Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 226: Có trái tim biết yêu thương nhất trên đời
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:09:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Vinh giật , thất thanh: “Cố...”
“Hắn c.h.ế.t ?”
Bị nàng cho tức c.h.ế.t?
Dựa mà thể c.h.ế.t một cách dứt khoát như ?
Nam T.ử Dịch lắc đầu: “Chưa, nhưng cũng sắp .”
“Nếu từng chi tiết trong lời tố cáo của Cố đại cô nương là sự thật, Cố Bình Trưng lừa dối kết hôn, mưu chiếm của hồi môn của vợ cả, cùng ngoại thất đầu độc vợ cả, bạc đãi con cái của vợ cả, trừ khử cho nhanh, thì uổng công cha. Tội ác tày trời như thế, ảnh hưởng như thế, g.i.ế.c đền mạng, chẳng là lẽ đương nhiên ?”
“Ta Cố đại cô nương lương thiện dịu dàng, nhưng thật sự cần buồn thương vì súc sinh.”
“Cho dù là kế mẫu sinh phụ của nàng, đều xứng đáng.”
Cố Vinh: Rốt cuộc chứng bệnh mắt của Nam T.ử Dịch bao giờ mới khỏi đây.
Tạ Chước ngước mắt, lạnh lùng liếc Nam T.ử Dịch.
Nam T.ử Dịch bất giác rùng một cái.
Ánh mắt , còn đáng sợ hơn cả đại ca .
Đại ca dặn dặn , cảnh cáo chọc giận Tạ tiểu Hầu gia, nếu sẽ phạt quỳ gai nhọn trong từ đường mà chép gia quy.
“Bảo cho ngươi , tuyệt đối sợ ngươi.” Nam T.ử Dịch giả vờ hung hăng .
Tạ Chước: “Không sợ , là kính trọng ?”
Nam T.ử Dịch: ...
Hắn mà, Tạ Chước là kẻ tiểu nhân âm hiểm!
Bên .
Trong điện Cam Lộ, Trinh Long Đế giận dữ hất hết tấu chương án thư xuống đất.
“Lớn mật!”
Lý công công hai lời, quỳ rạp xuống đất.
Trong đôi mắt Trinh Long Đế, cuộn trào khí bạo ngược sâu thẳm như mực.
Đây là cơn thịnh nộ và sát ý khi đế vương uy nghiêm khiêu khích hết đến khác.
Khẩu dụ của ngài, cũng là kim khẩu ngọc ngôn, ngang với thánh chỉ.
Lão già Minh Ngự sử , vì cảm kích ân tình của Vinh Kim Châu, cái miệng tiện thối, như hòn đá trong nhà xí, miễn cưỡng thể chấp nhận việc Cố Vinh đỡ.
Còn Nam T.ử Dịch thì !
Phụng Ân Công phủ và Nhị Hoàng t.ử nóng lòng nhòm ngó vị trí của y ? Cách ăn uống (chỉ hành xử) e rằng quá vội vàng .
“Truyền Nam T.ử Du.”
Lý công công tuân lệnh, đoạn mới hỏi: “Vậy hình phạt trượng thì ?”
“Thiên t.ử vô hí ngôn, lời Thiên t.ử phán, thì sử quan ghi chép, thợ thuyền ca tụng, kẻ sĩ xưng tán!” Trinh Long Đế trầm giọng .
Lý công công quỳ bất động, im lặng .
Y , câu thể trấn áp Minh Ngự sử, kẻ cứng đầu như cái gai. Y thậm chí thể hình dung , Minh Ngự sử sẽ nghển cổ, sợ hãi mà đáp một câu: “Nạp ngôn, chức quan yết hầu, lời mà tâu lên , nhận lời mà tuyên bố xuống .”
Y , Bệ hạ tự nhiên cũng hiểu rõ điều đó.
Vì thế, ắt hẳn còn lời tiếp theo.
“Giảm nửa hình phạt trượng.”
Trinh Long Đế rốt cuộc cũng e dè những ngôn quan của Ngự sử đài.
Ngươi một lời, một lời, hệt như quạ đen, kền kền đậu cành cây ở nghĩa địa hoang vu, việc can gián cứ dai dẳng dứt.
Hễ lời hợp ý, liền la lối đòi đ.â.m đầu cột mà c.h.ế.t để lưu danh sử sách.
Theo Trẫm, chính là quy củ do Cao Tổ đặt quá ưu ái những ngôn quan . Ép đặt một chiếc gông lên quyền lực tối cao của Hoàng quyền. Mỹ danh gọi là: Hữu úy tắc bất cảm tứ nhi đức dĩ thành, vô úy tắc tòng kỳ sở d.ụ.c nhi cập vu họa ( sợ hãi thì dám càn mà đức thành, sợ hãi thì theo điều mà mang họa ).
Lý công công dậy, cúi rời .
Trước Trống Đăng Văn.
Các nội thị hành hình mang đến ghế dài, chỉnh tề mời Cố Vinh cúi .
Hình phạt trượng nhiều quy củ và mẹo mực.
Lý công công liếc Tạ Chước, mũi chân khẽ mở . Các nội thị thấy liền nên dùng hình phạt thế nào.
Là đ.á.n.h thật nhưng dùng hết sức.
Ý là nương tay.
Ngoài nặng trong nhẹ.
Nhìn thì da rách thịt nát, m.á.u thịt be bét, nhưng tổn thương gân cốt, càng ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là .
Mười lăm trượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-226-co-trai-tim-biet-yeu-thuong-nhat-tren-doi.html.]
Tạ Chước bỏ sót ánh mắt đầy ẩn ý của Lý công công.
