Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 177: Thơ ẩn đầu câu
Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:53:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thường nhân chỉ lo sinh tồn hao hết tâm lực, lừa lọc đấu đá, cân nhắc lợi hại để mưu cầu cho bản , nào còn dư dả để trao chân ái, nào thời gian và tinh lực để một 'chủng tình' chân chính.
"Kẻ như Tạ Chước, vốn là Thiên chi kiêu t.ử sinh trời ban đủ đầy, nếu động tâm thì thôi, một khi động tâm thì chính là chủng tình chân chính, chí t.ử bất du, cửu t.ử bất hối.”
“Dám hỏi Quận chúa, dân nữ lý chăng?”
Thanh âm ôn hòa nhuốm đầy ý lọt tai Lạc An Quận chúa, chẳng khác nào lời lẽ chế giễu trắng trợn.
“Ngươi dám chắc Tạ Chước động tâm với ngươi chăng!”
Cố Vinh vân đạm phong khinh, nụ rạng rỡ tựa đóa hoa ven lối nhỏ: “Quả thật thể xác định, nhưng dân nữ dám chắc Tiểu Hầu gia Tạ đối với Quận chúa sinh lòng chán ghét đến tận xương tủy.”
Một câu trúng tim đen.
Tia lý trí cuối cùng của Lạc An Quận chúa lập tức tan thành mây khói, nàng vung tay ngọc, toan giáng một cái tát trời giáng lên khuôn mặt Cố Vinh.
“Lạc An Quận chúa.”
“Đại cô nương Cố.”
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, luôn chú ý đến nơi , thấy tình thế , vội vàng lên tiếng ngăn .
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cảm thấy đắng lòng.
Bà vốn nghĩ, Cố Vinh tay dài khéo léo, khôn khéo tinh tế, thấy tiếng thấy ma tiếng ma thì hẳn thành vấn đề.
Nào ngờ, Cố Vinh dám khiêu khích Lạc An Quận chúa bằng lời .
Tiểu Hầu gia Tạ đúng là họa thủy!
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hiểu lầm to .
Lạc An Quận chúa thu tay về một cách tự nhiên, kiêu ngạo gật đầu.
“Đã gặp Hầu phu nhân.” Cố Vinh khẽ hành lễ.
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, ngoài mặt hề lộ vẻ gì, một tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của từng , từ bi hiền lành: “Ta tìm các ngươi lâu , bằng nếm thử rượu hoa đào ủ trong tửu điếm suối núi ở ngoại ô kinh thành của Bá mẫu chứ?”
“Thế nào?”
Lạc An Quận chúa khẽ rũ mi, liếc bàn tay trắng nõn như ngọc của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, đáy mắt khỏi thoáng qua vẻ vui, dường như bất mãn với thái độ quá đỗi mật của Hầu phu nhân dành cho Cố Vinh.
Khó khăn lắm nàng mới nặn một nụ giả tạo ngây thơ và duyên dáng, thuộc khoác tay Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, giả vờ thẳng thắn vô hại : “Bá mẫu, lẽ nào rượu hoa đào đó chỉ dành riêng cho một ư?”
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân: Đây là cố ý cho khó xử ?
Lạc An Quận chúa đúng là Điện hạ chiều hư .
Nụ của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nhạt đôi chút: “Rượu hoa đào nhiều lắm, đủ dùng, chỉ sợ ngươi thích uống, chứ sợ ngươi uống đến ngán.”
“Sao thể ngán .” Lạc An Quận chúa duyên dáng, “Mẫu từng nhiều nhắc đến, rượu hoa đào ủ tại trang viên suối núi của , hương vị thơm nồng, đậm đà mà gắt, hậu vị kéo dài, mất sự thanh khiết ngọt ngào, quả thực là trân phẩm trong các loại rượu, một vò cũng khó cầu.
“Nếu nguyện ý nhường chút tình yêu, Lạc An thực lòng dày mặt, xin vài vò, mang về phủ , từ từ thưởng thức.”
Trong lời , là sự thiết.
Cố Vinh: Nàng cho trở nên đáng thương và khó xử ?
Chậc.
Lạc An Quận chúa thất vọng .
Giữa nàng và Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, là tình nghĩa mang theo bí mật nho nhỏ.
Lùi một vạn bước mà , Lạc An Quận chúa thật sự nghĩ khó xử là nàng ư?
Người khó khăn chính là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân.
Chỉ thấy Vĩnh Ninh Hầu phu nhân ứng đối tự nhiên, một cách nhẹ nhàng: “Nói gì mà nhường với nhường, trang viên suối núi vốn là vật Điện hạ ban cho khi xuất giá. Sau khi tiệc thưởng hoa kết thúc, sẽ lệnh cho Dư Thời đích chọn một lô rượu hoa đào thượng hạng, đưa đến phủ .”
Ngay đó, bà đầu Cố Vinh: “Vinh Vinh, còn con thì ?”
“Con thích rượu hoa đào ?”
“Nếu thích, cứ mang về một ít.”
Cố Vinh ôn nhu ngoan ngoãn: “Hầu phu nhân tặng, vãn bối đều thích.”
“Vãn bối xin đa tạ Hầu phu nhân.”
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân: Nàng giả vờ chút quá !
