Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 240: Cố đại cô nương quả thực là một người tốt

Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:10:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hãy trích một phần bằng chứng về tội trạng của Phụng Ân Công và Thừa Ân Công thu thập bấy lâu nay, chờ đến đêm đưa tới các phủ Ngự sử mỗi nơi một phần.”

 

“Kẻ việc trong lòng tật, tự nhiên sẽ nhảy cầu xin giơ cao đ.á.n.h khẽ.”

 

“Nhị hoàng t.ử và Tam hoàng tử, cũng quả thực quá nhàn rỗi .”

 

Sự hung hãn trong giọng của Tạ Chước gần như hóa thành thực chất.

 

Những , chăng nhuốm bao nhiêu m.á.u tay.

 

Hắn tạo sát nghiệt, nhưng nghĩa là sẽ để khác tùy ý chèn ép.

 

“Còn nữa, bảo Yến Tầm giữ mồm giữ miệng, đừng để chuyện vặt vãnh ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố đại cô nương.”

 

Ít nghĩ ít lo, mới thể sống lâu trăm tuổi.

 

“Vâng.”

 

Thừa Thăng chắp tay, xoay rời .

 

Yến Tầm: Trời ơi, thật sự do lỡ lời.

 

Cố phủ.

 

Yến Tầm mái nhà, lười biếng vắt chân, nhai quả giòn tan, Nam T.ử Dịch đang ngoài cổng phủ, hệt như gặp chuyện khó khăn tày trời.

 

Chậc, sẽ nhờ Tài thần nương nương tư thông bỏ trốn chứ?

 

Tài thần nương nương là chủ mẫu của !

 

Sau cũng sẽ núi vàng núi bạc mà hưởng thụ cuộc sống .

 

Nhìn thấy Nam T.ử Dịch hết đến khác rời , nữa .

 

Yến Tầm bày tỏ, Nam T.ử Dịch mệt , nhưng thì thật sự thấy mệt .

 

Mắt khô rát.

 

Ngay khi Yến Tầm đang suy nghĩ nên vê một hòn đá nhỏ ném Nam T.ử Dịch , Nam T.ử Dịch vén áo ngoài, hì hục bắt đầu trèo tường.

 

Khóe miệng Yến Tầm giật giật.

 

Ban ngày ban mặt trèo tường, chuyện đáng hổ đến mức nào.

 

Một tiếng động lớn vang lên, Nam T.ử Dịch ngã từ tường xuống, dậy phủi bụi, tập tễnh tiếp tục trèo.

 

Yến Tầm thực sự thể nổi nữa, lướt xuống mái nhà, xách Nam T.ử Dịch dễ dàng vượt qua bức tường, nhẹ nhàng đáp xuống đất an .

 

Miệng Nam T.ử Dịch há to đến mức thể nhét hai quả trứng gà.

 

Hay thật, cuối cùng cũng trải nghiệm cảm giác phi diêm tẩu bích.

 

Hắn bái Yến Tầm sư phụ!

 

Nam T.ử Dịch dám nghĩ, càng dám quỳ!

 

“Sư phụ ở , xin nhận của đồ nhi một…”

 

Yến Tầm cau mày, kéo Nam T.ử Dịch dậy, đẩy Vọng Thư Viện.

 

Sớm đồn tiểu công t.ử Phụng Ân Công phủ ngốc nghếch ngây thơ.

 

Không ngờ, lời đồn ngày thành sự thật.

 

“Tài thần nương nương, khách ghé thăm.”

 

Giọng Yến Tầm vang lên, đ.á.n.h thức Thanh Đường đang tựa lan can hành lang mà ngủ gật.

 

Thanh Đường dụi mắt, ngẩng đầu .

 

Một Nam tiểu công t.ử mặt mũi lấm lem, cứ như lăn lộn trong đống bùn đất.

 

Một Yến Tầm tươi hềnh hệch, đắn, nhưng sạch sẽ, tươi tắn.

 

Không sợ hàng, chỉ sợ đem hàng so sánh, so sánh, Yến Tầm cũng vẻ đắn hơn nhiều.

 

“Nữ hiệp.”

 

Trên mặt Nam T.ử Dịch khỏi rạng rỡ nụ vui tươi.

 

Thanh Đường: …

 

Động tĩnh trong sân lọt tai Cố Vinh.

 

Cố Vinh chỉnh y phục, đẩy cửa bước , ôn tồn hỏi thăm: “Nam tiểu công tử.”

 

Nụ của Nam T.ử Dịch nhanh chóng biến mất, đó là vẻ do dự và chột .

 

Cố Vinh khẽ động mi tâm.

 

“Cố đại cô nương.”

 

“Ta chuyện cho nàng .”

 

Nam T.ử Dịch dám chần chừ nữa.

 

Hắn lo lắng nếu cứ tiếp tục kéo dài, dũng khí mà khó khăn lắm mới tích góp sẽ tan biến hết.

 

Cố Vinh chỉ tiểu hoa sảnh bên cạnh: “Mời.”

 

Vừa bước hoa sảnh, Nam T.ử Dịch còn kịp xuống, sốt ruột kể tuôn những tin tức mà lén .

 

Cố Vinh: Dạy dỗ thanh quan đưa cung?

 

Có tấm gương Phùng thị, sinh mẫu của Đại hoàng tử, đó, Nhị hoàng t.ử và Phụng Ân Công phủ còn dám sợ c.h.ế.t mà đưa kỹ nữ thanh lâu lên giường Trinh Long Đế.

 

Chỉ thể , kẻ thì sợ.

