Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 235: Hôn sự của ngươi và ta

Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:09:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh mắt Cố Vinh kiên định và cố chấp, sáng ngời như mặc ngọc, những ngón tay thon dài xinh nắm chặt vạt áo của Tạ Chước.

 

Tim Tạ Chước, run rẩy.

 

Sâu trong con ngươi, tràn ngập sự giãy giụa và tự trách thể diễn tả bằng lời.

 

Hắn do dự một lát, từ từ giơ tay khẽ che lên đôi mắt của Cố Vinh.

 

Giờ phút , chút dám đối diện với đôi mắt đang nóng lòng chờ đợi một câu trả lời .

 

“Cố Vinh, hận ý của ngươi, cũng nguyện ý đồng lòng cùng ngươi dời núi mở đường. Sát quân để hả giận cũng , rửa oan trầm tích cũng , đều sẽ bỏ rơi ngươi.”

 

“Thế nhưng, từ xưa đến nay, tướng sĩ, bách tính c.h.ế.t trong các cuộc cải triều hoán đại lên đến hàng vạn.”

 

“Phật gia giảng: gieo nhân nào gặt quả nấy.”

 

“Nếu chiến hỏa do chính tay ngươi và châm lên hoành hành đất Đại Càn, thì cả đời cũng thể chuộc hết ác nghiệp xây dựng núi xác biển máu.”

 

“Cố Vinh, nhất định suy nghĩ kỹ càng mới hành động.”

 

Lông mi dài rậm của Cố Vinh lướt qua lòng bàn tay Tạ Chước, nàng ngẩng đầu : “Nếu cứ khăng khăng theo ý , cứ ép buộc ngươi cùng loạn thần tặc t.ử thì ?”

 

Tạ Chước rơi sự im lặng vô tận.

 

Tự hỏi lòng , nếu Cố Vinh quyết tâm đến cùng, thật sự thể trơ mắt Cố Vinh hao tổn tâm sức mà thờ ơ ?

 

Hắn .

 

Hắn nỡ để Cố Vinh chịu chút khổ sở nào.

 

Cố Vinh nhạy bén nhận sự đổi tinh tế trong thở của Tạ Chước, khỏi tự khinh bỉ trong lòng.

 

Sự ti tiện của nàng, quả thực là c.h.ế.t cũng hối cải.

 

Lần lượt tính kế Tạ Chước, lượt ép khác thế khó.

 

Cho đến tận hôm nay, nàng vẫn lấy tâm ý và sự yêu mến của Tạ Chước quân cờ, đ.á.n.h cược Tạ Chước sẽ mềm lòng với .

 

Không hiểu vì , Cố Vinh chút đành lòng.

 

“Tạ Như Hằng, thừa nhận, tư tâm.”

 

, tuyệt đối xem thiên hạ thương sinh như cỏ rác, càng vì tham sân si mà tạo đủ loại tội nghiệp.”

 

“Vô Vi T.ử đạo trưởng từng tiết lộ cho một lời tiên đoán.”

 

“Đại Càn sẽ diệt vong bốn đời.”

 

“Hơn nữa những năm gần đây, Văn Khúc tinh ảm đạm, Võ Khúc tinh dần sáng lên, đại chiến nổi dậy, e rằng tranh đoạt đại thế sẽ nổ .”

 

“Trời ban ơn, thì ân lớn sẽ sinh, gió dữ sấm sét ắt sẽ đổi.”

 

“Khi sự chuẩn lớn xuất hiện, trời ắt sẽ hiện dị tượng, còn về cát hung, lửa bùng lên ắt thấy khói .”

 

“Ta tin Vô Vi T.ử đạo trưởng tuyệt đối loại lấp l.i.ế.m cho qua chuyện, năng bừa bãi.”

 

Vừa , ngón tay Cố Vinh nắm lấy cổ tay Tạ Chước, nhẹ nhàng kéo xuống, mắt nàng thấy ánh sáng.

 

Ánh mắt chạm , bốn mắt .

 

“Thiên tượng chi thuyết, tin thì , tin thì .” Tạ Chước cứng miệng .

