Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 187: Khách Không Mời Mà Đến
Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:54:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gần đây, Thượng Kinh thành liên tiếp xảy mấy vụ việc lớn.
Trong các tửu lầu quán , khắp hang cùng ngõ hẻm, đều vô cùng náo nhiệt.
Một là, tin đồn ngày càng dày đặc về việc con gái nuôi của Điện hạ, Lạc An huyện chúa, và thứ trưởng t.ử Bùi Tự Khanh của Vĩnh Ninh Hầu phủ dường như hôn ước cũ, liệu hai đang tư thông lén lút .
Hai là, tại tiệc mừng thọ của Tạ lão phu nhân Trung Dũng Hầu phủ, Tạ tiểu Hầu gia công khai tuyên bố Lạc An huyện chúa và Trung Dũng Hầu phủ còn bất kỳ quan hệ nào.
Giữa lúc tin đồn lan rộng, Trinh Long Đế phất tay ban hôn.
Thánh chỉ ban hôn xuống, nhà mừng rỡ, nhà buồn rầu.
Khoảnh khắc Lạc An huyện chúa tiếp nhận thánh chỉ, nàng như mất , ngơ ngẩn quỳ tại chỗ, mãi lâu vẫn hồn, thánh chỉ nhẹ tênh như mang sức nặng ngàn cân.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng từ mây rơi xuống bùn lầy.
Mất sự che chở của Điện hạ, còn Trung Dũng Hầu phủ chỗ dựa, chỉ còn danh hão huyện chúa, nhưng một vị hôn phu tai tiếng.
Cảm giác như cách một đời.
Dưới sự đỡ dậy của tỳ nữ, nàng mặt vô cảm về viện.
Tựa cửa sổ, thần sắc hoảng hốt nắm chặt thánh chỉ ban hôn, ánh mắt mơ hồ, thất thần chằm chằm những đóa hoa đang nở rộ trong đình viện.
“Huyện chúa.” Tỳ nữ vén váy áo, vội vã bước , vẻ mặt đầy sốt ruột.
Lạc An huyện chúa như thấy, bất động.
Tỳ nữ đành nâng cao giọng: “Huyện chúa, nô tỳ việc gấp cần bẩm báo.”
“Chuyện gì?” Lạc An huyện chúa .
Tỳ nữ tiến lên, ghé tai Lạc An huyện chúa, cung kính thì thầm: “Kẻ phái đến đưa thư thúc giục, lời lẽ giữa chừng dường như ý đe dọa.”
Lạc An huyện chúa nhíu mày, lạnh giọng lẩm bẩm: “Đào Lan Chỉ?”
“Đe dọa?”
Lạc An huyện chúa ném thánh chỉ lên chiếc bàn gỗ đặt bên cạnh, còn vẻ cung kính.
Ngay đó, nàng nhỏ thành tiếng, ánh mắt lộ vẻ hung tợn, thần sắc mỉa mai: “Nàng là thứ gì, mà cũng dám đe dọa Bản huyện chúa.”
Ngừng một lát, nàng tiếp tục hỏi: “Nàng đe dọa điều gì?”
Trong giọng ẩn chứa sự lạnh lẽo thể xem thường và một chút điên cuồng tinh vi.
Nàng đang khẩn thiết cần điều gì đó để bảo vệ tôn nghiêm của .
Tỳ nữ mím môi, cẩn thận truyền đạt : “Nàng , Huyện chúa như chim lồng, cảnh gian nan, sẽ còn cưỡng ép Huyện chúa lấy mạng Cố Vinh nữa. cầu xin Huyện chúa hủy hoại thanh danh Cố Vinh, nhất là khiến Cố Vinh ăn mặc chỉnh tề xuất hiện con phố phồn hoa nhất Thượng Kinh.”
“Nếu …”
Giọng tỳ nữ dần nhỏ , sợ rằng sẽ chọc giận Lạc An huyện chúa đang vẻ mất kiểm soát cảm xúc.
