Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 254: Nàng Chỉ Cần Một Cây Phù Mộc

Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:11:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đó là thương thuyền của Vinh thị.”

 

“Để ngăn Vinh thị kẻ ý đồ tấn công, chuyện chỉ và quân sư của .”

 

“Sau đó, phong Võ Đức Bá, cư ngụ tại Kinh thành, còn mẫu ngươi vẫn ở Dương Châu.”

 

“Tiếp đó, cùng phu quân rời Kinh thành, đến nhậm chức tại địa phương, còn mẫu ngươi gả tới Kinh thành.”

 

“Sau , phu quân thăng chức và điều về Kinh thành nhậm chức tại Ngự Sử Đài, lâu , liền tin dữ về mẫu ngươi.”

 

“Cả đời , đều cơ hội gặp nàng .”

 

“Hôm nay gặp ngươi, xem như là thành một tâm nguyện còn dang dở.”

 

“Những năm , thật sự cái c.h.ế.t của mẫu ngươi ẩn tình khác.”

 

Cố Vinh cúi thấp đầu, khẽ nhíu mày, trong lòng trăm mối tơ vò, sâu xa khó tả, thể diễn đạt rốt cuộc đang ôm ấp cảm xúc gì.

 

Những năm Tiểu Chi đời, Cố Bình Trưng bên ngoài vẫn tiếp tục cần cù đóng vai một vị phu quân , trọn đời chỉ một thê tử, nạp .

 

Mẫu nàng giam cầm trong nội trạch Nhữ Dương Bá phủ, quấn quýt giường bệnh, cô lập nơi nương tựa, ngày qua ngày héo mòn.

 

Không một ai đưa tay , kéo mẫu nàng một cái.

 

Sau khi mẫu qua đời, nàng và Tiểu Chi chịu đủ sự giày vò, cũng ai bảo vệ.

 

Là tự nàng liều mạng, màng danh tiết nữ nhi, bảo vệ Tiểu Chi đôi cánh mỏng manh thưa thớt của , c.ắ.n răng chịu đựng suốt năm năm.

 

Sau khi thật sự thể chống đỡ nổi nữa, nàng cuống cuồng mà vái tứ phương, nhảy vực sâu do Bùi Tự Khanh dày công đào sẵn, chôn vùi tính mạng.

 

Nếu mẫu đại ân với Võ Đức Bá, Võ Đức Bá từng lộ diện từ đầu đến cuối.

 

Chỉ cần một chút ngoại lực, con đường của nàng gian nan thống khổ đến thế. Tiểu Chi, ba bữa rời thuốc, bữa nào cũng sót, cả đều toát mùi thuốc, nhưng vẫn thoát khỏi cái c.h.ế.t.

 

Cho đến c.h.ế.t cũng bầu trời bên ngoài trông như thế nào.

 

Một luồng khí chất nặng nề và đục ngầu đang cuộn trào trong lòng nàng.

 

Nàng khao khát ngẩng đầu lên, mặc kệ tất cả đại cục và kế hoạch, trực tiếp chất vấn Võ Đức Bá: Suốt năm năm qua, từng giây phút nào nhớ đến việc quan tâm một chút đến con cái của ân nhân trong phạm vi khả năng của ?

 

Năm năm , nàng sống ẩn dật, ít khi ngoài.

 

, mỗi tháng mùng một và ngày rằm đều đến chùa Phật Ninh cầu phúc cho mẫu quá cố.

 

Việc , dò hỏi căn bản khó khăn gì.

 

Nếu Võ Đức Bá thật sự lòng báo ân, vô vàn cơ hội để gặp nàng.

 

Mắt Cố Vinh cay xè, nàng chớp mắt liên hồi, để nước mắt rơi xuống.

 

Thứ nàng thật sự nhiều, nàng chỉ cần một cây phù mộc.

 

Kiếp , đến c.h.ế.t cũng chờ .

 

Cố Vinh khẽ xoa ngực, c.ắ.n chặt hàm răng, vị kim loại gỉ sét lan tỏa giữa môi lưỡi.

 

Cố gắng che giấu, nàng nâng chén lên, liên tục nhấp vài ngụm, cho đến khi nét mặt nàng một nữa khôi phục sự bình tĩnh.

 

Nàng , đây tính là sự trút giận do bi phẫn .

 

nàng , nàng thể dùng câu giúp là tình nghĩa, giúp là bổn phận để lấp l.i.ế.m chính .

 

Tiền đề của bổn phận là hổ thẹn và thiếu nợ!

 

Cố Vinh vệt m.á.u đỏ tươi lấp loáng trong chén , để lộ dấu vết mà nâng tay áo che nhẹ , thản nhiên : “Vãn bối sớm danh tiếng lẫy lừng của Võ Đức Bá là nữ trung hào kiệt, đại tiết bất nhượng, vô cùng kính ngưỡng.”

 

Phải, tư đức là tư đức, đại tiết là đại tiết.

 

Võ Đức Bá vẫn xứng đáng lưu danh sử sách.

 

, trong lòng nàng, pho tượng thần rực rỡ sáng ngời dường như phủ lên một bóng đen.

 

Rất nhiều lúc, lý trí thể chi phối cảm xúc.

 

“Nếu nhờ Người quả quyết, Hán Trung e rằng sớm trở thành nhân gian luyện ngục.”

 

“Gia mẫu thể chút việc cho bách tính, là vinh hạnh vô cùng, dám kể công.”

 

“Còn chuyện triều hội hôm nay, vãn bối nên một tiếng cảm tạ.”

 

Võ Đức Bá tùy ý xua tay: “Chuyện nhỏ mà thôi.”

 

“Ngươi là con gái của Quan Âm nương nương, xét về tình về lý, đều giúp ngươi.”