 

Vô Vi T.ử lão đạo sĩ , cái miệng khóa ?

 

Lời chí mạng như thế, cũng dám tùy tiện tuyên bố ngoài, là chê cái đầu cổ quá chắc chắn ?

 

Sớm như , năm đó nên thừa nước đẩy Vô Vi T.ử .

 

Hắn thực sự trong cơn tức giận dẫn theo Hoàng Kính Tư và Ẩn Long Vệ san phẳng Thanh Phong Quan.

 

Cố Vinh nhướng mày: “Sao thể tin.”

 

“Ta tốn một vạn lượng bạc mới cạy miệng Vô Vi T.ử đạo trưởng, moi chút tin tức hữu dụng.”

 

Tạ Chước: Xác định , Vô Vi T.ử chán sống.

 

Một vạn lượng, là nhiều thì nhiều.

 

Đủ để một gia đình bách tính bình thường một đêm vinh hoa, cả đời cơm áo lo.

 

, đối với Vô Vi T.ử mà , tính là nhiều.

 

Vô Vi Tử, thông hiểu thiên văn địa lý, từng phạm sai lầm, từng chịu phạt, nhưng thực sự từng nghèo.

 

Nghĩ ngày xưa, Vô Vi T.ử nổi danh khắp nơi, các nhà quan huân tước ở Thượng Kinh, mời ông tay, tùy tiện là tiêu tốn hàng ngàn trăm lượng.

 

Vô Vi T.ử thiếu tiền, chỉ là thuần túy tiền cho mờ mắt.

 

Cố Vinh tiếp tục : “Thiên tượng chi thuyết, thần bí khó lường, quả thực phần đáng tin cậy.”

 

“Vậy chúng cứ bàn luận theo sự việc.”

 

“Sau khi phế Trinh Long Đế, ngươi đưa ai lên ngôi?”

 

“Đại hoàng t.ử bề ngoài vẻ run rẩy sợ sệt, cẩn thận dè dặt, nhưng thực chất âm hiểm mẫn cảm, tâm cơ sâu sắc?”

 

“Nhị hoàng t.ử bề ngoài vẻ nho nhã lễ độ, ôn hòa hiền lành, mang tướng nhân quân, nhưng thực chất cố chấp tự phụ, ngạo mạn bạo ngược?”

 

“Hay là Tam hoàng t.ử do Chung Ly Hoàng hậu sinh , say mê việc mộc và luyện đan tu đạo, ngây thơ tàn nhẫn?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-235-hon-su-cua-nguoi-va-ta.html.]

 

“Hay là những vị hoàng t.ử vẫn còn nhỏ tuổi ?”

 

“Tạ Như Hằng, ngươi từng là tâm phúc của Bệ hạ, kiểm soát Hoàng Kính Tư, chắc chắn nhiều điều bí mật, âm u hơn .”

 

“So với Nhị hoàng t.ử những t.h.i t.h.ể thiếu nữ tuổi cập kê bí mật khiêng khỏi phủ thường xuyên, Tam hoàng t.ử tự lừa dối , nhập ma chướng dùng xử nữ huyết luyện đan, Đại hoàng t.ử tuy chỉ mưu ma chước quỷ mấy quang minh chính đại, nhưng vẻ đường hoàng hơn, dường như trở thành lựa chọn thích hợp nhất.”

 

“Vậy nên, Tạ Như Hằng, ngươi nghĩ Đại hoàng t.ử kế vị, thể khiến giang sơn xã tắc định, khiến bách tính an cư lạc nghiệp ?”

 

Tạ Chước mím môi, quả thực khó thể trái lương tâm mà đưa câu trả lời khẳng định.

 

Sinh mẫu của Đại hoàng tử, họ Phùng, chỉ là xuất hiển hách.

 

Nói chính xác hơn, đó là vết nhơ cả đời Trinh Long Đế nhắc đến.

 

Thị Phùng xuất từ thanh lâu, là ca nữ chỉ bán nghệ bán , mà là một kỹ nữ đêm đêm treo bảng hành nghề, giả vờ là một cô gái mồ côi bọn lưu manh quấy rối, thà ngọc nát chứ chịu ngói lành, đ.â.m sầm xe ngựa của Trinh Long Đế.

