Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 210: Tạ Lão Phu Nhân tay ôm bài vị

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:56:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cam Lộ Điện cũng hỗn loạn kém gì Từ Ninh Cung.

 

Lời can gián của Minh Ngự Sử khác biệt với sự dẫn giải kinh điển, tiết chế nội liễm của Kiều Lão Thái Sư. Lời lẽ của y sắc bén, mỗi chữ mỗi câu tựa như những chiếc gai nhọn, tẩm kịch độc g.i.ế.c vô hình.

 

Dùng từ "chữ nào cũng tục, câu nào cũng là mắng " để hình dung thì quả hề quá lời.

 

Trớ trêu , lý, khiến khó lòng phản bác.

 

“Thần , đạo lý trị quốc cốt ở công bằng chính trực.”

 

“Thuở ban đầu Trinh Long, chí hướng tồn tại công đạo.”

 

“Dù cho xử lý tạm thời lúc nặng nhẹ, nhưng thấy bề chấp chính, Bệ hạ đều vui vẻ tiếp nhận.”

 

“Dân tội vì tư lợi, nên cam tâm mà oán thán; bề thấy lời trái ý, nên tận lực mà tỏ lòng trung thành.”

 

“Thật sự khiến tâm phục khẩu phục.”

 

“Thế nhưng, từ những năm gần đây, ngày càng trở nên nghiêm khắc. Tuy mở lưới ba mặt, nhưng xét soi cả cá trong vực sâu; việc lấy bỏ ở yêu ghét, nặng nhẹ do vui buồn.”

 

“Bị cảm xúc chi phối.”

 

“Tạ Tiểu Hầu gia vốn dĩ siêng năng tận tụy, vô d.ụ.c vô cầu, đối diện với công việc từng lơ là. Nếu sai sót, y nhất định sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận hình phạt.”

 

“Khẩn cầu Bệ hạ công bằng vô tư, đừng vì cảm xúc yêu ghét vui buồn nhất thời mà ban thưởng giáng phạt.”

 

Sắc mặt Trinh Long Đế đổi liên tục.

 

Chốc chốc đỏ, chốc chốc xanh, chốc chốc trắng bệch.

 

Nói Người còn minh nhân từ như thuở mới kế vị, đủ công bằng chính trực.

 

Là một hôn quân yêu ghét vui buồn bao phủ, phân biệt trái!

 

Minh Ngự Sử dám chứ!

 

Đầu tiên là Kiều Lão Thái Sư, đến Minh Ngự Sử.

 

Lập trường của Kiều Lão Thái Sư, chính là lập trường của văn nhân thanh lưu thiên hạ.

 

Còn cái miệng của Minh Ngự Sử, chính là dư luận của Ngự Sử Đài.

 

Sao , cả hai đều theo bản năng tin rằng Tạ Trạc trong sạch chút bụi trần!

 

Tạ Trạc vô d.ụ.c vô cầu ?

 

Nếu Minh Ngự Sử đang quỳ đất hùng hồn trình bày Tạ Trạc đang nắm giữ Hoàng Kính Tư khiến trẻ con nín và Ẩn Long Vệ ẩn trong bóng tối, y sẽ nghĩ gì?

 

Có tự vả miệng ?

 

Có đập đầu xuống đất .

 

Trinh Long Đế xoay chiếc ban chỉ ngọc bích trong tay, bên tai vọng tiếng mưa rơi tí tách, trong lòng càng thêm phiền muộn bất an.

 

Trong lòng Người dâng lên một luồng xung động, bất chấp tất cả, mặc kệ thứ lệnh cho Khốc Lại cắt lưỡi Minh Ngự Sử, dùng kim chỉ khâu lưỡi y .

 

Ngự Sử Đài, giám sát đàn hặc bách quan là đủ !

 

Không cần chỉ trỏ quyết định của Trẫm!

 

, cuối cùng cũng chỉ thể nghĩ mà thôi.

 

Ngự sử c.h.ế.t vì can gián, sẽ lưu danh sử sách, lưu truyền muôn đời.

 

nếu Người dùng hình phạt tàn khốc, lấy mạng Minh Ngự Sử, mệnh danh là can thần cương trực bất khuất, thì Người sẽ trở thành hôn quân, bạo chúa trong sử sách.

