Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 213: Nàng Ta Không Muốn Lấy Con Dâu Là Nam Nhi
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:07:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời kinh động lòng thì cam tâm thôi.
Ý nghĩ của Vĩnh Chiêu Công chúa và Tạ Lão phu nhân hẹn mà gặp.
Tâm tư của Trinh Long Đế hiển lộ rõ ràng, nhất định một lời kết luận.
Thái hậu chỉ cảm thấy bản tuổi cao sức yếu, sinh ảo giác.
Con trai bà cướp vị hôn thê của cháu ngoại?
Thái hậu giận tím mặt, thở đột ngột trở nên dồn dập, ngón tay run rẩy chỉ thẳng Trinh Long Đế, giọng pha lẫn phẫn nộ và kinh hoàng: “Hôm nay ngươi dám cướp vị hôn thê của cháu ngoại, thể sẽ giống như phế đế triều , ngay cả con dâu cũng buông tha!”
“Ngươi tự đóng lên cột nhục nhã của kẻ hoang dâm vô đạo !”
“Ngươi thấy mất mặt, Ai gia còn thấy mất mặt ngươi.”
Trinh Long Đế phản bác: “Mẫu hậu, Hoàng tỷ càn. Nữ t.ử đó vẫn còn đang ở khuê phòng, tuyệt đối hề hôn ước gì.”
“Nếu , trẫm và Mẫu hậu hề chuyện .”
“Tạ Ninh Hạ rõ trẫm ý định để nữ t.ử đó nhập cung, một mực ngang nhiên cản trở, đây là hành vi khi quân võ thượng, mắt tôn trưởng.”
“Trẫm tiểu trừng đại giới, dạy cho thế nào là trung quân báo quốc!”
Tình thế hết đến khác xoay chuyển, Thái hậu cứ như đang ở trong một màn sương mù dày đặc thấy rõ năm ngón tay, liên tục những xúc tu vô hình kéo về các phía.
Nghe lâu như , cũng giận lâu như , cố tình vẫn mơ hồ hiểu gì.
“Vĩnh Chiêu, rốt cuộc là chuyện gì.” Thái hậu nghiêng mắt Vĩnh Chiêu Công chúa: “Ai gia sự thật.”
Vĩnh Chiêu Công chúa dùng khăn tay lau khóe mắt vốn nước mắt, khẽ thở dài: “Mẫu hậu, liên quan đến an nguy của Trác nhi, nữ nhi vốn , nhưng sự việc đến nước , thể , vạn thể để Trác nhi mang tiếng khi quân võ thượng, bất trung bất hiếu.”
Giọng bi thương, sự từ ái của , sự bất đắc dĩ chịu khuất phục.
“Mẫu cũng , Trác nhi sinh cao tăng phê mệnh, mệnh cách đặc biệt, để phá giải tai ương, năm tuổi một Phật tự thanh tu.”
Thái hậu tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu: “Ai gia rõ việc .”
Vĩnh Chiêu Công chúa tiếp tục : “Vài tháng , vị cao tăng vân du tứ hải, hành tung bất định xuất hiện, Người phán đoán tướng tai ương Trác nhi bùng phát trở , đối mặt với nguy cơ mệnh yểu, đề nghị Trác nhi cạo đầu xuất gia, để cắt đứt tận gốc tai ương.”
“Trác nhi là con trai độc nhất của nữ nhi, cũng là thừa kế duy nhất của Trung Dũng Hầu phủ, thực sự khó lòng chấp nhận đề nghị , bèn khổ sở truy vấn cao tăng liệu còn phương kế giải quyết nào khác chăng.”
“Cao tăng ban cho một chiếc túi gấm, trong túi gấm một tờ giấy.”
“Trên tờ giấy để tên và bát tự, đồng thời dặn dò nữ nhi giấu giếm, việc thành trong bí mật.”
“Nữ nhi bí mật định hôn ước cho Trác nhi, hề tiết lộ bất cứ tin tức gì bên ngoài.”