“Nếu , nàng sẽ bất chấp tính mạng, bò cũng bò đến ngoài Hoàng Kính Tư, tuyên bố rõ ràng rằng thuật Vu cổ Yểm Thắng ở Nhữ Dương Bá phủ là do Huyện chúa sắp xếp.”
“Đào Lan Chỉ lá gan quả nhỏ.” Lạc An huyện chúa vẻ mặt khó lường, như : “ mà, nàng đưa một ý kiến .”
“Ngươi đến ngôi nhà mà Bản huyện chúa mua ở phía Bắc thành, truyền một câu, ngày Rằm tháng , chân núi Phù Ninh Tự, Bản huyện chúa sẽ thưởng cho bọn chúng một mỹ nhân cành vàng lá ngọc, da thịt mịn màng. Sau khi cướp , mặc kệ bọn chúng giày vò.”
“Làm việc sạch sẽ một chút, đổ tội cho sơn phỉ là .”
Nhờ Đào Lan Chỉ, Lạc An huyện chúa Cố Vinh cứ mỗi mùng một và ngày rằm hàng tháng đều mang theo tỳ nữ cận, xe ngựa giản tiện đến Phù Ninh Tự cầu phúc cho mẫu khuất của nàng.
Chỉ một gã phu xe, một tỳ nữ, cùng một cô tiểu thư khuê các mười ngón tay dính nước, đám địa bỉ lưu manh mà nàng nuôi dưỡng trong căn nhà ổ chuột ở phía Bắc thành thể dễ dàng giải quyết.
“Huyện chúa, nô tỳ…” Tỳ nữ run rẩy, giọng run rinh.
Nàng thực sự giao thiệp với đám đó.
Mặc dù, đám đó nể mặt nàng là tỳ nữ Lạc An huyện chúa tin tưởng và trọng dụng nhất, dám thực sự tổn thương nàng.
, chúng sẽ nhân cơ hội sàm sỡ, chiếm hết tiện nghi.
Ánh mắt Lạc An huyện chúa sâu thẳm, khó hiểu liếc tỳ nữ: “Đừng quên, chính ngươi tự liên lạc với Đào Lan Chỉ.”
“Hãy tận tâm một chút.”
“Bản huyện chúa vững như thái sơn, ngươi mới thể bình an vô sự.”
“Vu cổ Yểm Thắng, là thứ đoạt mạng đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-187-khach-khong-moi-ma-den.html.]
Tỳ nữ dám chần chừ nữa, càng dám thoái thác, vội vàng đáp lời cúi rời .
“Khoan .” Lạc An huyện chúa chợt lên tiếng: “Truyền lệnh xuống, nhổ hết bộ hoa trong đình viện lên, Bản huyện chúa thấy một đóa hoa nào nở rộ.”
Giống như, nàng bao giờ thấy Cố Vinh xuất hiện rạng rỡ mặt nữa.
Khoảng thời gian , nàng càng chật vật bao nhiêu, thì Cố Vinh càng đắc ý bấy nhiêu.
Trong tiệc mừng thọ của Tạ lão phu nhân, lão phu nhân mặt , tháo chiếc vòng ngọc tay, tự tay đeo cổ tay Cố Vinh, lời giữa chừng hề che giấu sự tán thưởng và yêu thích đối với Cố Vinh.
Vị trí chỗ sắp xếp cho Cố Vinh cũng vượt lên tất cả khách khứa, sát ngay cạnh Tạ lão phu nhân.
Ngay cả đãi ngộ của Hướng Dung Nguyệt, từng Tạ lão phu nhân yêu thương sâu sắc, cũng bằng Cố Vinh lúc .
Ngay cả cũng nhân cơ hội đó, ban chiếc trâm phượng búi tóc cho Cố Vinh.
Không ít lờ mờ đoán rằng, và Tạ lão phu nhân ý rước Cố Vinh cửa.
