Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:08:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không hai chuyện ?"
"Chuyện còn là gì?" Cố Vinh tiếp tục hỏi.
Ánh mắt Tạ Chước sâu thẳm về phía Cố Vinh: "Tổ mẫu tay nâng bài vị của Tổ phụ và Phụ , cầu xin chức võ Tứ phẩm Kiêu Kỵ Du Kích Tướng quân."
"Cuối tháng , sẽ rời kinh đến Bắc Địa."
Trái tim Cố Vinh như hẫng một nhịp, nàng khó lòng phân biệt là đang vui mừng cho sự đổi trong cảnh của Tạ Chước, là sự lo lắng dâng lên từ tận đáy lòng.
"Quân t.ử tàng khí ư , đãi thời nhi động."
"Là chuyện ."
Tổng bằng việc ẩn trong bóng tối thể xuất hiện mặt đời, quản lý Hoàng Kính Tư và Ẩn Long Vệ thì hơn.
Tạ Chước nên vì những chuyện thấy ánh mặt trời mà mệt mỏi, càng nên mãi mãi chỉ thanh đao sát nhân và thăm dò của Trinh Long Đế.
Không gì thích hợp hơn con đường tòng quân dành cho Tạ Tiểu Hầu gia của Trung Dũng Hầu phủ.
Vừa , nàng vẫn còn đang tiếc nuối.
Giờ phút , nàng nên chúc Tạ Chước thoát khỏi vũng lầy tanh hôi, đạt ước nguyện.
, nàng thể ngăn sự lo lắng.
Đế vương Đại Càn đang long ỷ , sẽ nghĩ gì đây?
Hôm nay, Tạ lão phu nhân nâng bài vị cầu xin, Trinh Long Đế vì tình thế mà thể đồng ý.
Thế nhưng, tâm tư thật sự của Trinh Long Đế là gì?
Trinh Long Đế từng thật lòng coi Tạ Chước là ruột thịt.
Từ xưa đến nay, giữa đế vương và con cái, nhiều tương tàn lẫn , huống hồ là cháu.
Trinh Long Đế thu hồi binh quyền Bắc Cảnh quân suốt mười lăm năm, Bắc Cảnh quân hiện tại còn là bộ mặt cũ do Tạ thị khống chế nữa.
, thể vì sợ mà bỏ ăn, vì sợ mà chùn bước.
Tổng thể vì lo lắng Trinh Long Đế ý đồ , ôm trong lòng họa tâm, mà bắt Tạ Chước từ bỏ phong cốt và trung liệt kế thừa từ các đời Trung Dũng Hầu, từ bỏ cơ hội Trung Dũng Hầu phủ tái hiện vinh quang của tổ tiên.
Có lẽ, đây là cơ hội duy nhất để Tạ Chước bước khỏi Thượng Kinh, rời khỏi tầm mắt của Trinh Long Đế.
Biển rộng mặc cá vùng vẫy, trời cao mặc chim bay lượn.
Là nguy hiểm, nhưng cũng là cơ duyên.
Là chuyện !
Cán cân trong lòng Cố Vinh ngày càng nghiêng hẳn về phía .
"Ta sẽ cẩn thận việc."
Tạ Chước thấy sự lo lắng đằng sự im lặng của Cố Vinh.
Cố Vinh giơ ngón tay, chỉ về hướng cung thành: "Ta từng lo lắng về năng lực của ."
Ý ngoài lời, Tạ Chước tâm ý hiểu rõ.
"Ngươi và hôn ước, sẽ bảo một cách chu ."
Nếu , chính là thất tín.
"Trước khi rời kinh, chuyện trong phủ của nàng, đại khái cũng sẽ lắng xuống."
"Còn về Bùi Tự Khanh và Lạc An..."
Tạ Chước ngưng một chút, tiếp tục : "Bởi lẽ Lạc An nuôi dưỡng côn đồ lưu manh, chặn đường cướp bóc thương, Mẫu xin chỉ tước đoạt tước vị Huyện chúa của nàng , đồng thời quyết định đoạn tuyệt mẫu t.ử quan hệ, lâu nữa sẽ thông cáo cho các quan quyền quý ở Thượng Kinh ."
"Từ nay về , nàng còn là khuê tú của phủ, cũng chẳng còn chút tôn vinh Huyện chúa nào nữa."
"Mưu tính của nàng, thấy thành quả."
"Đợi mưa tạnh, Đỗ đại nhân của Kinh Triệu Phủ sẽ cho quan sai, tuyên Lạc An đối chất công đường, công sự công bằng, tuyệt đối thiên vị."
"Còn về Bùi Tự Khanh..."
"Trước khi rời kinh, nàng g.i.ế.c..."
Thay nàng g.i.ế.c ...
Cố Vinh lắc đầu: "Cần gì vấy bẩn tay ."
"Hắn tự đào mồ chôn , thuận nước đẩy thuyền đưa c.h.ế.t, ?"
Bùi Tự Khanh, từ đến nay từng là khúc xương khó gặm nhất.
C.h.ế.t cái gì?
Chưa chịu hết cực hình, c.h.ế.t còn chẳng xứng!
Ánh mắt Cố Vinh xẹt qua tia lạnh lẽo.
Tạ Chước mím môi, thôi, nửa ngày mới : "Dẫu thì mơ giấc mộng quang quái lục ly , lẽ thể đoán chuyện."
"Điều nghĩa là, sẽ từng thời cơ để Đông Sơn tái khởi."
"Ta ở Kinh thành, quả thực chút yên lòng."
Cố Vinh dứt khoát lắc đầu: "Những gì , nhiều như tưởng tượng."
