Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 234: Chàng muốn làm Chúa tể thiên hạ ư?
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:09:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Vinh nhẹ nhàng nâng tay lên, khẽ vuốt ve vết thương má.
Khi chạm , cơn đau vẫn nhói lên sắc bén như kim châm. Nàng tự hành hạ , tăng thêm lực ấn thêm vài nữa. Cho đến khi giọt m.á.u nóng xuyên qua lớp t.h.u.ố.c cao mỏng manh, ướt đầu ngón tay nàng.
Tiếng rên khẽ, yếu ớt nhưng đầy nhẫn nhịn, vặn lọt tai Tạ Chước.
Tạ Chước ngủ hề yên giấc. Một chút động tĩnh, y liền lập tức tỉnh giấc.
Tạ Chước đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn mơ màng chợt lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Y dậy, tiến về phía . Khi rõ vệt m.á.u đang chảy mặt Cố Vinh, y dừng bước.
Y nhíu mày, tâm niệm trăm suy tính . Tầm mắt y dời xuống, ngón tay nàng đang đặt chăn gấm.
Màu đỏ tươi , vô cùng bắt mắt.
Cố Vinh đang tự thương, tự hành hạ bản ? Là vì Trinh Long Đế? Hay là...
Cố Vinh giả vờ như cảm nhận ánh mắt của Tạ Chước, khóe môi tự nhiên nở một nụ kiên cường kém phần yếu ớt, duyên dáng, nàng móc ngón tay về phía Tạ Chước: "Tạ Như Hành."
"Chàng qua đây đỡ dậy."
Máu tươi nhuộm đỏ móng tay Cố Vinh, màu sắc còn khiến kinh hồn bạt vía hơn cả màu sơn móng tay rực rỡ nhất. Vết thương má, m.á.u vẫn ngừng tuôn .
Có lẽ là vì dung nhan của Cố Vinh quá mức quyến rũ và độc đáo, những hề cảm giác kinh hãi, ngược còn trở nên yêu kiều quyến rũ đến khó tin.
Tạ Chước , chỉ cảm thấy nàng như một yêu vật chỉ tồn tại trong thần thoại truyền thuyết, câu hồn đoạt phách, khiến bất chấp nguy hiểm mà nhảy vực sâu.
Đó là Cố Vinh. Y luôn Cố Vinh .
, y càng rõ, Cố Vinh chỉ khi dùng dung mạo vũ khí, hòng đạt mục đích, mới tỏa sức quyến rũ của .
Cố Vinh gì? Hay cách khác, Cố Vinh y gì?
Lòng Tạ Chước vô cùng minh mẫn. Y khẽ xoay chuỗi hạt vòng tay trầm hương dát vàng, thầm thở dài.
Cố Vinh đ.á.n.h cược nhân tính, nhưng giỏi tính toán nhân tâm. Nàng tin lòng , nhưng lượt thử thăm dò lòng .
Đối diện với Cố Vinh đang tươi rạng rỡ như hoa, Tạ Chước nhấc chân, tiếp tục tiến lên.
"Đừng nhúc nhích."
Tạ Chước chiếc ghế đẩu bên mép giường, cầm lấy chiếc khăn sạch, từng chút một lau giọt m.á.u má Cố Vinh, ngay đó mở hộp t.h.u.ố.c mỡ mà Từ Thái y để , chậm rãi bôi lên vết thương.
Cố Vinh cứng đờ, ngẩn . Phản ứng của Tạ Chước, luôn ngoài dự đoán của nàng.
"Cố Vinh, nàng gì?" Tạ Chước rũ mắt, thẳng nàng.
Cố Vinh khẽ . Tâm tư nhỏ bé của nàng, Tạ Chước đều thấy rõ.
Đã , nàng sẽ linh hoạt đổi .
"Muốn vì tình mà mất lý trí."
Trong lúc chuyện, Cố Vinh đột nhiên vươn tay, m.á.u tươi kịp khô đầu ngón tay nhỏ xuống giữa ấn đường của Tạ Chước, tạo thành một nốt chu sa chí.
là phong vị của yêu tăng! Thánh tăng cứu khổ cứu nạn, độ chúng sinh thoát khỏi bể khổ. Vậy thì yêu tăng, là thể loạn thần tặc t.ử .
Đầu ngón tay ấm áp và lạnh, nhẹ nhàng phác họa đường nét lông mày, khóe mắt của Tạ Chước, từ từ trượt xuống cổ y.
Cố Vinh thầm nghĩ, Tạ Chước vẫn như khi, quả là "tú sắc khả xan" (vẻ thể ăn ). Cho dù quầng mắt thâm đen, cũng hề giảm chút nào nhan sắc.
"Vậy thì cũng cần tự tổn thương, tự hành hạ bản ." Hơi thở Tạ Chước trở nên rối loạn, y run rẩy : "Cố Vinh, cái từ 'vì tình mất trí' ."
"Tình cảm ràng buộc, trái tim hướng về, thể là mất lý trí ."
Tạ Chước bật dậy thẳng, lùi nửa bước, tiếp tục : "Bảo vệ nàng chu , lo điều nàng lo, cấp bách điều nàng cấp bách, vốn là chuyện nên ."
Ánh mắt Cố Vinh tỉ mỉ xem xét Tạ Chước, nàng kìm mà bật .
