Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 216: Cố Vinh Chính Là Ánh Sáng Duy Nhất

Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:07:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mưa gió sắp tạnh mà tạnh hẳn.

 

Thái hậu chuẩn kiệu mềm tiễn Bổn cung và Tạ Chước rời cung.

 

Trong kiệu mềm, ngón tay Tạ Chước khẽ run rẩy kìm , khó tin chằm chằm đạo ý chỉ ban hôn .

 

Chàng và Cố Vinh hôn ước ?

 

Chàng và Cố Vinh là vị hôn phu vị hôn thê danh chính ngôn thuận ?

 

Câu từng buột miệng lúc tranh giành và giận dỗi với Kiều Ngâm Chu, rằng là phu quân định mệnh của Cố Vinh, trở thành sự thật.

 

Tạ Chước cẩn thận vuốt ve nét chữ ý chỉ ban hôn.

 

Thật sự là và Cố Vinh.

 

Không Kiều Ngâm Chu.

 

Càng Bùi Tự Khanh.

 

Mà là và Cố Vinh.

 

Bổn cung ôm mặt, quả thật nữa.

 

Đạo ý chỉ , chỉ vỏn vẹn vài hàng chữ, mà Tạ Chước nâng niu xem suốt cả khắc.

 

Cổ ngữ chỉ nữ nhi lớn nên giữ, giữ lâu giữ mãi thành thù.

 

rằng nam nhi lớn càng nên giữ, giữ lâu giữ mãi thành kẻ si mê!

 

“Đã thuộc lòng ?” Bổn cung lơ đãng trêu chọc.

 

Hai má Tạ Chước lập tức nhuộm lên ráng đỏ, lan đến tận vành tai, cảm thấy nóng rực.

 

Chàng nhẹ giọng : “Nàng còn xuất sắc hơn những gì miêu tả trong ý chỉ ban hôn .”

 

Bổn cung: ???

 

Nếu Bổn cung nhớ nhầm, ý chỉ ban hôn của Thái hậu ca ngợi Cố Vinh bằng những lời hoa mỹ tột cùng, tán tụng như trời như biển.

 

Nào là hoa mỹ phong nghi, bỉnh tính đoan thục, nhu hòa d.ụ.c đức, tú ngoại tuệ trung, tài đức vẹn ...

 

Thôi bỏ , thôi bỏ , cứ coi như Trác nhi là "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" .

 

Sau sự kinh ngạc và cuồng hỉ, nỗi bất an trong lòng Tạ Chước bắt đầu lan tỏa.

 

Ý chỉ ban hôn , coi như là tiên trảm hậu tấu, tự ý hành động.

 

Chàng mừng rỡ như điên, còn Cố Vinh thì ?

 

Từ đến nay, lời và hành động của từng ý ép buộc, cũng quá sớm để Cố Vinh cảm nhận sự trói buộc thể tùy tâm sở dục.

 

Má Tạ Chước dần dần phai ráng đỏ, trở nên trắng bệch.

 

Bổn cung vô tình liếc khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Tạ Chước qua khóe mắt, thầm rủa trong lòng: Thật là vô dụng!

 

Bộ dạng , thậm chí còn bằng nàng năm xưa lúc tin ban hôn cho Tạ Tu.

 

“Con đang lo lắng Cố Vinh bằng lòng?”

 

Tạ Chước cúi đầu, cụp mi lời nào.

 

Bổn cung khẽ thở dài: “Ý chỉ ban hôn là ý chỉ ban hôn, hôn kỳ định.”

 

“Cố Vinh thông tuệ mẫn tiệp, tuyệt đối là kẻ . Nàng ắt sẽ nghĩ rằng ý chỉ ban hôn là thứ Bổn cung xin trong tình thế bất đắc dĩ.”

 

“Có thời gian lo lắng bất an, suy nghĩ vẩn vơ, chi bằng dốc hết sức theo đuổi thê tử.”

 

“Bổn cung lúc xem những cuốn thoại bản kể về tình yêu nam nữ đang thịnh hành ở Thượng Kinh, thấy hai câu, cảm thấy lý, thấu lòng , con hãy lắng .”