Chàng cũng hiểu thấu sự ám chỉ của y.
Tuy nhiên, khi tận mắt chứng kiến nội thị hành hình giơ cao cây đình trượng bằng gỗ dẻ, bên ngoài bọc sắt, lớp sắt còn xếp đặt những gai nhọn dày đặc, chỉnh tề, vẫn thể kiềm chế sự đành lòng trong lòng, buột miệng hô lên: “Khoan .”
“Thế nhân thường lấy Tam tòng Tứ đức để quy tắc phụ nữ. Tam tòng là: Vị giá tòng phụ ( gả theo cha), ký giá tòng phu ( gả theo chồng), phu t.ử tòng t.ử (chồng c.h.ế.t theo con). Tứ đức là: Phụ đức, Phụ ngôn, Phụ dung, Phụ công.”
“Cố đại cô nương vẫn còn ở khuê phòng, là phận gả, vốn nên tòng phụ.”
“ phụ nàng đầy rẫy vết nhơ, còn là cáo trong vụ cáo ngự trạng , nên thể tòng.”
“Bổn Hầu và Cố đại cô nương là do Thái hậu ban hôn, lâu nữa sẽ kết hôn.”
“Tòng Bổn Hầu, cũng chẳng gì là .”
“Hình phạt trượng của nàng, Bổn Hầu xin nàng gánh chịu.”
“Để bày tỏ tuyệt đối lòng bất trung, bất kính, bất hiếu, Bổn Hầu nguyện chịu ba mươi trượng đình trượng.”
“Hành hình .”
Các nội thị , cuối cùng ánh mắt đồng loạt đổ dồn về Lý công công.
Lý công công suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Nói cho cùng, Bệ hạ cũng chỉ trút cơn giận mà thôi.
“Mau đỡ Cố đại cô nương dậy.” Lý công công nhướng mày, lệnh.
Cố Vinh khẽ nhíu mày.
Ba mươi đình trượng đổi lấy mười lăm đình trượng, quả thật đáng.
Thế nhưng, nàng thể thừa nhận, giữa lúc xung quanh cuồng phong bão táp gào thét, Tạ Chước trao cho nàng sự bảo hộ kiên cố nhất. Ánh dương rọi xuống chiếu lông mày và khóe mắt của Tạ Chước, còn rực rỡ hơn vô vàng bạc châu báu của nàng, càng khiến nàng động lòng thôi.
Đơn độc bước trong bóng tối, may mắn đời thực sự vị Bồ Tát mềm lòng. Lòng như sân vườn, trong vườn cây tỳ bà, nay tươi che rợp cả một trời.
Cây đình trượng ánh lên hàn quang, hết đến khác giơ cao nặng nề giáng xuống.
Từng tiếng rên rỉ nghẹn , ẩn chứa nỗi đau khó thành lời.
Từng giọt m.á.u tươi thấm qua áo bào, phát tiếng tí tách rơi xuống.
Cố Bình Trưng và Đào Lan Chỉ, xứng đáng để Tạ Chước thương đổ máu.
Tay Cố Vinh vô thức cuộn chặt , ánh mắt hề rời khỏi Tạ Chước.
Nàng , tình cảm giữa nàng và Tạ Chước là gì.
Là sự rung động thoáng qua chỉ trong phút chốc.
Hay là sự ấm áp của dòng suối nhỏ róc rách ngừng.
, nàng , nó nở hoa .
Không là loài hoa xuân sinh thu tàn.
Mà là loài hoa miên man dứt, trải dài bốn mùa, vĩnh viễn phai tàn.
Nàng nghĩ, Tạ Chước thực sự là một vườn .
Mang trong trái tim yêu thương bậc nhất thế gian.
Nam T.ử Dịch dần dần thu vẻ thiếu gia bất cần đời, khẽ thì thầm: “Ta bằng .”
“Đây xem là tình yêu mà mẫu thường ?”
Nam T.ử Dịch khỏi tự vấn, nếu chịu hình phạt là nữ hiệp, liệu thể chút do dự mà gánh chịu gấp đôi những khổ nạn đó ? Nếu nữ hiệp cuốn vòng xoáy thị phi, liệu thể kiên định bên cạnh nàng ?
Hình như là thể.
Sự hào phóng mà ban tặng, vốn là những thứ thiếu.
Sự tùy tâm sở d.ụ.c của , là nhờ phụ nâng đỡ.
, chỉ một đại hiệp, cưới nữ hiệp vợ thôi.
Nam T.ử Dịch, càng lúc càng thêm mơ hồ.
Minh Ngự sử thầm khẳng định trong lòng, coi như trách nhiệm. Cố Vinh cũng xem là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu nữa.
Khoan , Kiều Ngâm Chu đến từ lúc nào?
Ánh mắt Minh Ngự sử xoay vòng giữa Kiều Ngâm Chu và Tạ Chước.
Ván cờ , Tạ Chước thắng.
Giữa đám đông, Kiều Ngâm Chu khoác bộ trường sam tay dài đối vạt màu xanh, hệt như một ngọn núi xanh tĩnh lặng, vĩnh viễn ồn ào. Lông mày y khóa chặt, tựa như mây mù mờ ảo bao quanh đỉnh núi. Khiến thể rõ thần sắc của y, càng thể thấu tâm tư của y.
Kiều Ngâm Chu cũng đang ai.
Nhìn Tạ Chước.
Hay là Cố Vinh.
Hôn ước thuở xưa của y và Cố Vinh, giống như chiếc lá gió thổi rụng, chìm chén . Một khi vớt , liền còn lưu bất cứ dấu vết nào.