 

Người đời nhắc đến, sẽ nghiến răng căm hận.

 

Phải rằng, văn nhân nắm giữ bút lông trong tay.

 

Cũng là những hiểu rõ nhất đạo lý môi hở răng lạnh.

 

“Minh Ngự Sử quả thật tin tưởng sâu sắc phẩm hạnh và đạo đức của Ninh Hà.” Trinh Long Đế như , giọng điệu khó lường.

 

Minh Ngự Sử thẳng thắn lắc đầu: “Bệ hạ, lời sai .”

 

“Vi thần can gián, mục đích là bảo đảm phẩm hạnh cho Tạ Tiểu Hầu gia, mà là dâng tấu thỉnh cầu Bệ hạ lắng lời ngay lẽ , công bằng chính trực.”

 

“Mong Bệ hạ minh xét.”

 

Trinh Long Đế gần như tức đến mức bật .

 

“Nói như , theo ý ngươi, Trẫm phạt Tạ Ninh Hà, chính là hôn dung vô đạo, chính là sự thiên vị?”

 

Minh Ngự Sử: “Thần .”

 

Y chỉ thích đàn hặc, thích can gián, chứ thích tìm cái c.h.ế.t.

 

“Kiều Lão Thái Sư, ý của khanh là ?” Trinh Long Đế về phía Kiều Lão Thái Sư.

 

Kiều Lão Thái Sư kiêu hèn, cung kính nhưng mất cốt cách, : “Bệ hạ hùng tài đại lược, một lòng một minh quân đời , tự nhiên trong lòng sẵn tính toán, hà tất lão thần thêm dài dòng.”

 

“Bệ hạ nhân từ, cho phép lão thần lánh chút việc vặt.”

 

Trinh Long Đế: Lánh việc vặt?

 

Vậy thì nên thành thật ở Thái Sư phủ, mưa thưởng , chứ thấy mưa ngớt chút là sốt ruột cung giải vây cho Tạ Trạc.

 

Người coi như hiểu rõ.

 

Cưỡng ép nạp Cố Vinh, vô vọng .

 

Trừ phi, Cố Vinh tự dâng lên giường.

 

Chỉ mong, Người thể mượn Cố Tri để khống chế Cố Vinh.

 

Trinh Long Đế liếc Lý công công một cái.

 

Lý công công đang hầu hạ bên cạnh, mắt mũi mũi tim, chỉ cảm thấy áp lực ngập trời cuồn cuộn ập đến như thủy triều, đè ép y thở nổi.

 

Lý công công: Lương tâm trời đất, chuyện Bệ hạ phân phó, sắp xếp từ . Vốn dĩ, định đích dẫn qua quét dọn sửa sang biệt viện suối nước nóng ở ngoại ô kinh thành. , cái náo nhiệt quỷ quái trong cung đến quá sớm, còn kịp thoát .

 

Lý công công thầm thở dài trong lòng.

 

Không hiểu nổi, hiểu nổi.

 

Trong cung thành, đủ loại nữ nhân đều cả.

 

ôn nhu hiền thục.

 

tươi tắn thoát tục.

 

liễu yếu hoa mềm.

 

đoan trang dung tục.

 

Lại cả tựa tiên nhân Cô Xạ.

 

Thế mà, cố chấp từ chối ngày của Bệ hạ tác quái, xem Cố Đại cô nương như là vật thế cho Vinh nương tử, để bù đắp nỗi tiếc nuối.

 

Dường như, chỉ cần Cố Đại cô nương chịu dâng cho Bệ hạ, Bệ hạ sẽ lột xác, trở thành kẻ chiến thắng cao cao tại thượng, châm chọc Vinh nương t.ử là mắt tròng.

 

, điều đó quả thực chút thấp hèn.

 

Khi Bệ hạ còn là Hoàng tử, y hầu hạ bên cạnh Người.

 

Y cũng từng theo hầu trong chuyến Dương Châu.

 

Đương nhiên, y cũng từng tận mắt chứng kiến Vinh nương t.ử khuynh gia bại sản, mỹ lệ tựa thiên tiên .

