Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 242: Mưu Đoạt Tổ Sản

Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:10:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hắn thể lùi bước, càng thể dùng điều chiêu trò giao dịch.

 

Bằng , đợi đến khi xa tới Bắc Cương, lúc thể với tới, những âm mưu tranh đoạt ngôi vị sẽ hết đến khác tổn thương Cố Vinh.

 

Hắn càng mạnh mẽ, càng kiên định, nếu kẻ tính kế Cố Vinh, chúng sẽ kiêng dè nhiều hơn.

 

“Nam thế tử, bổn hầu nể mặt Phụng Ân Công phủ và Nhị điện hạ .”

 

“Hết đến khác voi đòi tiên thì thật vô vị.”

 

“Là Nam thế t.ử và Nhị điện hạ quý nhân quên, là lời bổn hầu đủ rõ ràng?”

 

“Có cần bổn hầu Nam thế t.ử hồi tưởng một phen ?”

 

Nam T.ử Du chỉ thấy ngượng ngùng vô cùng.

 

Rõ ràng Tạ Chước đang sấp giường, nhưng luồng khí thế vô hình đè nén đến nghẹt thở.

 

Hoàn giống một t.ử Phật môn thanh tu mười năm trong chùa chiền, mà càng giống như một yêu ma quỷ quái vung đao đồ sát mười năm trong Vô Gian Địa Ngục.

 

Sắc bén lộ rõ, sát khí đằng đằng.

 

“Hửm?” Tạ Chước nhướng mày, trầm giọng.

 

Nam T.ử Du xoa xoa ngón tay.

 

Hắn nhớ rõ ràng Tạ Chước cảnh cáo .

 

Lần Nhị điện hạ tự ý gặp Cố đại cô nương, Tạ Chước một nữa thể hiện thái độ chút nhượng bộ, tuyệt đối lùi bước.

 

Hôm nay, một nữa.

 

“Tiểu Hầu gia.”

 

“Xin Nam mỗ một lời.”

 

“Việc Nhị điện hạ và Nam mỗ phái khắp thiên nam hải bắc tìm kiếm những nữ t.ử dung mạo tương tự Cố đại cô nương, tuyệt đối là xuất phát từ lòng , giải nguy cho Cố đại cô nương.”

 

“Thế nhưng, kế hoạch theo kịp biến hóa.”

 

“Nhị điện hạ và Tiểu Hầu gia bất ngờ cầu chiếu chỉ ban hôn, khiến nguy cơ lập tức tiêu tan.”

 

Tạ Chước như .

 

Cả hai đều hạng non nớt từng trải sự đời, những lời dối trá lừa thế , chẳng thấy mất mặt .

 

Giả sử là Nam T.ử Dịch những lời , lẽ còn vài phần đáng tin.

 

Còn về Nam T.ử Du…

 

Hừ!

 

Nam T.ử Du: ...

 

Lời còn nghẹn ở cửa miệng.

 

Không da mặt đủ dày, mà là sự giễu cợt trong ánh mắt Tạ Chước quá mức đậm đặc.

 

Giống như một tấm gương, chiếu rọi khiến hiện nguyên hình.

 

Lời lẽ càng nhiều, càng lộ rõ sự thấp kém của .

 

Nam T.ử Du kéo khóe môi một tiếng, thần sắc thêm vài phần phóng khoáng, tự nhiên xuống chiếc ghế chạm khắc hoa văn, bình tĩnh mở lời: “Giữa và ngươi mà những lời hư giả , quả thực đáng .”

 

“Đã như , chi bằng mở toang cửa sổ thẳng.”

 

“Dám hỏi Tiểu Hầu gia, Phụng Ân Công phủ và Nhị điện hạ trả cái giá như thế nào mới thể đổi lấy việc ngươi giơ cao đ.á.n.h khẽ.”

 

“Chỉ bàn chuyện giao dịch, đến giao tình giả dối.”