“Mẫu hậu, nữ nhi giấu giếm , là .”
“ xin Mẫu hậu hãy thể tất tấm lòng từ mẫu của nữ nhi.”
Trinh Long Đế trợn tròn mắt, buột miệng: “Không thể nào!”
Vị cao tăng đó…
Thái hậu , nhẹ vỗ vỗ mu bàn tay Vĩnh Chiêu Công chúa: “Không trách con.”
“Ai gia trách con.”
“Khi Bất Ngu yểu mệnh, Ai gia cũng hận thể lấy thế.”
“Làm , trời đất rộng lớn, sự bình an của con cái là lớn nhất.”
Vĩnh Chiêu Công chúa ngoan ngoãn : “Đa tạ Mẫu hậu.”
“Vậy còn Bệ hạ thì ?”
“Bệ hạ giàu khắp bốn biển, hậu cung phi tần tuyệt sắc đầy đủ cả , xin đừng cướp mạng sống của Trác nhi, đừng để Trung Dũng Hầu phủ đứt đoạn hương hỏa nữa.”
Nói , Vĩnh Chiêu Công chúa đột nhiên quỳ rạp xuống đất: “Cầu xin Bệ hạ thể tất.”
Thái hậu thấy Vĩnh Chiêu Công chúa hạ như thế thì lòng, giận dữ trừng Trinh Long Đế một cái: “Ngươi là Quận vương thần dân ngưỡng vọng kính trọng, chứ là sắc trung ngạ quỷ hoang dâm hôn dung.”
“Phi tần trong cung điện sánh ngang với ngàn vạn đóa hoa trĩu cành trong Ngự Hoa Viên, ngươi ngày ngày lật thẻ bài, hai tháng cũng lặp , hà cớ gì cướp vị hôn thê của Chước nhi?”
Thái hậu là từng trải.
Do đó, đối với ba chữ "tâm đầu hảo" ( thương trong lòng) mà Trinh Long Đế thốt , bà khẩy.
Tâm đầu hảo ư!
Hoàn là lời vô căn cứ.
Hoàng đế, chỉ là nhất thời cao hứng, là thấy sắc mà khởi ý mà thôi.
“Mẫu hậu cứ dễ dàng tin lời phiến diện của Hoàng tỷ như ?”
Trong lồng n.g.ự.c Trinh Long Đế như một ngọn lửa hừng hực đang cháy, cổ họng như một bàn tay vô hình siết chặt, mỗi thở đều mang theo khí nóng bỏng.
Tiền triều và hậu cung, tất cả đều đang bức bách nhượng bộ.
“Trẫm mới là quốc quân một nước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-213-nang-ta-khong-muon-lay-con-dau-la-nam-nhi.html.]
Vĩnh Chiêu Công chúa cúi đầu, cụp mi, giọng vẻ bàng hoàng: “Ta là , cầm thú, hà cớ gì vì một nữ t.ử mà nguyền rủa Chước nhi yểu mệnh.”
“Trong lòng Hoàng , tệ hại đến mức đó ?”
Ừm, nàng nguyền rủa.
Mà là Chước nhi tự biên tự diễn.
Nàng chỉ là mượn tạm, giúp Chước nhi như ý nguyện.
Trinh Long Đế nỗi khổ khó nên lời.
Nhớ năm xưa, Hoàng tỷ vì mà thể nhập chủ Đông cung, dốc hết tâm huyết.
Thay giải quyết nỗi lo, thu phục lòng .
Nhiều năm về , tính kế .
“Hoàng tỷ rõ, Trẫm tuyệt đối ý , hà tất lời như thế.”
Ánh mắt Trinh Long Đế Vĩnh Chiêu Công chúa thêm vài phần lạnh lẽo.
Cái lạnh lẽo dường như xuyên qua dòng thời gian đằng đẵng, thổi tan những tháng năm từng kề vai sát cánh, giống như một giấc mộng dài dòng và phức tạp. Nó khiến tình cảm vốn ngày càng phai nhạt, tan biến trong lớp sương mù dày đặc.