 

Dựa theo luật pháp Đại Càn, chỉ những phong tước vương mới thể hai vị trắc phi.

 

Tuy nhiên, lúc bấy giờ Bệ hạ chỉ là một quận vương bình thường, một chính phi và một trắc phi bên cạnh.

 

Do đó, nếu Vinh nương t.ử phủ, chỉ thể tạm thời chịu ở vị trí thứ phi.

 

Trong hoàng thất, chỉ chính phi và trắc phi mới ghi tên ngọc điệp.

 

Còn về thứ phi...

 

Đó chẳng qua chỉ là một danh xưng vẻ dễ chịu hơn mà thôi.

 

Về bản chất, chính là thất tính là nô tài.

 

Ở nhà thường dân nhiều lắm cũng chỉ tính là bình .

 

Lúc , Bệ hạ hứa, một khi vinh dự phong vương, vị trí trắc phi mới tăng thêm chính là của Vinh nương tử.

 

Cho nên, miễn cưỡng mà thì coi như là vẽ một chiếc bánh lớn cho Vinh nương tử, dùng danh vị trắc phi để cầu hôn.

 

Bệ hạ vốn tưởng rằng, Người là dòng dõi Long t.ử Long tôn Thiên Hoàng Quý Trụ, Vinh nương t.ử xuất từ gia đình thương nhân sẽ hớn hở mừng rỡ mà bám víu quyền quý.

 

ngờ, Vinh nương t.ử cự tuyệt.

 

Vinh nương t.ử lớn lên trong vàng bạc châu báu, ăn chiếc bánh vẽ hư vô mờ mịt, cũng chịu đựng nỗi khổ mai giải khát.

 

Bệ hạ từng , Vinh nương t.ử điều.

 

Những tủi hờn và đau khổ mà Vinh nương t.ử chịu khi mắt mù gả cho Nhữ Dương Bá Cố Bình Trưng, Cố Bình Trưng che mắt lừa gạt, Bệ hạ đều rõ ràng.

 

Thậm chí, còn phái ám thám dọn dẹp mớ hỗn độn giúp Đào Lan Chỉ.

 

Bệ hạ từng , Vinh nương t.ử đáng chịu như , đó là báo ứng.

 

Y , lúc đó trong lòng Bệ hạ một khoái cảm bí ẩn.

 

Sau , Vinh nương t.ử c.h.ế.t.

 

Bệ hạ hụt hẫng, nhớ vẻ của Vinh nương tử.

 

Khoảnh khắc thấy bức họa Cố Đại cô nương, trái tim đang rục rịch của Bệ hạ sống .

 

Giống như một đốm lửa, ném đống cỏ khô, lập tức bùng cháy.

 

Không thể kiểm soát.

 

Nói thật, Vinh nương t.ử quả thực đáng thương.

 

Còn Cố Đại cô nương, quả thực vô tội.

 

Y chỉ là một nô tài.

 

Cũng chỉ xứng lén lút hồi tưởng những mảnh vụn quá khứ dần dần phai tàn .

 

Khuyên, khuyên .

 

Y thậm chí dám bộc lộ dù chỉ một chút cảm xúc.

 

“Bệ hạ.”

 

lúc , ngoài điện truyền đến giọng the thé chói tai.

 

“Bệ hạ, Lão phu nhân Trung Dũng Hầu phủ tay ôm bài vị của vong phu, vong nhi đang quỳ ngoài cổng cung, Tạ Tiểu Hầu gia thỉnh tội với Bệ hạ.”

 

“Nguyện Tạ Tiểu Hầu gia gánh chịu lầm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-210-ta-lao-phu-nhan-tay-om-bai-vi.html.]

Trinh Long Đế bật dậy.

 

Người thấy gì?

 

Tạ Lão phu nhân tay ôm bài vị, quỳ ngoài cổng cung ?

 

Mặt Trinh Long Đế đen .

 

Cú quỳ , Người thể dự đoán nước bọt của đám ngôn quan sẽ Người c.h.ế.t đuối như thế nào.

 

Người nhà họ Tạ, quả thực cứ dai dẳng dứt!

 

Muốn bức t.ử Người ?

