinh Nương suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy hợp lý.
Dù , Cố Bình Trưng và Đào Lan Chỉ mười phần thì tám chín sẽ bêu đầu thị chúng.
Nữ nhi tuổi xuân phơi phới, thể chậm trễ.
“Tuy gấp gáp, nhưng những lễ nghi cần thiết thì thể thiếu.”
Nếu , ít nhiều sẽ nhà chồng và các gia tộc quyền quý ở Thượng Kinh coi thường.
Cố Vinh gật đầu: “Đa tạ dì mẫu quan tâm, hiểu rõ.”
“Có tổ mẫu , đích lo liệu hôn sự cho .”
“Có trưởng bối trấn giữ, cũng yên tâm .” Tinh Nương : “Vinh Vinh, cái đuôi nhỏ theo, tiện ở lâu.”
“Ngày khác tìm cơ hội, ngươi và sẽ tâm sự tiếp.”
Tinh Nương phi lên mái hiên, thấy bóng, đến thấy hình.
Thanh Đường nhanh chóng sải bước, thoăn thoắt chạy hoa sảnh.
Ánh mắt nàng rơi vũng m.á.u tươi trong bô khạc và nước nhuộm đỏ trong chén, sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch.
Lần , tiểu thư thổ huyết hôn mê bất tỉnh, vô cùng nguy hiểm.
Mới qua vài ngày ngắn ngủi, ...
“Tiểu thư.” Nước mắt Thanh Đường lưng tròng, giọng run rẩy.
Cố Vinh đưa ngón tay , tiên nghiêng chỉ Yến Tầm đang lười biếng tường viện, đó khẽ : “Không .”
“Chỉ là một khoảnh khắc, kiểm soát cảm xúc cuộn trào.”
“Dịu , thì gì đáng ngại.”
Thanh Đường mím môi, mặt , nước mắt lã chã rơi xuống, vội vàng dùng tay áo lau khô, nghẹn ngào hỏi: “Tiểu thư ưa Võ Đức Bá ?”
Cố Vinh khẽ giật , sâu trong mắt lướt qua vẻ tự giễu: “Không ưa?”
“Không .”
“Ta là thứ gì, nào xứng đáng ưa nữ hào nổi tiếng khắp thiên hạ.”
Nói , nàng giơ tay vuốt ve búi tóc của Thanh Đường, ngữ khí bình thản: “Chỉ là những chuyện cũ Võ Đức Bá nhắc đến rung động tâm tư.”
“Có lẽ...”
“Có lẽ, là đang nhớ mẫu .”
Một mẫu đến , cố tình c.h.ế.t một cách yên lành.
“Thanh Đường, khi xử lý bô khạc và chén thì tránh mặt Yến Tầm.”
“Chuyện nhỏ nhặt , chớ nên truyền đến tai Tạ Tiểu Hầu gia nữa.”
“Ngoài , dặn dò Lưu Vũ thông báo Đại chưởng quỹ của các cửa hàng thuộc Vinh thị ở Thượng Kinh, sắp xếp sổ sách ba năm gần đây, thu thập tất cả bạc tiền mặt thể điều động , đóng hòm gửi tới Vọng Thư viện.”
“Khoản bạc , việc lớn cần dùng.”
Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu, chằm chằm Cố Vinh với vẻ mong đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-255-ta-la-thu-gi-nao-xung-dang-khong-ua-nu-anh-hao-noi-tieng-khap-thien-ha.html.]
Cố Vinh bất đắc dĩ: “Thật sự gì đáng ngại.”
“Ta sẽ dưỡng thể thật , cố gắng sống lâu trăm tuổi.”
“Đi .”
Cố Vinh khẽ đẩy Thanh Đường một cái.
So với kiếp , nàng may mắn.
Tâm tư của nàng, nên bình thản hơn một chút.
Vạn nhất nàng ngày ngày u uất trong lòng, thật sự đoản mệnh mà c.h.ế.t trẻ, Tạ Chước sẽ tiểu quả phu mất.
Thanh Đường ôm bô khạc, vòng vèo tránh khỏi tầm mắt của Yến Tầm.
Đảm bảo Yến Tầm thể thấy, nàng mới mở nắp.
“Pháo nhỏ!”
Yến Tầm vỗ vai Thanh Đường một cái: “Lén lén lút lút, đang chuyện gì mờ ám .”