Trong tiếng , nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tạ Chước . Kiếp , nàng đức hạnh gì mà thể gặp Tạ Chước. Ngôi chùa Phật Ninh nhỏ bé, hai hướng , hai loại nhân sinh khác biệt.
Cố Vinh , Tạ Chước liền luống cuống tay chân.
"Tạ Như Hành, gì mà."
"Chàng gì ?" Bốn mắt , Cố Vinh hề né tránh.
Tạ Chước : "Cố Vinh, lúc nàng gặp ác mộng mê ."
"Ta thấy."
Cố Vinh , ngón tay tự chủ mà cuộn . Trong mơ, nàng g.i.ế.c Trinh Long Đế hết đến khác, vô lời đại nghịch bất đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-234-chang-muon-lam-chua-te-thien-ha-u.html.]
"Vậy, nàng với điều gì?"
Trái tim đập "thình thịch" loạn xạ, thẳng thắn bày tỏ tâm ý của nàng. Miệng thể dối, nhưng, tim thì .
"Lúc nàng hôn mê, qua một ."
"Cố Vinh, đời , ngọn núi cao nào là thể vượt qua."
Mắt Cố Vinh lóe lên.
Ý của là cùng nàng hết con đường đen tối ?
"Đừng là báo thù, cho dù là lạm sát, cũng sẽ cùng nàng xuống địa ngục chuộc tội."
"Thế còn tính là vì tình mà mất lý trí ?" Cố Vinh thất thần lẩm bẩm.
Tạ Chước quả quyết: "Không tính."
Cố Vinh lời kinh : "Chàng Chúa tể thiên hạ ư?"
Trong khoảnh khắc, Tạ Chước như sét đánh.
Chúa tể thiên hạ? Y mới chỉ bắt đầu mưu tính thế nào để giúp Cố Vinh dời ngọn núi cao là Trinh Long Đế, mà Cố Vinh nghĩ đến việc y thế.
Y nghĩ là dẹp loạn chỉnh đốn, rửa sạch oan khuất.
"Nói thật ư?"
Cố Vinh gật đầu.
Tạ Chước : "Sự thật là từng nghĩ đến vấn đề ."
Cố Vinh: "Vậy bây giờ hãy nghĩ ."
Tạ Chước: Có thể qua loa như ?
“Ta kim ngân tài bảo, đủ để đảm bảo trong hai năm tới, quân đội Bắc cảnh sẽ đối mặt với sự thiếu hụt lương thảo, quân phục và quân phí.”
“Ngoài , thể thăm dò địa chất, phát hiện quặng sắt, tổ chức thợ thủ công luyện kim và rèn đúc, đảm bảo việc cung cấp quân giới cho quân đội Bắc cảnh lo lắng.”
“Ta sẽ dốc hết sức tổ chức các thương đội, xuyên suốt giữa Giang Nam, Tái Bắc, cùng các nước láng giềng và những quốc gia hải ngoại xa xôi của Đại Càn, tiến hành mua bán hàng hóa.”
“Ta dự tính Dương Châu, lấy về ba thành gia sản còn , khi tập hợp tài nguyên, sẽ cố gắng trở thành Hội trưởng Giang Nam Thương hội.”
“Giang Nam, vốn là xứ sở lúa gạo, từ lâu danh xưng kho lương thực.”
“Liên tục tích trữ kim ngân, giải mối lo về hậu cần cho quân Bắc cảnh.”
“Ta thừa nhận, đây là nhất thời hứng chí.”
“, tuyệt đối suông.”
“Tạ Như Hằng, thể là nữ nhân lưng ngươi.”
“Cho nên, Tạ Như Hằng, xin ngươi hãy nghĩ kỹ xem, chủ thiên hạ .”
Vẫn là câu đó, kẻ ngu dốt còn thể chỉ điểm giang sơn, cớ gì Tạ Chước thể!
Tạ Chước lòng cuộn sóng.
“Cố Vinh.”
“Thịnh, bách tính khổ.”
“Vong, bách tính khổ.”
“Đại Càn lập quốc trăm năm, bách tính mới tạm bợ nghỉ ngơi dưỡng sức, thấy cảnh thái bình phồn vinh, nếu tùy tiện động binh đao, châm ngòi chiến hỏa, đổi triều đại, đối với bách tính mà , nghi ngờ gì là một tai họa cực lớn.”
Tạ Chước, con cháu của Trung Dũng Hầu phủ.
Các đời Trung Dũng Hầu đều xem việc bảo vệ gia quốc là trách nhiệm của .
Thứ mà họ bảo vệ, là sự an bình và hòa bình của bách tính Đại Càn; thứ mà họ bảo vệ, là sự thần thánh bất khả xâm phạm của lãnh thổ Đại Càn.
Niềm tin , ăn sâu trong huyết mạch của dòng họ Tạ.
Có lẽ, họ thể trung thành với một vị quân vương hôn quân, nhưng tình yêu thương dành cho dân chúng là điều thể thiếu.
Cho dù trong lòng Tạ Chước cũng những âm u và hận ý khó thấy ánh mặt trời.
“Vậy nếu, Trinh Long Đế xứng vua thì ?”
Sự do dự của Tạ Chước trong dự liệu của Cố Vinh.
“Ngươi từng , cho dù tàn sát, ngươi cũng sẽ cùng xuống địa ngục chuộc tội.”