 

“Hơn nữa, giúp ngươi cũng là giúp phu quân .”

 

“Ngược , mới đa tạ ngươi tặng cho cánh Thiên Sơn Tuyết Liên, loại hàn thấp tiên thảo quý giá.”

 

Cố Vinh thần sắc tự nhiên: “Vãn bối ngẫu nhiên quý công t.ử hàn tật quấn , trong đồ cưới của vong mẫu, vặn còn lưu vài cánh hoa.”

 

“Có thể chữa lành cố tật cho quý công tử, cũng coi như vật về đúng chỗ, phát huy hết công dụng.”

 

Có sách y thuật cổ ghi chép: Nơi đó Thiên Sơn, tuyết chất đống đông hè, trong tuyết sen, loại mọc ở đỉnh Thiên Sơn là thượng phẩm, thể bổ âm ích dương, già dương tuyệt nếu ngâm rượu uống, thể khiến lão giả tám mươi vẫn con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-254-nang-chi-can-mot-cay-phu-moc.html.]

 

Có thể chữa chứng hàn bệnh.

 

Nàng chuyện cũ giữa mẫu và Võ Đức Bá, vì thế, khi cố gắng mời Võ Đức Bá tay giúp đỡ , nàng dùng lời lẽ khuyên giải động lòng, mà trực tiếp dâng thứ Võ Đức Bá cần nhất bằng cả hai tay.

 

Trên đời , bất kỳ bình thường nào thể thờ ơ loại kỳ d.ư.ợ.c thể cứu mạng con .

 

Nàng từng thử dùng cánh Thiên Sơn Tuyết Liên để cứu Tiểu Chi.

 

, hợp với bệnh tình.

 

, tối đa hóa lợi ích.

 

Nàng thật sự thà rằng chuyện tình nghĩa năm xưa giữa mẫu và Võ Đức Bá.

 

Võ Đức Bá: “Cánh Thiên Sơn Tuyết Liên vô cùng quý giá, một cánh khó cầu.”

 

“Là chiếm lợi lộc lớn.”

 

“Vài lời triều hội sáng nay, đủ để báo đáp ân tình .”

 

“Sau , phàm là chỗ nào cần đến , chỉ cần trái với đạo nghĩa, nhất định sẽ dốc lực, tuyệt chối từ.”

 

“Người quá lời .” Khóe miệng Cố Vinh cứng .

 

Nàng đương nhiên rõ, vài lời triều đường thể sánh với sự quý giá của Thiên Sơn Tuyết Liên.

 

Mà nàng, gì, cũng bao giờ ăn thua lỗ.

 

Cho đến ngày nay, mặc dù uy vọng của Võ Đức Bá ở Quan Trung thể so sánh với ngày xưa, nhưng ảnh hưởng của Người vẫn thể xem thường.

 

Trên bàn cờ của nàng, cần quân cờ Võ Đức Bá !

 

Cánh Thiên Sơn Tuyết Liên là viên gạch lót đường của nàng.

 

Lời đàn hặc triều hội hôm nay chỉ là món khai vị.

 

Quân cờ mấu chốt, đặt thời điểm mấu chốt.

 

Không bàn đến những chuyện qua, sự hợp tác giữa nàng và Võ Đức Bá thể xem là ăn ý.

 

“Bá gia, bây giờ Người thể chỉ giáo nô tỳ đôi chút ?” Ánh mắt Thanh Đường vô tình lướt qua vết m.á.u loang lổ trong chén , đồng t.ử đột nhiên co , nàng siết chặt vạt áo, mạo hỏi.

 

Tiểu thư của nàng đang cố tỏ bình tĩnh, thản nhiên.

 

Tinh Nương , mắt sáng lên: “Không dám nhận là chỉ giáo.”

 

“Là tỷ thí.”

 

“Mời.”

 

Tinh Nương chắp tay với Cố Vinh, dậy, theo Thanh Đường đình viện.

 

Giây tiếp theo, Cố Vinh khẽ che môi son bằng chiếc khăn tay, chiếc khăn thấm đẫm những vệt đỏ lấm tấm.

 

Cơ thể nàng thật sự càng ngày càng vô dụng.

 

Không thể nóng vội, thể tức giận.

 

Giống như một pho tượng ngọc thể va chạm, thể rơi.

 

Chớ giận!

 

Chớ vội!

 

Rõ ràng chuyện diễn đúng như nàng dự tính.

 

Lòng vốn dĩ phức tạp.

 

Phàm là chuyện gì cũng đòi hỏi lý do rành mạch, thì chẳng khác nào tự trói , tự gây phiền nhiễu.

 

Nàng nghĩ, nàng bằng mẫu .

 

Nàng cho rằng, mẫu nàng mạo hiểm tính mạng cứu giúp bách tính Quan Trung, căn bản hề nghĩ tới việc cầu báo đáp.

 

trớ trêu , khi chuyện cũ , trong lòng nàng nảy sinh sự bất mãn và oán hận.

 

Tâm tính nàng giống mẫu .

 

Giống chỉ khuôn mặt .

 

Đôi khi nghĩ , nếu mẫu là Thiên Sơn Tuyết Liên, thì nàng chính là đất bùn nơi rễ cây cắm sâu.

 

Tính nàng cố chấp nhỏ nhen.

 

Hay ghi thù còn giả dối.

 

Trong đình viện, tiếng gió rít ngừng vang lên.

 

Cố Vinh hít sâu một , súc miệng, hiên nhà, mỉm Võ Đức Bá.

 

Khi nắm đ.ấ.m của Võ Đức Bá dừng mặt Thanh Đường, Cố Vinh dịu dàng mở lời: “Bá gia, vãn bối thể gọi Người một tiếng dì mẫu ?”

 

 

Loading...