Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 220: Phản tay tát thẳng vào mặt Cố Bình Trưng

Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:08:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vinh Kim Châu, an táng .

 

Không còn là tang lễ sơ sài sự đều giản tiện nữa, còn là một cỗ quan tài mỏng manh, mộ huyệt cũng còn thô ráp và chật hẹp.

 

Sau năm năm, con gái của Vinh Kim Châu, Cố Vinh, bổ sung quy chế vốn nên thuộc về Vinh Kim Châu, xử lý thỏa chu hậu sự cho bà.

 

Bảy bảy bốn mươi chín ngày lễ cúng chay và lễ siêu độ.

 

Chọn ngày lành tháng do Giám chính Khâm Thiên Giám đích bấm đốt tay tính toán.

 

Quan tài bằng gỗ kim tơ nam mộc khó kiếm.

 

Lăng mộ rộng rãi, hùng vĩ với bích họa tinh xảo.

 

Những vật tùy táng đều là những món mà Vinh Kim Châu từng vô cùng yêu thích.

 

Cố Vinh quỳ bia mộ, khẽ thầm trong lòng: “Mẫu , đợi thêm chút nữa, đợi con gái đưa kẻ hại xuống bồi táng.”

 

Trước mộ phần, cây bách di thực sang khẽ lay động trong gió, dường như đang đáp Cố Vinh, như che bớt ánh mặt trời gay gắt đỉnh đầu nàng.

 

Lúc Vinh Kim Châu trút thở cuối cùng, thể lo lắng chứ.

 

Con gái còn ngây thơ, con trai còn nhỏ tuổi yếu ớt, thể sống sót trong cái phủ Nhữ Dương Bá mục nát .

 

Bởi , Vinh Kim Châu chỉ dám dặn dặn , sống sót, trưởng thành.

 

Đây là ước tha thiết và ti tiện nhất của một .

 

Cố Bình Trưng kịp nhận tin, liền vội vã xe ngựa chạy tới.

 

“Cố Vinh, ngươi…”

 

“Ngươi dám!”

 

“Vinh Kim Châu sinh cái thứ bất hiếu, nghịch t.ử như ngươi!”

 

“Trên đời đứa con gái nào đào mộ mẫu ruột, mở quan tài mẫu , còn gọi ngỗ tác đến khám nghiệm di hài mẫu , quấy nhiễu đến nỗi mẫu ngay cả khi c.h.ế.t cũng yên !”

 

“Ngươi quả thực còn bằng cầm thú!”

 

Cố Bình Trưng giận dữ công tâm, bực tức cúi , một tay túm lấy vạt áo Cố Vinh, tay tự chủ mà giơ lên, tát thẳng mặt Cố Vinh.

 

Cố Vinh lạnh lùng thẳng Cố Bình Trưng, ánh mắt tràn ngập hận ý khiến cơn giận của lập tức đóng băng. Bàn tay treo lơ lửng giữa trung, trán dần lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

“Ngươi đang bất bình mẫu ?” Cố Vinh đột ngột gạt tay đang nắm vạt áo , sự nhẫn nhịn đạt đến cực hạn, đó nàng trở tay tát một cái thật mạnh mặt Cố Bình Trưng.

 

“Ta cũng hỏi ngươi, ngươi dám?”

 

“Làm dám đường đường chính chính, phẫn nộ hầm hầm như mộ phần mẫu !”

 

“Chát” một tiếng.

 

Lại là một cái tát.

 

“Nhìn cho rõ, đây mới gọi là bất hiếu, nghịch tử.”

 

“Ta đào mộ, là vì cho mẫu xây dựng một lăng tẩm tinh mỹ hơn.”

 

“Ta mở quan tài, là vì ném nghìn vàng đặt quan tài gỗ kim tơ nam mộc cho mẫu .”

 

“Ngỗ tác nghiệm thi, là vì mẫu c.h.ế.t nhắm mắt!”

 

“Ngươi xem, nếu mẫu thấy cảnh , sẽ cảm thấy hả , cảm thấy an ủi?”

 

Cố Bình Trưng nhịn run rẩy, sâu trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

 

“Ngươi…”

 

“Ngươi điên .”

 

“Đồ điên.”

 

Cố Vinh bất hiếu, nhưng vẫn ngờ nàng dám tát .

 

“Ngươi là một con điên.”

 

Cố Vinh nhếch môi, quỷ dị: “Thế nào mới xem là điên?”

 

“Nếu là điên, thì ngay ngày từ Phật Ninh Tự xuống núi trở về phủ, phóng hỏa thiêu rụi cả Nhữ Dương Bá phủ .”

 

“Ta chỉ đưa kẻ đầu độc mẫu xuống bầu bạn cùng mà thôi.”

 

“Việc thể tính là điên.”

 

Cố Bình Trưng đang run rẩy bỗng dưng mắt sáng rực lên, như thể thấy cứu tinh.

 

“Tạ Tiểu Hầu gia!”

 

“Ta là nhạc phụ tương lai của ngươi đó.”

 

Cố Bình Trưng mất kiểm soát ngôn từ.

 

Hắn cũng chẳng còn nhớ từng vội vã đưa Cố Vinh cung phi nữa.

 

“Cố Vinh, Tạ Chước đến bái tế mẫu ngươi, ngươi…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-220-phan-tay-tat-thang-vao-mat-co-binh-trung.html.]

Cố Vinh nhấc chân đá Cố Bình Trưng ồn ào té xuống đất, đầu , với Tạ Chước: “Ngươi thể trói cây ?”

 

Tạ Chước chút do dự gật đầu.