 

Giống như đây nàng cũng chỉ mơ hồ Phùng thị xuất thấp hèn, chứ rõ nội tình cụ thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-240-co-dai-co-nuong-qua-thuc-la-mot-nguoi-tot.html.]

 

Đừng gì đến chuyện thanh quan là sạch sẽ.

 

Hoàn là tự lừa dối mà thôi.

 

Còn về việc giống nàng, ngoài cảm thấy ghê tởm, Cố Vinh quá nhiều cảm xúc.

 

“Cố đại cô nương, lẽ cho nàng sớm hơn, nhưng do dự…”

 

“Ta…”

 

Mặt Nam T.ử Dịch đỏ bừng, tất cả những lời giải thích dường như nghẹn sâu trong cổ họng, khó mà thốt .

 

Hắn cảm thấy, sự việc càng giống biện minh.

 

“Xin cáo từ.”

 

Nam T.ử Dịch hổ vô cùng, cúi đầu lưng chạy khỏi sân.

 

Cố Vinh: “Nam tiểu công tử.”

 

Nam T.ử Dịch khựng , nhưng đầu.

 

“Tấm lòng son sắt của Nam tiểu công tử, thật khiến cảm động.”

 

“Chuyện liên quan đến tộc, sự do dự bàng hoàng càng hợp lẽ thường tình.”

 

“Nam tiểu công tử, tâm địa thuần lương, tấm lòng rộng mở, cần cảm thấy hổ thẹn.”

 

“Nếu Nam tiểu công t.ử tin , chi bằng chuyển lời đến đại của ngươi, nhất nên dẹp bỏ cái ý định hại hại đó .”

 

Mũi Nam T.ử Dịch cay xè, run giọng : “Đa tạ Cố đại cô nương.”

 

Cố Vinh bóng lưng Nam T.ử Dịch, xoa xoa tấm bình an phù bên hông, dò hỏi: “Nam tiểu công t.ử từng nghĩ đến việc rời khỏi Thượng Kinh, du ngoạn khắp thiên hạ, ngắm non sông tươi của Đại Càn ?”

 

Người tính cách chí tình chí tính, tấm lòng hiệp nghĩa như Nam T.ử Dịch nên chìm cùng con thuyền thối nát là Nhị hoàng t.ử .

 

Nam T.ử Dịch gì, yên một lát cất bước rời .

 

Cố Vinh khẽ thở dài.

 

“Tài thần nương nương.” Yến Tầm trong lòng than thở: “Nam tiểu công t.ử nhắc nhở muộn .”

 

“Tin tức Thừa Thăng truyền đến.”

 

“Điện Cam Lộ của Trinh Long Đế đổi một Tư nữ quan, tên là Chiếu Niên?”

 

Cố Vinh nhướng mày: “Không là Nam T.ử Dịch nhắc nhở muộn.”

 

“Mà là Nhị hoàng t.ử quá mức nôn nóng .”

 

“Ngươi trao đổi thông tin với tiểu Hầu gia nhà ngươi một chút.”

 

Yến Tầm lắc đầu, nghiêm chỉnh sửa lời: “Là tiểu Hầu gia của Tài thần nương nương.”

 

Cố Vinh: …

 

Bên .

 

Nam T.ử Dịch vội vã về phủ.

 

“Đại ca.”

 

“Huynh thể đưa thanh quan đó cung .”

 

Nam T.ử Du thong thả đặt cuốn sách tay xuống, ngẩng đầu: “Về ?”

 

“Trông ngươi vẻ chật vật quá.”

 

Nam T.ử Dịch sững sờ: “Đại ca ?”

 

Nam T.ử Du: “Biết.”

 

“Đại ca trách ?” Nam T.ử Dịch thấy lòng kỳ quái vô cùng.

 

Nam T.ử Du nhẹ nhàng : “Ta hôm đó ngươi thấy.”

 

“Cũng , với tâm tính của ngươi, nhất định sẽ báo tin cho Cố Vinh.”

 

“Ngươi thể do dự vài ngày, mừng .”

 

Sự nghi ngờ trong lòng Nam T.ử Dịch càng thêm lớn, nhíu chặt mày: “Đại ca, hiểu.”

 

“Ngươi cần hiểu.”

 

Nam T.ử Du dậy, rót cho Nam T.ử Dịch một chén .

 

“So với những điều ngươi hiểu, càng hứng thú hơn với những đạo lý mà ngươi nghĩ thông suốt.”

 

“Hơn nữa, đó nhập cung .”

 

“Dịch nhi, Phụng Ân Công phủ thể chủ Điện hạ Nhị hoàng tử.”

 

“Ngươi hiểu, tôn ti trật tự là điều cần thiết.”

 

Nam T.ử Dịch lẩm bẩm thất thanh: “Cố đại cô nương , đây là một ý tưởng tồi, hại hại .”

 

, Bệ hạ giữ nàng hầu hạ cận !” Nam T.ử Du đẩy chén qua: “Điều đủ để chứng minh tâm ý của Bệ hạ.”

 

“T.ử Dịch, ngươi dự định du ngoạn sơn hà hồ hải, lĩnh hội phong tục tập quán, thấy muôn vàn hình thái nhân sinh thế gian ?”

 

“Bên ngoài kinh thành, cũng nhiều nơi thú vị và tươi .”

 

Nam T.ử Dịch ngẩng đầu lên, nghẹn ngào chất vấn: “Tại đều rời khỏi Thượng Kinh? Thượng Kinh rốt cuộc gì, tại thể ở đây?”

 

Nam T.ử Du thoáng sững sờ, chợt hiểu : “Hôm nay mới phát hiện , ngươi đúng một chuyện.”

 

“Cố đại cô nương quả thực là một .”

 

Loading...