 

“Thứ nhất, nam nhân xảo quyệt đôi khi sẽ xuất hiện với dáng vẻ yếu ớt, hình tượng tiểu kiều phu thỉnh thoảng yếu ớt mong manh sẽ khiến nữ t.ử thương xót thôi.”

 

“Thứ hai, nước mắt nam nhân chính là chất xúc tác hưng phấn của nữ tử.”

 

“Nói tóm , tóm , lúc cần yếu ớt thì hãy cứ yếu ớt.”

 

“Ai bảo nam t.ử thể sự nhu hòa, đa cảm và dễ mủi lòng.”

 

“Ngày , phụ con thường quen đóng vai yếu ớt đáng thương mặt Bổn cung, nào Bổn cung cũng thấy đau lòng lắm.”

 

“Vậy nên, Trác nhi, để đảm bảo con ‘gần nước trăng’, hãy nhân cơ hội cảm lạnh tạm thời đóng vai một tiểu kiều phu yếu đuối thể tự chăm sóc bản .”

 

Lời dứt, Bổn cung đưa tay vỗ vai Tạ Chước: “Mẫu đặt niềm tin con.”

 

Lời đột ngột của Bổn cung khiến sự bất an trong lòng Tạ Chước đều tan biến, chỉ còn sự kinh ngạc.

 

Tiểu kiều phu yếu đuối thể tự chăm sóc bản ?

 

Chàng ?

 

Chẳng lẽ thể tạm thời cái cây che mưa chắn gió nữa, mà một đóa hoa cần che chở chăm sóc?

 

Còn câu "nam nhân xảo quyệt đôi khi sẽ xuất hiện với dáng vẻ yếu ớt" của Mẫu ...

 

Lại càng hợp với Cố Vinh hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-216-co-vinh-chinh-la-anh-sang-duy-nhat.html.]

Không đúng, Cố Vinh xảo quyệt, Cố Vinh là cây ngọc rừng quý, là tâm hồn thanh cao, thông minh tuyệt đỉnh.

 

“Mẫu , sự yếu ớt của Phụ là giả, giận Phụ ?”

 

Bổn cung thần thần bí bí: “Giận giận thì là gì.”

 

“Giả như Cố Vinh tình nguyện vì con mà hao tâm tổn trí, con là giận dữ vui mừng?”

 

Tạ Chước đáp: “Tự nhiên là vui mừng.”

 

Bổn cung dang hai tay, ý rằng lời hết.

 

Tạ Chước chớp chớp mắt, trong lòng phản bác nhưng cảm thấy lời Mẫu vài phần đạo lý.

 

, Mẫu …”

 

“Cuối tháng , con sẽ lên đường đến Bắc Địa nhậm chức .”

 

“Ngay từ năm ngoái, ý định nam xâm của Vương đình Bắc Hồ lộ rõ dấu hiệu, rục rịch chờ cơ hội.”

 

“Đã là Kiêu Kỵ Du Kích Tướng quân, tại vị gánh vác trách nhiệm, lo liệu chính sự, xông pha trận mạc, giúp bách tính Bắc Cảnh thoát khỏi chiến loạn, đó là nghĩa vụ thể chối từ.”

 

“Mùa thu năm nay, thiết kỵ Bắc Hồ tám chín phần là sẽ quấy nhiễu biên giới, chiến sự sẽ ít, vạn nhất…”

 

“Sẽ vạn nhất.” Bổn cung dứt khoát : “Bắc Địa, tâm phúc của Tổ phụ và Phụ con.”

 

“Hơn nữa, mười lăm năm qua, Bổn cung cũng ăn no chờ c.h.ế.t, vô công nghề, Bổn cung bồi dưỡng một nhóm hộ vệ thể ‘lấy một địch mười’ ở đất phong.”

 

“Bọn họ sẽ con một bước, chia lẻ trộn Bắc Cảnh quân, trở thành tâm phúc trướng con.”