Còn Lạc An Quận chúa, giữa việc nổi giận và sự ấm ức, nàng chọn cách ấm ức giữ trong lòng.
Trong khu vực dành cho khách nam, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, trong gió mơ hồ truyền đến những lời lẽ khiến suy tưởng.
Thơ tình.
Song phương tình nguyện.
Tư định chung .
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân theo bản năng cảm thấy lầm.
Tuy tiệc thưởng hoa tổ chức gấp gáp, nhưng bà tự tin sắp xếp đấy, chu đáo mặt, tuyệt đối thể để xảy scandal.
Ai ngờ, giây phút tiếp theo, bà thấy đứa con trai công t.ử bột của , vẻ mặt hả hê, kéo Bùi Tự Khanh như kéo một con ch.ó c.h.ế.t, trong tay còn nắm một tờ giấy.
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân chỉ cảm thấy mắt tối sầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-177-tho-an-dau-cau.html.]
Ngàn phòng vạn phòng, phòng ôn thần Bùi Tự Khanh, càng phòng Bùi Dư Thời ngây thơ ngu xuẩn!
“Mẫu , xem con tìm thấy gì ở Sảnh Thiềm Quế đây?”
“Là thơ tình.”
“Thơ tình do Bùi Tự Khanh .”
Bùi Dư Thời nhe hàm răng trắng toát, rạng rỡ như ánh xuân, hệt như gặp đại hỷ sự trời ban.
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân: Nói thật, đây bà chỉ Dư Thời thông minh lộ rõ, nhưng ngờ nó ngu xuẩn lộ liễu đến !
Đây là tiệc thưởng hoa của Vĩnh Ninh Hầu phủ!
Là tiệc thưởng hoa do chính tay bà sắp đặt!
Bà ngại xem Bùi Tự Khanh bẽ mặt, nhưng bà ngại bà sẽ mất hết thể diện, càng ngại sẽ thấy sự ngu xuẩn của Dư Thời!
“Dư Thời, con…”
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân căn bản kịp ngăn cản, Bùi Dư Thời hăng hái ngâm thơ: “Khuynh tâm nhất vãng ý miên miên, mộ sắc tiệm nồng vị miên.” (Tấm lòng hướng về tình ý miên man, màn đêm dần buông trăng ngủ).
“Lạc vũ phi phiếm ánh thiềm quyên, An nhiên cộng độ thử sinh xuân.” (Vũ khúc phiêu diêu chiếu nàng Hằng, yên cùng trải qua xuân đời).
Phía Bùi Dư Thời còn Nam T.ử Dịch đang tập tễnh, vẫn quên xem náo nhiệt và hùa theo.
Bùi Dư Thời ngâm một câu, Nam T.ử Dịch liền hét vang lặp một câu, giọng trong trẻo như ngọc trai rơi mâm ngọc, rõ ràng truyền tai tất cả các vị khách.
Đích xác là thơ tình.
Một bài thơ tình lời lẽ bình thường, vô cùng thẳng thắn rõ ràng.
Tình cảm sâu đậm, đêm ngủ , trằn trọc yên.
“Đây…”
“Đây hình như là một bài thơ giấu tên.”
Đột nhiên, kinh ngạc thốt lên.
“Khuynh.”
“Mộ.”
“Lạc.”
“An.”
“Lạc An?”
“Lạc An Quận chúa!”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía Lạc An Quận chúa.
Lạc An Quận chúa giận dữ bốc lên, cảm thấy vô cùng nhục nhã, quát lớn: “Hỗn xược!”
“Bổn Quận chúa và Bùi Tự Khanh vốn quen , từng giao thiệp!”
“Bùi Tự Khanh?” Một giọng thô ráp, lạc lõng đột nhiên vang lên: “Xuân Nương, hình như chúng từng cái tên ở .”
Lạc An Quận chúa tìm tiếng , đồng t.ử co rút mạnh, sắc mặt đỏ bừng.
Cha ruột của nàng!
Cha ruột của nàng xuất hiện trong tiệc thưởng hoa của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
“Là ngươi?” Lạc An Quận chúa trừng mắt Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đầy hung ác.
Nếu do Vĩnh Ninh Hầu phu nhân sắp xếp, đời chuyện trùng hợp như !
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân: ???
Thật đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch tội !
“Nghe Lạc An nhắc đến .”
“, là Lạc An nhắc đến.”
“Khi giúp Lạc An sắp xếp đồ cưới, từng thấy một miếng ngọc bội khắc chữ Bùi.”
“Thì là do tình lang của Lạc An tặng.”
“Xuân Nương, chuyến hai kinh, thể thấy Lạc An gả chồng, cũng coi như trút một mối tâm sự .”
Một đôi vợ chồng hình khòm, mặt đầy dấu vết của năm tháng, thầm thì trò chuyện như ai bên cạnh.
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân tê dại.
“Dám hỏi hai vị tôn tính đại danh, thiệp mời ?”
Trong lòng suy đoán, nhưng vẫn cố tình hỏi.
Người phụ nữ tên là Xuân Nương rụt rè vai, cúi gằm mặt, lắp bắp : “Không…”
“Không thiệp mời.”
“Chúng chỉ là nhớ… nhớ Lạc An thôi.”