 

Vẫn còn nhớ, năm xưa ngày đại hỉ của thiên hạ, Tạ Lão phu nhân mặc áo mệnh phụ phu nhân, quỳ ngoài cổng cung, lời lẽ đanh thép dâng tấu thỉnh cầu Người điều tra vụ án nội gián trong quân đội và bản đồ phòng thủ thành đ.á.n.h cắp.

 

Trong khung cảnh hân hoan vui mừng, hòa một luồng u ám mờ mịt, khuấy động lòng thần dân, cũng Người phân tâm.

 

Thoáng cái hơn mười năm, Người suýt nữa quên mất Tạ Lão phu nhân cũng từng khí khái nữ nhi thua kém nam nhi, cũng từng kiên cường chống đỡ Trung Dũng Hầu phủ đang chông chênh.

 

Người vốn tưởng rằng, Tạ Lão phu nhân điều hơn.

 

Thế nhưng, thực tế càng ngày càng quá đáng.

 

Giờ đây, chỉ quỳ, mà còn ôm bài vị của hai đời Trung Dũng Hầu hy sinh nơi chiến trường mà quỳ.

 

Khinh quá đáng.

 

Khinh quá đáng.

 

Kiều Lão Thái Sư và Minh Ngự Sử liếc một cái dấu vết, đồng thanh .

 

“Dòng dõi Trung Dũng Hầu phủ, dũng mãnh thiện chiến, đời đời là hùng hào kiệt, mãn môn trung liệt, thần cầu Bệ hạ thương xót Tạ Lão phu nhân, giữ thể diện cho Tạ Lão phu nhân, lưu vinh quang cho Trung Dũng Hầu phủ.”

 

Trinh Long Đế giận đến mức công tâm.

 

Cầu Trẫm giữ thể diện cho Tạ Lão phu nhân ?

 

Rõ ràng là nhà họ Tạ đang khổ sở bức bách Trẫm!

 

Trinh Long Đế hận đến nghiến răng nghiến lợi.

 

, ngoài mặt hề lộ vẻ gì, giữ thái độ khiêm tốn hiền minh của bậc quân vương đãi ngộ hiền tài, giả vờ bình tĩnh : “Về tư, Trẫm cùng Tạ Tu là bằng hữu tri kỷ, Tạ Tu hy sinh vì Đại Càn, c.h.ế.t trẻ, Trẫm lẽ nên Tạ Tu tròn chữ hiếu đôi chút.”

 

“Về công, đúng như Khanh , Trung Dũng Hầu phủ mãn môn trung liệt, thể sỉ nhục.”

 

“Hai vị Khanh nguyện cùng Trẫm để gặp Tạ Lão phu nhân .”

 

Kiều Lão Thái Sư rủ mắt, che sự kinh ngạc trong đáy mắt, cung kính : “Lời Bệ hạ phân phó, thần dám tuân theo.”

 

“Xin Bệ hạ .”

 

Kiều Lão Thái Sư thầm suy nghĩ, Tạ Lão phu nhân tay ôm bài vị quỳ ở cổng cung, điều đó chứng tỏ chuyến của Tạ Lão phu nhân là quyết chí đạt mục đích.

 

Chỉ là , chuyện gì đáng để Tạ Lão phu nhân lớn đến thế.

 

Minh Ngự Sử suy nghĩ quá nhiều, buột miệng hưởng ứng: “Thần cũng .”

 

Biểu cảm của Trinh Long Đế ngày càng cứng nhắc.

 

Đáng hận!

 

Thực sự đáng hận!

 

Không chỉ là nhà họ Tạ, còn ...

 

Ánh mắt Trinh Long Đế chứa đựng ác ý khó nhận , chậm rãi lướt qua Kiều Lão Thái Sư và Minh Ngự Sử.

 

Lại một giọng the thé vang lên: “Bệ hạ, Thái hậu nương nương lời mời.”

 

là họa vô đơn chí.

 

“Trẫm phân , phiền hai vị ái khanh trẫm nghênh đón Tạ Lão phu nhân cung.”

 

Ngay đó, Trinh Long Đế về phía Lý công công, căn dặn: “Lý Phúc Thịnh, chuẩn sẵn kiệu rước, tuyệt đối sơ suất với Tạ Lão phu nhân.”