 

“Vả , Bổn cung rõ, từ khi con hạ sơn đến nay, suốt năm năm, năm qua năm khác con tiếp tế, ưu đãi những lão binh tàn tật rút lui từ trận chiến với Bắc Hồ năm xưa, còn phụng dưỡng những già yếu, phụ nữ trẻ em cha, em, con cháu hy sinh nơi sa trường.”

 

“Bổn cung con những việc hề ý đồ công lợi.”

 

, việc đời, nhiều chuyện 'hữu tâm trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu xanh', sự tiếp tế ưu đãi của con sẽ đồng bào của họ thấy rõ trong mắt, ghi nhớ trong lòng.”

 

“Còn về thế lực con bồi dưỡng mấy năm nay, Bổn cung cũng sơ qua.”

 

“Cho nên, tuyệt đối sẽ chuyện bất trắc.”

 

“Nếu thật lòng ngưỡng mộ, khát khao kết tóc se tơ cùng nàng , mong mỏi cùng nàng sống đến bạc đầu, thì con cần trường thọ trăm tuổi.”

 

“Bằng , thì chỉ thể cùng sống kiếp góa bụa mà thôi.”

 

Tạ Chước trầm giọng hỏi: “Mẫu , từng nghi ngờ…”

 

Tạ Chước thôi.

 

Bổn cung xoa xoa Long Văn Ngọc Bội bên hông, bâng khuâng : “Vẫn thời điểm thích hợp để .”

 

“Điện hạ, Tiểu Hầu gia.” Ngoài kiệu mềm, giọng của Chân nữ sử mang theo ý vang lên: “Cố đại cô nương cầu kiến.”

 

Lời dứt, đầu óc Tạ Chước trở nên trống rỗng, nhớ nổi điều gì nữa, bật dậy một cách mạnh mẽ.

 

Chính xác hơn là bật nảy lên!

 

Khi đỉnh kiệu va chạm đầu, phát một tiếng va chạm trầm đục vang vọng.

 

Tạ Chước đầu tiên cảm thấy hoa mắt, đó là những đốm lửa vàng tóe .

 

Cảm giác đau nhói giúp tỉnh táo .

 

Mặc dù , vẫn căng thẳng đến luống cuống tay chân.

 

Bổn cung bật thành tiếng.

 

Nàng , nàng nên quan tâm Tạ Chước.

 

nào ngờ, thật sự thể nhịn .

 

Tạ Chước luống cuống chỉnh sửa y phục, nóng lòng vén rèm kiệu lên, đập mắt là Cố Vinh tươi sáng kiều diễm, tựa như ánh xuân tháng Ba.

 

Rạng rỡ chói mắt vô cùng.

 

Đêm qua, quỳ trong mưa, nhớ nhớ Cố Vinh.

 

Ngay cả lúc nãy, bất an lo lắng, vẫn vô cùng nhớ Cố Vinh.

 

Muốn gặp Cố Vinh.

 

Gặp một thôi cũng đủ.

 

Giờ đây, mới rời cung, đạt tâm nguyện.

 

Cố Vinh che ô, bầu trời âm u xám xịt. Ngoài ô, mưa rơi lách tách, thế giới vẻ tiêu điều lạnh lẽo; nhưng bên trong ô, gió ngừng mưa tạnh, sương mù tan biến, Cố Vinh như ánh sáng duy nhất, chỉ cần ánh sáng còn đó, vạn vật sẽ hồi sinh, hoa nở rực rỡ.

 

Tạ Chước một nữa khẳng định, Cố Vinh chính là ánh sáng duy nhất.

 

Thấy Tạ Chước với đỉnh đầu đỏ ửng và sưng, đang ngây trong mưa, Cố Vinh nghiêng chiếc ô, che chở Tạ Chước chiếc ô giấy dầu của nàng, hướng về phía Bổn cung đang thò đầu sang mà cung kính phúc , ôn tồn : “Xin thỉnh an Điện hạ.”

 

“Kính chúc Điện hạ vạn phúc kim an.”

 

Cái u tròn nhô lên đỉnh đầu trọc lóc của Tạ Chước, tính là tài năng xuất chúng cơ chứ.

 

Gặp Tạ Chước, trái tim nàng lo lắng suốt một đêm cuối cùng cũng đặt xuống.

 

Loading...