Thanh Đường chột , theo bản năng kêu lên một tiếng chói tai, chiếc bô khạc sứ trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, m.á.u chảy róc rách.
Không ...
Yến Tầm là quỷ ?
Đồng t.ử Yến Tầm co , cau mày : “Tài Thần nương nương thổ huyết ?”
Thanh Đường vội vàng lắc đầu: “Không .”
“Không .”
“Ngươi đừng bừa.”
Yến Tầm: “Ngươi giống kẻ ngốc ?”
Thanh Đường cũng là ác liệt, trực tiếp c.ắ.n rách đầu lưỡi, nhổ khăn: “Là nhổ .”
“Tham ăn, cẩn thận c.ắ.n rách đầu lưỡi, nên súc miệng đó thôi.”
“Sao, ?”
“Phạm pháp ?”
Càng , Thanh Đường càng lý lẽ hùng hồn.
“Suốt ngày thần thần bí bí, chỗ nào cũng ngươi !”
Hít hà...
Đau c.h.ế.t nàng .
Mắt Yến Tầm lóe lên, vạch trần màn trình diễn khoa trương của Thanh Đường, lục lọi trong túi gấm đeo ở eo, lấy một chiếc bình ngọc nhỏ bằng đầu ngón tay cái, nhét lòng bàn tay Thanh Đường: “Rắc lên đầu lưỡi, thể cầm m.á.u giảm đau.”
“Do Tư Y Hoàng Kính Ti nghiên cứu chế tạo, nhất định là hàng tinh phẩm.”
Ngay đó, chỉ mảnh vỡ đất: “Không chỉ là chút nước súc miệng thôi , gì đáng để lén lút như .”
Lời dứt, khẽ hừ một tiếng, hai tay khoanh , ngẩng đầu bỏ .
Trời linh thiêng đất linh thiêng.
Thái Thượng Lão Quân, Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát đều hiển linh, phù hộ Tài Thần nương nương sống lâu trăm tuổi.
Tài Thần nương nương chính là mạng sống của a.
Trừ Tài Thần nương nương , còn ai đối với cầu tất ứng.
Thanh Đường tận mắt tiễn Yến Tầm xa, cuối cùng nhịn nổi cơn đau, hít sâu một khí lạnh, dậm chân.
Cắn quá mạnh .
Răng hư, một chút cũng điều.
Chỉ cần điều một chút, thì nên tự chảy chút máu.
Cũng lừa Yến Tầm .
Nếu lừa , thì phí công đau.
Yến Tầm, mà Thanh Đường đang lẩm bẩm trong miệng, vội vàng về Trung Dũng Hầu phủ.
“Lại thổ huyết ?”
Tạ Chước đang ủ rũ vì bệnh tật cũng giật dậy.
Trong giọng là sự lo lắng tột độ.
“Ngươi Võ Đức Bá chuyện gì với nàng ?”
Yến Tầm lắc đầu: “Tài Thần nương nương cho , tuyệt đối lén.”
“, trông vẻ như họ chuyện vui vẻ.”
“Tài Thần nương nương còn gọi Võ Đức Bá là dì mẫu, Võ Đức Bá còn thêm đồ cưới cho Tài Thần nương nương.”
“Dù ngang dọc, cũng giống như sự bất hòa nào.”
Ánh mắt Tạ Chước vì lời của Yến Tầm mà dần thư thái.
Ta hiểu Cố Vinh.
Chỉ cần Cố Vinh , nàng thể khiến bất kỳ ai cảm thấy thoải mái như ở nhà.
Võ Đức Bá là quân cờ mấu chốt Cố Vinh chọn lựa.
Dù c.ắ.n răng nuốt hận, nàng cũng tuyệt đối vì cảm xúc nhất thời tư oán mà lựa chọn giao ác với Võ Đức Bá.
“Tiểu Hầu gia, nên bảo lão già quái gở thử xem mạch cho Tài Thần nương nương ?”
Yến Tầm đề nghị.
“Tâm bệnh khó chữa.” Tạ Chước trầm giọng , “Phương cách duy nhất là từng chút gỡ bỏ gánh nặng đang đè lên lòng nàng.”
“Ta sai lão già quái đản gửi thư cho sư của .”
“Sư của lão già quái đản lẽ thể dịu cơn bệnh trầm kha của Cố Tri.”