 

Dứt lời, Ngài phất tay áo, thẳng thừng rời .

 

So với việc , thà đến Từ Ninh Cung Thái hậu răn dạy, còn hơn cúi đầu khép nép mặt Tạ Lão phu nhân.

 

Hắn là Đế vương của Đại Càn, là thứ con rể tạp nham!

 

Chỉ còn Kiều Lão Thái sư và Minh Ngự sử .

 

Họ đủ tư cách để khuyên giải một vị Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân đang ôm bài vị ?

 

Tuy nhiên, khuyên là một chuyện, còn khuyên thành công là chuyện khác.

 

“Lão Thái sư, Người hãy tiết lộ cho hạ quan chút manh mối, vì Bệ hạ nghiêm phạt Tạ Tiểu Hầu gia mà dấu hiệu báo ?”

 

Minh Ngự sử chậm rãi dậy, dịch chuyển đến bên cạnh Kiều Lão Thái sư, khẽ khàng hỏi.

 

Kiều Lão Thái sư mặt đổi sắc: “Lão phu nhiều hơn Minh Ngự sử .”

 

“Không thể nào!” Minh Ngự sử buột miệng.

 

Kiều Lão Thái sư là đại diện của hàn môn, là đầu thanh lưu thiên hạ.

 

Việc thể thăng tiến nhanh chóng và trụ vững trong vòng xoáy triều đình, chỉ dựa học thức, kiến giải và phẩm hạnh, mà còn nhờ nhãn quan sắc bén đến mức thể gọi là độc địa của Kiều Lão Thái sư.

 

Dường như nhận bất cứ chuyện gì, Ngài đều thấu suốt.

 

Kiều Lão Thái sư chau mày, một cách lạnh nhạt: “Minh Ngự sử ở đây hàn huyên với lão phu, là ý kháng chỉ bất tuân ?”

 

Minh Ngự sử gượng gạo.

 

Hừ, quân t.ử trả thù, mười năm muộn.

 

Đợi đến khi đích tôn của Kiều Lão Thái sư quan, nhất định tấu Ngài đến cùng.

 

“Lão Thái sư, mời Người.”

 

Minh Ngự sử tụt nửa bước Kiều Lão Thái sư, cố ý giẫm lên vũng nước nhỏ, đảm bảo từng giọt nước đều b.ắ.n lên vạt áo của Kiều Lão Thái sư.

 

Vừa , Minh Ngự sử đảo mắt, đổi vẻ chính trực cương trực thường ngày, rạng rỡ như đóa hoa mùa hạ, giọng ngân lên trầm bổng nhịp điệu gọi: “Lão Thái sư ~”

 

Kiều Lão Thái sư đằng chỉ cảm thấy một luồng âm phong ập tới, vô cùng rợn , hai cánh tay nổi lên từng lớp da gà dày đặc.

 

Cảm giác , cứ như một con hắc hùng uy vũ đang há cái miệng rộng như chậu máu, lộ hàm răng sắc nhọn lóe lên hàn quang, kẽ răng còn sót những miếng thịt dính máu. Thế nhưng, tiếng nó phát giống như tiếng kêu nũng nịu, mềm mại của những con ngự miêu nuôi dưỡng kỹ lưỡng, dành riêng cho các quý nhân tiêu khiển trong miêu xá Hoàng cung.

 

Phải, chính là cảm giác .

 

Không hề khoa trương chút nào.

 

Kiều Lão Thái sư theo bản năng đẩy nhanh bước chân, cố gắng tránh xa Minh Ngự sử rõ ràng đang bất thường.

 

Minh Ngự sử nhanh tay lẹ mắt tóm lấy tay áo Kiều Lão Thái sư: “Lão Thái sư, theo hạ quan , tôn nhi của Người vẫn thành hôn, đến giờ vẫn cô đơn một , hạ quan mạo …”

 

“Ngươi im miệng!” Kiều Lão Thái sư lạnh lùng ngắt lời.

 

Hắn cảm thấy, Minh Ngự sử vẫn hợp hơn với việc đến mặt Bệ hạ, dù lý cũng cố tranh ba phần, khiến Bệ hạ nghẹn lời.