 

“Miễn bàn.” Tạ Chước khẽ hạ tầm mắt: “Đổi vị trí cho , giả như trong hậu cung của Bệ hạ thêm những phi tần dung mạo tương tự Thế t.ử phu nhân và Tống nhị cô nương của Túc Quốc Công phủ, Nam thế t.ử và Nhị Hoàng t.ử còn thể thản nhiên tự tại chuyện hăng say ?”

 

“Có thể.” Nam T.ử Du quả quyết: “Kẻ nên đại sự từ xưa đến nay, câu nệ tiểu tiết.”

 

“Chỉ luận kẻ thành vương bại trận, quan tâm đến những khúc mắc bên trong.”

 

“Nếu chỉ cách , mới thể khiến Tiểu Hầu gia nguôi giận, Nam mỗ thể tìm cách tìm kiếm.”

 

“Vô sỉ hết sức!” Tạ Chước lạnh lùng quở trách.

 

“Không cần, bổn hầu sở thích tùy tiện sỉ nhục khác.”

 

Nam T.ử Du hề lay động: “Người thì ai cũng chí hướng riêng, sự chọn lựa riêng mà thôi.”

 

“Tiểu Hầu gia thấy thành tâm của Nam mỗ , thể bình tĩnh tiếp tục thương thảo phi vụ với Nam mỗ .”

 

Nghe , ánh mắt Tạ Chước càng thêm xa cách và bài xích.

 

Quả thật là ứng với câu đạo bất đồng bất tương vi mưu (đạo lý khác biệt thì cùng mưu sự), chú định thể trở thành kiêu hùng.

 

Hắn chỉ , đời, cần điều nên và điều nên .

 

“Không cần nhiều lời…”

 

“Tiểu Hầu gia, thuộc hạ việc gấp cần bẩm báo!”

 

Truyền đến tiếng Yến Tầm thở hổn hển.

 

Yến Tầm: Hắn cảm thấy chẳng khác nào con chim bồ câu thư tín liên tục bay qua giữa Trung Dũng Hầu phủ và phủ Tài thần nương nương.

 

Cánh chim sắp vỗ đến tóe lửa .

 

mà…

 

Yến Tầm sờ sờ cái túi tiền căng phồng trong tay áo, lập tức cảm thấy mệt mỏi tiêu tan, tinh thần sảng khoái.

 

Tài thần nương nương , xứng đáng với đãi ngộ của đại bàng và hùng ưng.

 

Ừm, Tài thần nương nương hổ là Tài thần nương nương, quá mắt .

 

“Vào .”

 

Tạ Chước dùng lòng bàn tay chống lên giường, miễn cưỡng dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-242-muu-doat-to-san.html.]

 

Yến Tầm sải bước nhanh , chắp tay hành lễ ghé sát tai Tạ Chước, thấp giọng nhỏ.

 

Tạ Chước nhíu mày.

 

Yến Tầm gật đầu mạnh, nhấn mạnh: “Tài thần nương nương chính là phân phó như .”

 

“Lại còn …”

 

“Nếu ngài khư khư cố chấp, nàng sẽ gả nữa!”

 

Tạ Chước: …

 

Hắn nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng rối bời lúc đây.

 

Bất lực phất tay áo, hiệu cho Yến Tầm lui xuống.

 

Yến Tầm: “Tài thần nương nương bảo thuộc hạ canh chừng Tiểu Hầu gia.”

 

Tạ Chước c.ắ.n răng liếc Yến Tầm một cái.

 

Phản bội thật triệt để mà!

 

“Nam thế tử, bổn hầu thể đem chuyện cũ ít , thâm sâu khó lường cho ngươi.”

 

Nam T.ử Du ngờ , tình thế xoay chuyển nhanh chóng đột ngột đến thế.

 

“Đã đủ .”

 

“Không Tiểu Hầu gia gì?”

 

Tạ Chước hắng giọng, nghiêm nghị : “Bổn hầu tổ sản của Phụng Ân Công phủ ở Lan Lăng.”

 

Nam T.ử Du sửng sốt.