 

Cố Bình Trưng giãy giụa: “Tạ Tiểu Hầu gia, Cố Vinh cái đứa bất hiếu dám đào mộ, mở quan tài, còn tát …”

 

Tạ Chước thản nhiên : “Ta .”

 

“Nếu ngươi ghen tị, nàng cũng thể đào mộ, mở quan tài của ngươi.”

 

“Rồi quất xác.”

 

Cố Bình Trưng thể tin nổi.

 

Hắn lầm Tạ Tiểu Hầu gia phong thái quang minh lạc, thanh lãnh vướng bụi trần.

 

Tạ Chước trói Cố Bình Trưng xong, liền tự giác lưng Cố Vinh, tuyệt đối ảnh hưởng đến màn thể hiện của nàng.

 

Sau khi suy nghĩ một lát, lùi về phía mấy bước lớn, đảm bảo rõ tiếng của Cố Vinh và Cố Bình Trưng, nhưng vẫn giữ Cố Vinh trong tầm mắt của .

 

Cố Vinh rút một chiếc trâm vàng từ búi tóc, khoa tay múa chân cổ Cố Bình Trưng, rạng rỡ như hoa: “Ta chỉ từng thấy hoa nuôi bằng m.á.u tươi, vẫn thấy cây bách tưới bằng m.á.u tươi bao giờ.”

 

“Nếu hôm nay rạch cổ ngươi, chặt đứt tứ chi ngươi, để ngươi tận mắt chứng kiến m.á.u huyết của dần cạn, dần cảm nhận sinh lực tiêu tan, tĩnh lặng chờ đợi cái c.h.ế.t, thì chẳng là một việc vô cùng thú vị ?”

 

“Đến đêm, sẽ tùy tiện đào một cái hố nhỏ, chôn xác cho ngươi.”

 

“Giống như cái cách ngươi chôn cất sơ sài mẫu ngày , cái gọi là mộ huyệt đó còn chẳng rộng bằng chiếc giường ngàn công ở viện Xuân Huyên.”

 

Cố Bình Trưng run rẩy dữ dội hơn.

 

“Ngươi…”

 

“Sát hại cha ruột sẽ trời phạt đấy.”

 

“Không quan trọng.” Cố Vinh tiếp tục : “Dù , ngươi cũng thể thấy ngày trời phạt .”

 

“Mẫu đợi ngươi c.h.ế.t, quá lâu .”

 

“Là ngươi giúp Đào Lan Chỉ !”

 

Đột nhiên, Cố Vinh chuyển đề tài, quát lên gay gắt.

 

Cây trâm vàng lạnh lẽo và sắc bén đặt sát cổ họng, cái c.h.ế.t ám ảnh như hình với bóng.

 

Cố Bình Trưng vội vã : “Không, .”

 

“Ta chỉ thích tính cách kiêu căng của mẫu ngươi, thích nàng luôn tính toán quá rõ ràng ân huệ mà Nhữ Dương Bá phủ nhận. Ta thậm chí từng ý định lấy cớ nàng vô sinh phạm thất xuất chi điều, giáng nàng xuống , cưới khác, nhưng tuyệt đối bao giờ nghĩ đến việc nàng c.h.ế.t.”

 

“Thật sự .”

 

“Nếu dám bỏ qua ý nguyện của mẫu ngươi, cũng sẽ lén lút nuôi Đào thị ngoại thất ngoài phủ suốt hơn mười năm.”

 

“Vậy ?” Giọng Cố Vinh quá nhiều cảm xúc.

 

chính vì giọng điệu , Cố Bình Trưng tai càng thấy ghê sợ.

 

“Là Đào Lan Chỉ.”

 

“Là ả .”

 

“Chính là ả .”

 

Cố Vinh : “ còn rõ rốt cuộc là chuyện gì.”

 

Cố Bình Trưng ngẩn , lập tức cứng đầu : “Đều là ả .”

 

“Vinh Vinh, từng yêu mẫu ngươi.”

 

“Nếu , con gái của các thương gia giàu thiên hạ nhiều kể xiết, hà cớ gì đích xuống Dương Châu cầu hôn nàng.”

 

“Đó là vì nàng là con gái độc nhất của Vinh thị Dương Châu, chỉ muôn vàn gia tài, mà còn sắc vô song.” Cố Vinh đ.â.m thẳng lời dối của Cố Bình Trưng.

 

“Ngươi đừng quanh co lòng vòng.”

 

“Nếu ngươi, Đào Lan Chỉ thể thần quỷ nhúng tay Nhữ Dương Bá phủ.”

 

“Mẫu , đến nỗi quản nội trạch của một Bá phủ nhỏ nhoi.”

 

“Nếu, ngươi thể chứng minh sự vô tội của , thì c.h.ế.t ở đây .”

 

Cố Vinh nắm chặt cây trâm vàng, chậm rãi rời khỏi cổ Cố Bình Trưng.

 

Cố Bình Trưng còn kịp thở dốc, liền thấy Cố Vinh đ.â.m cây trâm vàng lòng bàn tay .

 

Kèm theo đó là một tiếng kêu t.h.ả.m thiết xé lòng.

 

“Hãy nhớ cho kỹ.”

 

Cố Vinh hứng thú ngắm m.á.u nóng tí tách nhỏ giọt cỏ xanh thấm đỏ.

 

Ngày , cuối cùng thì nàng vẫn còn quá non nớt.

 

Tuyệt nhiên nhớ chút manh mối nào.

 

Nếu Cố Bình Trưng, thì sẽ là ai đây?

 

Loading...