Những năm qua, ban đất phong, ban thưởng hậu hĩnh cho Vĩnh Chiêu Công chúa.
Hắn sớm trả hết !
Vĩnh Chiêu Công chúa như hề nhận sự cảnh cáo trong lời của Trinh Long Đế, nàng trịnh trọng cúi hành lễ, “Cảm tạ Bệ hạ thể tuất.”
“Chọn ngày bằng gặp ngày, khẩn cầu Mẫu hậu và Bệ hạ ban hôn cho Chước nhi, thêm chút hỉ khánh.”
“Cũng nguyện Chước nhi sự che chở của tôn quý nhất thế gian.”
“Cầu cho con bình an vô sự, trường thọ trăm tuổi.”
“Cũng .” Thái hậu hề do dự.
Ánh mắt Trinh Long Đế lạnh lẽo ngưng đọng, lặng thinh .
Vĩnh Chiêu Công chúa: Im lặng chính là đồng ý.
“Không duyên với Chước nhi là tiểu thư nhà nào?” Thái hậu hứng thú.
Vĩnh Chiêu Công chúa đáp: “Là cố nhân chi nữ.”
“Mẫu hậu còn nhớ Dung Kim Châu của Dung thị Dương Châu ?”
“Người hữu duyên của Chước nhi chính là con gái của Dung Kim Châu, Cố Vinh.”
Mắt Thái hậu sáng lên: “Tượng Phật ngọc cao nửa thờ phụng trong tiểu Phật đường ở Từ Ninh cung đó ư?”
Vĩnh Chiêu Công chúa gật đầu: “Mẫu trí nhớ thật .”
Thái hậu hiền từ, giọng điệu chút hoài niệm: “Nếu là con gái của nàng , dung mạo chắc hẳn sẽ tệ.”
Nếu kém cỏi, Trinh Long Đế cũng chẳng ngày đêm tơ tưởng.
“Chỉ là, gia thế…”
Thái hậu ngừng một chút: “Lệ Quý phi khi cùng Ai gia lễ Phật nhắc đến vài chuyện mới lạ để giải buồn.”
“Cố Bình Trưng hành sự hoang đường, tước đoạt tước vị, đày thứ dân, con gái của y tự nhiên còn là khuê tú nhà quan nữa.”
“Mẫu hậu.” Vĩnh Chiêu Công chúa ôn tồn giải thích: “Người đời cả ngàn vạn, nhưng mệnh cách tương xứng với Chước nhi chỉ một cô nương .”
“Nữ nhi cũng chẳng cầu Chước nhi ngày hiển quý, chỉ mong con bình an trường thọ là đủ.”
Còn về Nam T.ử Dực của Phụng Ân Công phủ, nàng tự động bỏ qua.
Nàng cưới một nam nhi con dâu cho Phò mã.
Thái hậu suy nghĩ đôi chút: “Nói cũng .”
“Vậy hôm nay Ai gia sẽ ban hôn cho Chước nhi và Cố Vinh .”
“Con gái của Dung Kim Châu, ắt hẳn chỗ hơn .”
“Tạ Mẫu hậu thành .” Vĩnh Chiêu Công chúa mừng rỡ thôi.
Ra tay là mạnh, tay là chịu thiệt.
“Khoan …” Thái hậu chợt nhận , nhíu chặt mày, thể tin nổi về phía Trinh Long Đế: “Ngươi con gái của Dung Kim Châu là ngươi tâm đầu hảo?”
“Nàng giúp ngươi thành đại sự, mà ngươi động niệm dâm tà với con gái nàng .”
“Đừng hòng ô uế ân tình tương trợ năm xưa của Dung Kim Châu!”
Hai chữ "ô uế" lọt tai Trinh Long Đế, hệt như tiếng sét giữa trời quang.
Hắn chỉ bù đắp nỗi tiếc nuối thì gì ?