Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 200: Ta không muốn nàng thoi thóp, ta muốn nàng chết

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:54:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nam T.ử Dực chớp chớp mắt: “Mẫu , con quyết tâm mà.”

 

Mẫu thật đa nghi quá.

 

Thanh Đường thể địch mười , con d.a.o bếp múa lên hùng dũng như , dám bỏ rơi nàng chứ.

 

Phụng Ân Công phu nhân đau đầu vô cùng.

 

“Dực nhi, con vẫn hiểu chuyện tình ái.”

 

“Đợi khi con hiểu , con sẽ hiểu nỗi khổ tâm của Mẫu .”

 

“Con ý Thanh Đường, vì nàng là Thanh Đường, chỉ vì nàng phù hợp với hình tượng trong lòng con.”

 

“Hôm nay, con ý Thanh Đường dùng d.a.o bếp đại sát tứ phương.”

 

“Nếu , con gặp một nữ hiệp kiếm pháp cao cường đao pháp xuất chúng, hành hiệp trượng nghĩa, con sẽ tính ?”

 

“Có cũng kết duyên vợ chồng với đó ?”

 

Nam T.ử Du bên cạnh , khẽ thở dài.

 

T.ử Dực hà tất chỉ mùi vị của sầu lo, mà còn hiểu tình yêu, yêu khác.

 

Thanh Đường chính là hình tượng trong lòng con mà.” Nam T.ử Dực ngơ ngác .

 

Phụng Ân Công phu nhân giận dữ: “Đợi khi con gặp hiệp nữ lấy một địch trăm, mà vẫn kiên định với Thanh Đường, lúc đó hẵng đến hình tượng trong lòng con.”

 

“Nếu , chỉ coi như con hồ đồ.”

 

“Còn nữa, con dù cũng là đích công t.ử của Phụng Ân Công phủ, là bạn của Nhị hoàng tử, dù tùy tiện phóng túng đến , cũng tuyệt đối lý lẽ nào cưới một nô tỳ vợ.”

 

“Nếu cưới, chính là vứt bỏ thể diện của Phụng Ân Công phủ, của Quý phi nương nương và Nhị hoàng t.ử xuống đất để khác giày xéo.”

 

“Con hãy suy nghĩ cho kỹ.”

 

Nam T.ử Dực nhíu mày, phục phản bác: “Con sẽ chuộc cho nàng, mua cho nàng điền sản cửa hàng, đổi diện mạo cho nàng, thì nàng còn là nô tỳ nữa.”

 

Nô tỳ hóa thành nữ hiệp, thật là đáng khích lệ bao.

 

Càng nghĩ, Nam T.ử Dực càng thấy tâm nóng bừng.

 

“Cút!”

 

“Không đ.á.n.h gãy chân, thì hãy quản cho cái miệng của !”

 

Phụng Ân Công phu nhân mất hết kiên nhẫn.

 

Rõ ràng còn hiểu chuyện tình ái, cứ cố vẻ phong lưu phóng đãng, thấy một yêu một .

 

Thật là…

 

Thật khiến nàng tức đến nghiến răng.

 

“Vâng ạ.” Nam T.ử Dực nắm chặt con d.a.o bếp, thuận nước đẩy thuyền, vụt một cái chạy mất.

 

Tục ngữ câu, tinh thần hề hấn, thì cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn. Không cho cưới nữ hiệp, thì sẽ bái nữ hiệp sư phụ.

 

Nam T.ử Dực ngẩng đầu, mặt trời dần nghiêng về phía Tây, tự nhủ, Nữ hiệp đang gì.

 

Thanh Đường – Nữ hiệp: Đang Cố Bình Trưng gào t.h.ả.m thiết.

 

Cố Bình Trưng khám bệnh, một thang t.h.u.ố.c uống , "chân thứ ba" của hồi phục cảm giác đau, đau đến mức mồ hôi lạnh ướt đẫm, nhe răng nhếch mép.

 

Ngay đó, nhận câu trả lời rằng "chân thứ ba" đó từ nay về sẽ chỉ là vật vô dụng.

 

Lần , Cố Bình Trưng chịu đựng nỗi đau đớn cả về thể xác lẫn tâm lý.

 

Thanh Đường nhíu mày vẻ chán ghét, đó đưa ngón tay chọc khuỷu tay Yến Tầm: “Yến thống lĩnh, sở thích của phần khác đấy.”

 

Tiểu thư gãy chân, đoạn mất căn nguyên sinh mạng.

 

Yến Tầm khoanh tay ngực, nhướng mày, giọng điệu ác ý nhưng hào hứng: “Ngươi cứ đau khổ .”

 

“Chỉ cần đau khổ, khiến Tài thần nương nương nở mày nở mặt là đủ , ngươi quản gãy chân nào.”

 

Thanh Đường: Nói cũng lý, nàng quả thật cách nào phản bác.

 

Thay đổi góc , Thanh Đường chợt thấy tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Cố Bình Trưng trở nên êm tai.

 

, còn gì dịu dàng và quan trọng hơn việc khiến Tiểu thư cảm thấy thoải mái.

 

Vì Cố Bình Trưng sẽ thể cha, thì đừng đàn ông nữa.

 

Một công đôi việc.

 

Nghĩ đến đây, Thanh Đường giơ ngón cái lên với Yến Tầm: “Yến thống lĩnh uy vũ.”

 

Yến Tầm ngẩng cằm, kiêu ngạo vô cùng: “Đương nhiên .”

 

“Ngươi cũng tệ.”