Chỉ là, vẫn xác định là quý là chính thê cưới hỏi đàng hoàng.
Nàng bất mãn.
Nàng nổi cơn thịnh nộ.
Nàng kém Cố Vinh ở điểm nào.
Nàng lóc van xin t.h.ả.m thiết, thậm chí mẩy dọa tự vẫn, nhưng vẫn hề nhượng bộ, cho phép nàng trở thành quý của Tạ Chước. lạnh lùng ngoài quan sát, phu phụ Vĩnh Ninh Hầu hết đến khác đến phủ thương lượng chuyện hôn ước, cho đến khi thánh chỉ ban hôn hạ xuống, còn đường nào cứu vãn.
Còn Cố Vinh, tranh giành, chỉ bày dáng vẻ đáng thương, tất cả.
Dựa cái gì!
Nàng khiến Cố Vinh bại danh liệt, giẫm đạp Cố Vinh chân như đây.
Thứ nàng , thì Cố Vinh, kẻ kém cỏi hơn nàng ở mặt, cũng xứng .
Ánh mắt Lạc An huyện chúa rơi chiếc thánh chỉ ban hôn màu vàng rực rỡ, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tàn độc.
Giá như sự thể, năm xưa nàng nên xuống tay tàn độc hơn, chuẩn chu hơn, một đòn đoạt mạng Tạ Chước.
Giá như sự thể, những năm qua nàng nên khổ sở chờ đợi Tạ Chước, mà đáng lẽ tự mưu tính thêm chút nữa, gả cho Hoàng t.ử trắc phi cũng còn hơn là sa lầy với Bùi Tự Khanh.
Cố Vinh, đang Lạc An huyện chúa ghen ghét và hận thù, trong lúc tuần tra các cửa hiệu và kiểm tra sổ sách, gặp một vị khách mời mà đến.
“Bái kiến Điện hạ.”
Nghi thức của Cố Vinh gì đáng chê trách.
Trong lòng nàng thầm suy đoán về nguyên nhân Nhị Hoàng t.ử đến đây.
Là vì Nam T.ử Dịch ư? Hay là vì Trinh Long Đế ý định nạp nàng cung?
Ngoài những điều , nàng và Nhị Hoàng t.ử hề bất kỳ giao thiệp nào khác.
Cố Vinh cúi đầu rủ mắt, trông như một tiểu thư khuê các hiền dịu nhu thuận, ẩn giấu hết sắc bén.
Ngoại trừ gương mặt phi phàm , thứ còn đều vẻ tầm thường vô vị.
Nhị Hoàng t.ử rũ mắt, đ.á.n.h giá Cố Vinh vài , thần sắc khó hiểu.
Không rõ là hài lòng thất vọng.
Sau đó, y khẽ nâng tay lệnh cho chưởng quỹ lui xuống, dặn dò thị vệ canh giữ bên ngoài cửa. Khi ánh mắt y dừng Thanh Đường đang yên bất động, hàng lông mày sắc bén cau : “Ngươi vì lệnh mà chịu rời .”
Thanh Đường tuân theo phép tắc nhưng hề ý lui bước: “Bẩm Điện hạ, nô tỳ là nô tỳ của tiểu thư.”
Nhị Hoàng t.ử hàm chứa ý vị rõ: “Nha ngươi cũng chút gan .”
“Cố đại cô nương, bổn cung việc thương nghị với ngươi, thể bảo nha đợi ở bên ngoài chăng.”
Cố Vinh nghiêng đầu Thanh Đường, chậm rãi gật đầu.
“Cố đại cô nương, mời .” Nhị Hoàng t.ử chỉ vị trí đối diện.
Cố Vinh suy nghĩ một chút, thản nhiên xuống.
Vạn sự đời, chẳng qua là binh đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất ngăn mà thôi.
Trốn thoát, thì cứ gặp gỡ một phen.
Chỉ cần đoạt mạng nàng ngay lúc , thì tính là đại họa.