Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 185: Thụ Sủng Nhược Kinh

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:54:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Được."

 

Tạ Chước mỉm .

 

Bốn mắt , tràn ngập sự dịu dàng quyến luyến.

 

Cố Vinh chính là quý nhân của .

 

Là quý nhân mà cam tâm tình nguyện nâng lên tầng mây.

 

Xuống núi về phủ, trời tối sầm.

 

Cố Vinh tỏ hiếu thuận, đặc biệt ghé qua Xuân Huyên Viện để thỉnh an Cố Bình Trưng và Đào di nương.

 

Trong khí tràn ngập mùi t.h.u.ố.c đắng nồng.

 

Đào di nương liệt giường, cả tiều tụy chật vật thể tả nổi, chỉ oán độc liếc Cố Vinh một cái, đầu thèm để ý nữa.

 

Ngược , mặt Cố Bình Trưng tự chủ mà nặn một nụ lấy lòng.

 

"Tiệc thưởng hoa ở Vĩnh Ninh Hầu phủ, náo nhiệt ?"

 

Từ khi Cố Bình Trưng tước tước vị, giáng thứ dân, y trở nên sống ẩn dật.

 

, những đồng liêu ngày xưa nâng chén đùa, y sớm còn với tới nữa.

 

Mà thứ dân bình thường, Cố Bình Trưng khinh thường từ tận đáy lòng, coi thường vô cùng.

 

Vừa chịu sự nhạo báng của quen, tự hạ phận với thứ dân, chỉ thể co ro trong tòa thâm trạch điêu khắc lộng lẫy , ngày qua ngày chìm đắm trong giấc mơ hão huyền tự lừa dối .

 

Do đó, tin tức vô cùng bế tắc.

 

Cố Vinh cứ thế xuống chiếc ghế lớn chạm khắc hoa văn, thản nhiên nhận lấy chén Cố Bình Trưng dâng tới, vuốt ve hoa văn tinh xảo tuyệt chén, nhướng mày cong môi, nhàn nhạt : "Náo nhiệt."

 

"Không náo nhiệt tầm thường."

 

Cố Bình Trưng hề nhận sự ác ý tràn ngập trong giọng Cố Vinh, chỉ nghĩ rằng Cố Vinh cuối cùng cũng chịu bình tĩnh chuyện, nhịn mà dâng lên chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.

 

Nụ nơi khóe miệng càng thêm hiền từ hòa ái.

 

"Vinh Vinh, nàng thể kể cho là chuyện náo nhiệt gì ?" Cố Bình Trưng thừa thắng xông lên truy vấn.

 

Cố Vinh ngước mắt Cố Bình Trưng đang cẩn thận đến mức vẻ khom lưng uốn gối, khóe môi hiện lên một nụ châm biếm.

 

Thật là buồn .

 

Càng càng thấy buồn , chợt bật thành tiếng.

 

Nàng vẫn nhớ, nàng quỳ phục chân Cố Bình Trưng, đầu đập chảy máu, khổ sở cầu xin Cố Bình Trưng đổi cho mẫu một cỗ quan tài khác.

 

Cũng nhớ, nàng túm vạt áo Cố Bình Trưng, lóc t.h.ả.m thiết, cầu xin Cố Bình Trưng tin nàng hề hại Cố Phù Hi.

 

Lúc mẫu mới mất, nàng còn trẻ tuổi non nớt, hoảng loạn .

 

Ngu xuẩn cho rằng cha ruột thịt sẽ đến mức sắt đá vô tình, sẽ che chở cho nàng và Tiểu Tri một phen.

 

thật sự quá ngu ngốc.

 

Nàng nhận là khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt khinh miệt và một cú đá chút lưu tình của Cố Bình Trưng.

 

Lúc nàng còn nhớ đến tình phụ tử, Cố Bình Trưng cao, keo kiệt bố thí cho nàng một chút ấm áp và quan tâm.

 

Mà nay, nàng dốc hết sức kéo Cố Bình Trưng xuống địa ngục, Cố Bình Trưng tiếc sức đóng vai cha hiền.

 

Cái gọi là tình huyết mạch, đều bằng hiện thực mạnh yếu thua, bắt nạt kẻ yếu .

 

Không đáng nhắc tới!

 

Sao buồn cho .

 

Nghe thấy tiếng của Cố Vinh, Cố Bình Trưng tim đập thót lên, một luồng hàn ý từ lòng bàn chân xộc thẳng lên thiên linh cái, ngón tay tự chủ run lên nhè nhẹ.

 

Đừng nổi điên.

 

Tuyệt đối đừng nổi điên.

 

Cố Bình Trưng thầm cầu nguyện trong lòng.

 

Cố Vinh thu hồi ánh mắt, che nụ , nhẹ nhàng : "Độc nhạc nhạc chi bằng chúng lạc lạc, cũng ."

 

"Thứ trưởng t.ử Bùi Tự Khanh của Vĩnh Ninh Hầu và Lạc An Quận chúa hai tình đầu ý hợp, lén trao đổi tín vật."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-185-thu-sung-nhuoc-kinh.html.]

 

"Trong thư phòng của Bùi Tự Khanh giấu thơ tình cho Lạc An Quận chúa."

 

"Trong hộp trang điểm của Lạc An Quận chúa giấu ngọc bội phận của Bùi Tự Khanh."

 

"Tại tiệc thưởng hoa, các vị khách khứa đều xôn xao đồn đoán, hai lẽ lén hứa hẹn chung ."