 

Ít nhất, những gì dạy, Thanh Đường đều nắm vững thành thạo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-200-ta-khong-muon-nang-thoi-thop-ta-muon-nang-chet.html.]

.” Yến Tầm đổi giọng, nghiêm túc : “Sau ngươi hãy tránh xa Nam T.ử Dực một chút.”

 

“Rắc rối.”

 

Thanh Đường theo bản năng đáp: “Vốn dĩ xa .”

 

Yến Tầm cực kỳ hài lòng.

 

Nam T.ử Dực rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ lớn.

 

Ngu ngốc một cách ngây thơ.

 

Người cận của Tài thần nương nương, dựa bà v.ú cho khác.

 

Thanh Đường nhận sự khinh thường trong giọng điệu của Yến Tầm, khẽ : “Trong tập thoại bản mà Tiểu thư một câu thế .”

 

“Mọi cách chú giải và nhận định về , tạo nên một phần vạn con , nhưng phơi bày một cách rõ ràng.”

 

“Yến thống lĩnh, đối với vật cũng , nên dễ dàng kết luận.”

 

Tiểu thư Nam tiểu công t.ử bản tính , thì chính là bản tính !

 

Yến Tầm: “Ngươi phân biệt sơ xa gần!”

 

Thanh Đường: Nàng vẫn luôn phân biệt mà.

 

Người thế gian, chia Tiểu thư và những khác.

 

Thanh Đường Yến Tầm nữa, ngước mắt Cố Vinh ở đằng xa.

 

Tiểu thư của nàng đang .

 

Tiểu thư vui vẻ, nàng cũng vui vẻ.

 

Cố Vinh và Tạ Chước đối diện ,

 

Thân hình Tạ Chước cao ráo thẳng tắp, che chắn mặt Cố Vinh, một mảng bóng râm lớn đổ xuống, mang theo chút dịu dàng quấn quýt.

 

Trong thoáng chốc, Cố Vinh phân biệt là ánh hoàng hôn mê hoặc hơn, Tạ Chước quyến rũ hơn.

 

“Tạ Như Hành.” Lông mi dài của Cố Vinh khẽ run lên, che giấu sự rung động trong lòng.

 

Song, sự run rẩy yếu ớt trong giọng lộ rõ tâm tư của nàng.

 

“Bọn lưu manh côn đồ mà Lạc An Quận chúa thu nạp giống loại cứng đầu thà c.h.ế.t chịu khuất phục, chỉ cần Kinh Triệu Doãn Đỗ đại nhân chút thẩm vấn là thể tra chân tướng.”

 

“Điều cần chú ý là khi lời cung, sự lựa chọn của Kinh Triệu Doãn.”

 

“Người quan, lẽ lúc mới bước quan trường tràn đầy nhiệt huyết và hoài bão, nhưng dấn lâu ngày, việc cân nhắc lợi hại trở thành đạo sinh tồn thể học.”

 

“Lạc An Quận chúa rốt cuộc cũng là con nuôi của Điện hạ, tước vị Quận chúa tôn quý.”

 

Tạ Chước ôn tồn : "Nàng cần quá mức lo lắng."

 

“Dưới sự sắp đặt và vận hành của nàng, sự hiển hách của nàng kém xa so với .”

 

“Hơn nữa, Nam T.ử Dịch tuy rõ thâm ý của nàng, nhưng Nam T.ử Du hiểu.”

 

“Những chuyện còn , Nam T.ử Du sẽ dặn dò Nam T.ử Dịch xử lý thỏa.”

 

“Kết cục của Lạc An Quận chúa định .”

 

“Nếu may mắn, nàng thể giữ một cái mạng để sống tạm bợ qua ngày.”

 

Đối với một quen với việc ở vị trí cao như Lạc An Quận chúa, việc mất phận tôn quý, quyền lực và danh vọng, sống như một con ch.ó rơi xuống nước, e rằng còn khó chịu đựng hơn cả cái c.h.ế.t.

 

Cố Vinh ngẩng đầu, ánh mắt thẳng Tạ Chước, trong mắt dường như đang cháy lên ngọn lửa lạnh lẽo.

 

Nàng khẽ mở đôi môi son, : "Tạ Như Hằng, mong nàng thể sống tạm bợ qua ngày."

 

Giọng lạnh lùng, sắc bén, mang theo hàn ý và sát khí vô tận.

 

“Chàng mà, sự mềm yếu dễ bắt nạt, sự ôn nhu đáng thương của đều là giả tạo.”

 

“Ta thù dai báo oán.”

 

“Những đau khổ và giày vò mà nàng giáng xuống , sẽ hề giữ , trả cho nàng từng chút một.”

 

“Cái gọi là giơ cao đ.á.n.h khẽ, buông tha khi thể, tuyệt đối là sự trả thù mà .”

 

“Kẻ nào đ.â.m một nhát, nhất định trả một nhát.”

 

“Chàng xem, ngay cả sinh phụ của , cũng tính kế hề nương tay.”

 

“Ta Lạc An Quận chúa sống tạm bợ, nàng chịu hết giày vò c.h.ế.t.”

 

“Đó mới là mục đích của .”

 

“Không nàng c.h.ế.t, thì chính là c.h.ế.t.”

 

c.h.ế.t, sống một đời rực rỡ tươi .”

 

“Cho nên, Điện hạ gánh chịu nỗi đau mất con!”

 

“Bọn lưu manh côn đồ thể lấy mạng Lạc An Quận chúa, thì Vu cổ yểm thắng thể trở thành cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t Lạc An Quận chúa .”

Loading...