 

Thật là đường đột!

 

Nam T.ử Du nhíu mày hồi tưởng tổ sản ở Lan Lăng, bình thường gì lạ, thực sự chỗ nào đặc biệt.

 

Không ngoài gì là những ruộng , trạch viện, cửa hàng, núi non…

 

Chẳng lẽ ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa?

 

Nam T.ử Du trong lòng đ.á.n.h trống, theo bản năng cự tuyệt.

 

Đã Tạ Chước chọn trúng, thì chắc chắn hề đơn giản.

 

”Tiểu Hầu gia, Lan Lăng đối với Nam gia mà , ý nghĩa phi thường, tổ sản do tổ tông đời đời mua sắm và truyền .”

 

“Nam mỗ trong tộc cũng chỉ là bậc vãn bối, quyền lực quyết định.”

 

“Phiền Tiểu Hầu gia đề yêu cầu khác.”

 

Tạ Chước: “Nam T.ử Du, ngươi coi bổn hầu là kẻ ngốc để lừa gạt.”

 

“Đã như …”

 

Ngay khi Nam T.ử Du nghĩ Tạ Chước sắp nổi trận lôi đình, thấy Tạ Chước lơ đễnh tiếp tục : “Bổn hầu tin đạo lý quân tử, cưỡng ép khác, thì đổi lấy tổ sản của Nam gia ở Tề Châu .”

 

“Nam thế t.ử sẽ nhấn mạnh ý nghĩa phi thường nữa chứ?” Yến Tầm đúng lúc mở lời.

 

“Tiểu Hầu gia, theo ý thuộc hạ, Nam thế t.ử sợ là cố ý đùa giỡn ngài.”

 

Nam T.ử Du: Ta hiểu ý .

 

Có thể, thực sự cớ để từ chối nữa.

 

“Được.”

 

“Tổ sản Phụng Ân Công phủ mua sắm ở Tề Châu là của Tiểu Hầu gia .”

 

“Toàn bộ khế ước, trong vòng mười ngày nhất định sẽ giao tận tay Tiểu Hầu gia.”

 

Tạ Chước nhướng mày: “Khi lập khế ước và đăng ký tại quan phủ, hãy ghi tên Cố đại cô nương.”

 

“Được.”

 

Đối với Nam T.ử Du mà , cho Cố Vinh, cho Tạ Chước, cũng gì khác biệt.

 

Sau đó, Tạ Chước lược bớt, che đậy, kể chuyện của Phùng thị.

 

Chỉ nhắc những điều thể , những điều nên nhắc tuyệt đối hé răng.

 

Dứt lời, Nam T.ử Du như rơi hầm băng.

 

Bệ hạ giấu thật kỹ.

 

Hóa Bệ hạ từng một đứa con sinh c.h.ế.t với kỹ nữ thanh lâu.

 

Lại còn coi đó là nỗi nhục, giận quá hóa điên, tay đồ sát.

 

Vậy thì xuất của Chiếu Niên, thực sự phạm điều cấm kỵ, chạm đến điều xui xẻo .

 

Đại Hoàng tử: ???

 

Nam T.ử Du dậy vội vàng cáo từ.

 

“Nàng nảy ý đòi tổ sản Phụng Ân Công phủ?” Tạ Chước khó hiểu hỏi.

 

Yến Tầm dâng phong thư niêm phong bằng sáp: “Tài thần nương nương , đều ở trong thư .”

 

Ngay đó, cúi rút lui khỏi phòng.

 

Tạ Chước mở phong thư, đồng t.ử mở lớn.

 

Mỏ sắt?

 

Núi non Phụng Ân Công phủ đặt ở Tề Châu ẩn chứa mỏ sắt!

 

Cố Vinh thật sự quyết tâm lật bàn, sắp đặt ván cờ .

 

Cố Vinh: Chứ nữa!

 

Khoảnh khắc nàng yêu cầu, nàng chuẩn cho Tạ Chước đường lui nào cả.

Loading...