 

Lại khẽ chậc một tiếng, tiếp tục : "Tóm là một tai tiếng hổ mất mặt,"

 

"Nói cũng thật hiếm lạ, Lạc An Quận chúa nuông chiều từ bé, lớn lên trong nhung lụa mà khẩu vị độc đáo đến , yêu thích một đứa con của kỹ nữ tiếng tăm xa, vết nhơ chồng chất, còn lén lút những chuyện hề vẻ vang."

 

"Tai tiếng truyền xôn xao như thế , thanh danh và tiếng tăm của Lạc An Quận chúa e rằng chẳng còn sót chút nào, lẽ quá vài ngày, Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ chuẩn hôn sự ."

 

"Ô nhục đến mức , Điện hạ còn sủng ái Lạc An Quận chúa như nữa ."

 

Cố Vinh động thanh sắc liếc Đào di nương ẩn nấp trong chỗ khuất sáng, giọng điệu mang theo sự tiếc nuối và cảm thán sâu sắc hơn: "Theo thấy, Lạc An Quận chúa quả thực chút hồ đồ."

 

"Mất sự sủng ái của Điện hạ, gả cho một tên Bùi Tự Khanh quyền thế địa vị, sống một cuộc đời thể thấy đến cuối, còn sự tôn quý như ngày ."

 

"Phượng hoàng sa cơ, còn bằng gà, huống chi, Lạc An Quận chúa chẳng qua chỉ là con nuôi của Điện hạ, ngay từ đầu nàng là phượng hoàng thật sự."

 

Cố Bình Trưng đến ngây .

 

Cái náo nhiệt , quả thực hề tầm thường.

 

“Đào di nương, ngươi xem, Lạc An huyện chúa còn phong quang mấy ngày nữa ?”

 

Cố Vinh dời tầm mắt sang Đào di nương, hàm ý sâu xa hỏi.

 

Đôi mắt đục ngầu của Đào di nương chợt lóe lên, bất an về phía Cố Vinh. Đầu ngón tay trắng bệch, còn chút máu, giấu chăn nệm, vô thức nắm chặt. Đôi môi khô khốc run rẩy, giọng khàn khàn: “Thiếp ngu dốt, dám nghị luận chuyện thị phi lưng quyền quý.”

 

Cố Vinh mặt đổi sắc: “Đào di nương .”

 

“À , Đào di nương, chiếc Giường Bạt Bộ Ngàn Vàng , đêm đến bao giờ mơ thấy những giấc mộng kỳ quái ?”

 

“Người thường , bệnh tật yếu đuối dễ thấy những thứ thường thể thấy.”

 

“Đào di nương đó thôi, chiếc Giường Bạt Bộ Ngàn Vàng , là do ngoại tổ mẫu tìm thợ thủ công khéo léo nhất Dương Châu chế tạo năm mẫu đời, chứa đựng tình mẫu t.ử sâu nặng của ngoại tổ mẫu dành cho mẫu .”

 

“Khi mẫu xuất giá, chiếc Giường Bạt Bộ Ngàn Vàng là một trong những món hồi môn khiêng Nhữ Dương Bá phủ.”

 

“Khi mẫu mắc bệnh triền miên giường, gầy gò hốc hác đến đáng sợ. Trong phòng luôn thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c tan và mùi m.á.u tanh rỉ từ những cơn ho máu. , giống với mùi vị lúc .”

 

“Ngày mẫu lâm bệnh qua đời, đắp bằng chiếc chăn mỏng thêu hoa thược dược.”

 

“Người ngay chiếc Giường Bạt Bộ Ngàn Vàng , nắm c.h.ặ.t t.a.y , dặn dò yên lòng hết đến khác, nước mắt lẫn mồ hôi thấm mái tóc rối bời úa vàng nơi thái dương, cuối cùng ngưng đọng thở.”

 

“C.h.ế.t nhắm mắt.”

 

“Nếu Đào di nương may mắn gặp mẫu trong mộng, xin hãy chuyển lời, vô cùng nhớ .”

 

“Đương nhiên, nếu mẫu bất kỳ tâm nguyện thành nào, cũng xin Đào di nương ghi chép , chờ khi tỉnh dậy hãy cho .”

 

“Dù là vật, đều nguyện ý đưa xuống bầu bạn cùng , để tròn chữ hiếu của .”

 

Trong màn đêm, gió bắt đầu nổi lên.

 

Cố Bình Trưng và Đào di nương bất giác rùng , cánh tay nổi lên chi chít da gà.

 

Có sự chột , sự sợ hãi, và cũng cảm thấy vô cùng xúi quẩy.

 

Đặc biệt là Đào di nương.

 

Nàng như đống lửa.

 

Cố Bình Trưng cảnh giác quanh, run rẩy : “Vinh nhi, những lời chi?”

 

Cố Vinh : “Đào di nương và mẫu lấy cùng một nam nhân, ở cùng một viện tử, ngủ cùng một chiếc giường, ngay cả trang sức xiêm y cũng là dùng đồ hồi môn của mẫu sắm sửa, tính là duyên phận chứ?”

 

“Không điều khuất tất, chẳng sợ quỷ gõ cửa.”

 

“Ai bảo thực sự nhớ mẫu quá đỗi.”

 

“Đào di nương, xin nhờ đó.”

 

Dứt lời, Cố Vinh thong thả rời .

 

Nàng chính là tiếp tục bức điên Đào thị.

 

Cố Vinh rời khỏi, Cố Bình Trưng liền nối gót theo , bước nhanh như bay chạy khỏi Xuân Huyên viện, dường như linh hồn nào đó đang đuổi theo phía .

 

Loading...