Bùi Tự Khanh kiếp , khi dùng bộ dạng ngây thơ của một nạn nhân nhưng kém phần cốt cách để tính kế nàng, sự hỗ trợ từ những gánh hồi môn, những cửa hàng, những hòm vàng bạc của nàng, giữ dáng vẻ hai tai chuyện ngoài cửa sổ, siêu nhiên thoát tục, còn tạo tư thái cao quý kiêu ngạo kiểu phú quý thể dâm, nghèo hèn thể chuyển, uy vũ thể khuất, dốc hết sức để tạo nên danh tiếng thanh cao kiểu "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-218.html.]
Người vất vả bon chen là nàng.
Người bôn ba lôi kéo là nàng.
Người từng bước nâng Bùi Tự Khanh lên vị trí cao cũng là nàng.
Bùi Tự Khanh chỉ kết quả, từng rõ quá trình.
Nàng thua, là vì lật thuyền trong mương, là vì ngay từ đầu thất thế, chứ kỹ năng kém cỏi.
Nói câu khó , cho dù đặt mặt Bùi Tự Khanh một cái thang mây lên trời, Bùi Tự Khanh cũng cách trèo.
Leo một hai bậc, còn kịp đắc ý hỉ hả, đ.á.n.h về nguyên hình.
, Bùi Tự Khanh là kẻ đầy dã tâm, cam chịu tầm thường.
Có câu , tự chuốc lấy cái c.h.ế.t, sẽ c.h.ế.t.
Bùi Tự Khanh sẽ tự tìm đến cái c.h.ế.t!
"Tạ Như Hằng, hãy yên tâm ở Bắc Địa trùng kiến thanh danh của Trung Dũng Hầu phủ. Còn , ở Thượng Kinh, cũng sẽ từng bước leo lên một vị trí cao khiến ai dám khinh suất mạo phạm."
"Những gì Bùi Tự Khanh , ."
"Những gì Bùi Tự Khanh , ."
"Hắn thể Đông Sơn tái khởi, cũng thể phiêu diêu thẳng tiến."
Tạ Chước yêu thích Cố Vinh như .
Ai mà yêu một đóa hoa nở rộ giữa bụi gai.
"Yến Tầm vẫn sẽ ở trợ giúp nàng."
"Có Yến Tầm ở đây, thế lực của tại Kinh thành, nàng sẽ dùng thuận tay hơn chút."
"Hắn là cánh tay đắc lực của ..." Cố Vinh theo bản năng cự tuyệt.
Tạ Chước an ủi: "Cũng là vì nàng."
"Ta cần giữ Kinh thành để tai mắt, tính cách của Yến Tầm khéo léo hơn Thừa Thăng, giỏi bản lĩnh 'gặp lời , gặp quỷ lời quỷ' hơn. Hơn nữa, Tổ mẫu tuổi cao bệnh tật, thường xuyên giường, thể rời lâu ."
", Yến Tầm ham rượu tham tiền, e rằng phiền nàng hao tổn tâm tư thêm ."
Cố Vinh: ...
Gió hình như thổi mạnh hơn.
Cố Vinh bỗng nhiên ý thức : "Chàng dầm mưa cả đêm, còn nhiễm phong hàn, hãy về sớm ."
"Ngươi và , hẹn ngày khác gặp ."
Tạ Chước nàng đẩy hai bước, mơ màng nghĩ hình như quên mất một chuyện quan trọng.
Cho đến khi bước phủ, mới chợt nhận .
Quên mất việc chăm chỉ vai tiểu kiều phu nhu nhược thể tự lo liệu .
"Tiểu thư."
Trên xe ngựa, Thanh Đường vẫn cảm giác như đang mơ.
Ý chỉ ban hôn?
Tiểu thư nước da tươi tắn của nàng cứ thế trở thành vị hôn thê của Tạ Tiểu Hầu gia ?
Cố Vinh nghiêng đầu, về phía Thanh Đường, dùng ánh mắt im lặng hỏi.
Thanh Đường gãi đầu: "Tạ Tiểu Hầu gia sẽ mãi mãi với tiểu thư ?"
"Trong thoại bản ..."
"Nói, một khi , ý niệm ái mộ sẽ ngày càng tiêu tan."
Cố Vinh chọc nhẹ trâm hoa búi tóc Thanh Đường, lạnh nhạt : "Hắn đối xử với , vẫn là ."
"Ta bởi vì là , nên ái mộ ."
"Chứ , vì ái mộ , nên mới là ."
"Hắn ái mộ , vì mà động lòng, đó là lựa chọn của ."
"Sau , tình yêu tiêu tan, vứt bỏ sự lựa chọn là ."
"Đã là lựa chọn, thì tuyệt đối thể là lựa chọn duy nhất."
"Thanh Đường, yêu khác thì hết yêu chính ."
Thanh Đường hiểu lơ mơ, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: "Yêu khác thì hết yêu Tiểu thư."
"Cho dù Tiểu thư bảo ăn phân chó, ..."
Cố Vinh hai lời, nhón một miếng bánh ngọt, trực tiếp nhét miệng Thanh Đường.
"Ăn no uống say."
"Sau khi về phủ, ngươi còn đến Tùng Huyên Viện một chuyến, báo cáo tình hình gần đây của Huyện chúa Lạc An cho Đào di nương, kẻo Đào di nương lo lắng xót xa."
"Chậc, tiểu thư nhà ngươi thật đúng là thiện lương."
Nàng Đào di nương tự tay cắm nhát d.a.o chí mạng Huyện chúa Lạc An!
Thanh Đường nhai bánh ngọt, lấp bấp: "Tiểu thư nhà quả thực vô cùng thiện lương!"