 

Đừng tra tấn !

 

“Lão Thái sư chi bằng thử nhân tuyển của hạ quan.”

 

“Vinh…”

 

“Con gái của Cố Bình Trưng…”

 

Hắn , đó là con gái của Vinh Kim Châu, Vinh nương tử.

 

thế gian đối với thanh danh nữ giới vô cùng khắt khe, dù Vinh nương t.ử qua đời, vẫn nên tùy tiện gọi thẳng khuê danh của nàng.

 

Kiều Lão Thái sư dừng bước, đột nhiên đầu , ánh mắt nghi ngờ đ.á.n.h giá Minh Ngự sử, trong lòng khỏi nghi ngờ Minh Ngự sử đang cố tình dò xét.

 

Minh Ngự sử ánh mắt của Kiều Lão Thái sư đến tim đập thình thịch.

 

Mím môi, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, cứng rắn : “Lão Thái sư, những lời đồn đại khắp hang cùng ngõ hẻm Thượng Kinh về Cố Đại cô nương đều đáng tin , nàng tài mạo song , đảm thức hơn , vô cùng xứng đôi với tôn nhi của Người.”

 

Kiều Văn Phú đoan trang chính trực, sạch sẽ thuần khiết, tuyệt đối là lương phối của nữ t.ử thế gian.

 

tình yêu ý định sâu sắc, Kiều Văn Phú vẫn sẽ đối xử t.ử tế nhất với vợ danh chính ngôn thuận.

 

Ban cho nàng thể diện, ban cho nàng sự tôn trọng.

 

Kiều Lão Thái sư giả vờ vô tình : “Cái miệng tẩm độc như Ngươi đây, e là hợp để mai mối .”

 

“Hơn nữa, tai ngươi tám phương, mắt ngươi sáu hướng, thể nào từng Vĩnh Chiêu Công chúa và Tạ Lão phu nhân vô cùng ưu ái Cố Đại cô nương.”

 

“Sao nào?”

 

“Ngươi là xúi giục lão phu cướp cháu dâu Tạ Lão phu nhân ưng thuận, cướp con dâu Vĩnh Chiêu Công chúa chọn ?”

 

Đang , Kiều Lão Thái sư bỗng lóe lên một tia linh cảm, trong lòng chợt giật .

 

Bệ hạ.

 

Vĩnh Chiêu Công chúa.

 

Tạ Lão phu nhân.

 

Tạ Tiểu Hầu gia.

 

Cố Vinh.

 

Không thể nào…

 

Không thể nào hoang đường đến mức .

 

Minh Ngự sử sốt ruột, chau chặt mày: “Kiều Lão Thái sư thận trọng lời !”

 

“Bát tự còn thấy nét phẩy, thể tùy tiện càn.”

 

Tạ Tiểu Hầu gia đúng là như trăng thu tuyết đông, nhưng, lương phối.

 

Tính tình lạnh lùng xa cách tạm thời đến, chỉ riêng việc Vĩnh Chiêu Công chúa và Tạ Lão phu nhân thích tùy tiện mai mối, thích can thiệp lung tung , thích hợp để cùng sống đến bạc đầu .

 

Nếu Lạc An Quận chúa, cũng sẽ các Quận chúa, Huyện chúa khác.

 

Nếu Hướng Dung Nguyệt, cũng sẽ Lý Dung Nguyệt, Trương Dung Nguyệt, Vương Dung Nguyệt.

 

Kiều Lão Thái sư thương hại liếc Minh Ngự sử một cái.

 

Minh Ngự sử cũng ngốc nghếch một cách ngây thơ.

 

Loại đầu óc một đường thẳng như thế , đơn giản mà thật hạnh phúc.

 

“Minh Ngự sử, lão phu thật sự ngưỡng mộ ngươi.”

 

Kiều Lão Thái sư từ tận đáy lòng.

 

Giả như suy đoán của là thật, e rằng hôn sự của Cố Vinh hôm nay thể định đoạt.

 

Chỉ còn xem là Bệ hạ chịu nhường một bước, Vĩnh Chiêu Công chúa và Tạ Lão phu nhân chịu thất bại mà thôi.

 

Loading...