 

Lúc đó, Trinh Long Đế Đông Cung.

 

Còn trẻ tuổi.

 

Có đầy tham vọng trong lòng.

 

Đồng thời, cũng chịu sự quyến rũ.

 

Trong lúc say rượu, thị Phùng dễ dàng trèo lên giường của Trinh Long Đế.

 

Mãi đến khi thị Phùng mang thai, Trinh Long Đế mới thị Phùng là kỹ nữ, cố ý dạy dỗ và đưa lên giường , chỉ để ghê tởm.

 

Tiên hoàng coi trọng con cháu, đúng giai đoạn then chốt tranh đoạt ngôi vị, Trinh Long Đế chỉ thể nuốt xuống nỗi ấm ức câm lặng .

 

Khi Đại hoàng t.ử chào đời, thị Phùng c.h.ế.t vì băng huyết.

 

Trinh Long Đế thị Phùng c.h.ế.t, thì thị Phùng nhất định c.h.ế.t.

 

Hơn nữa, Trinh Long Đế thậm chí chỉ một nghi ngờ thế của Đại hoàng tử.

 

Trong mắt Trinh Long Đế, Đại hoàng t.ử là nỗi sỉ nhục, là một đứa con hoang rõ cha.

 

Đại hoàng t.ử cứ như một cọng cỏ dại hèn mọn trong cung, tự sinh tự diệt, ai dạy lời thánh nhân, càng dạy thuật quyền mưu.

 

Những thứ tai mắt thấy đều là những âm mưu tính toán đen tối của nội thị, cung nữ hậu cung.

 

Ngày nay, tính cách, tư chất, tầm của sớm định hình.

 

Đừng là trị quốc an bang, an định tông miếu xã tắc, ngay cả chuyện ngay mắt , cũng chắc xử lý sạch sẽ .

 

Còn về việc đáng thương , trong phạm vi suy nghĩ và quan tâm của .

 

Cho dù đáng thương, cũng nên trách thị Phùng và Trinh Long Đế.

 

Cho nên, Đại hoàng t.ử tuyệt đối thể lên vị trí đó.

 

Đức xứng với vị, ắt tai ương.

 

Tài gánh nổi chức, ắt liên lụy.

 

Đến lúc đó, Đại hoàng t.ử sẽ liên lụy đến bách tính Đại Càn.

 

“Tạ Như Hằng, chờ câu trả lời của ngươi.”

 

“Không vội.”

 

“Ngươi cứ từ từ nghĩ, từ từ , bước khỏi Thượng Kinh phồn hoa gấm vóc, mở mắt nỗi thống khổ thật sự của bách tính.”

 

“Cái gọi là thái bình thịnh thế, thế đạo thanh minh chẳng qua chỉ là một vở đại hí dàn dựng công phu và truyền tụng đến Thượng Kinh mà thôi.”

 

Một thể nên việc lớn.

 

Làm loạn thần tặc t.ử mưu đồ cướp ngôi, vốn dĩ là chuyện một sớm một chiều.

 

Cùng lắm thì nàng cứ chuẩn thứ , tĩnh lặng chờ đợi gió Đông.

 

Tim Tạ Chước dường như xuất hiện một vết nứt nhỏ.

 

Rất nhỏ.

 

thể bỏ qua.

 

Đại Càn bốn đời diệt vong, thật sự sẽ thành lời tiên tri ứng nghiệm ?

 

“Cố Vinh, ngươi cho nghĩ kỹ một chút.”

 

Cho nghĩ kỹ.

 

Đề nghị của Cố Vinh, đối với , khác gì sự ly kinh phản đạo khai thiên lập địa.

 

Hoàn ngược gia huấn của dòng họ Tạ.

 

Cố Vinh: “Ta , chuyện vội.”

 

, một chuyện khác, gấp.”

 

“Nguy cấp thể chậm trễ.”

 

Tạ Chước , tim đột nhiên thắt : “Chuyện gì?”

 

“Hôn sự của ngươi và .”

 

Loading...