Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 174: Ta trân quý chính ta

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:53:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nàng tuyệt đối sẽ tự ti, càng chịu gánh vác gông cùm nặng nề mà bước khập khiễng.

 

Mục đích ban đầu của việc nàng báo thù, chính là để thoát khỏi bóng tối của những chuyện qua, tâm trí còn tỳ vết.

 

“Cho nên, Tạ Như Hằng, cho dù chúng lùi một bước mà , ngươi cũng giống như vô đời , khi những chuyện qua, liền chỉ trỏ , thậm chí bằng ánh mắt ghét bỏ và khinh bỉ, cũng tuyệt đối sẽ vì thành kiến của ngươi mà buồn bã, càng để bản rơi vực sâu của sự tự nghi ngờ và tự phủ định.”

 

“Ta hiểu rõ giá trị của bản , trân quý chính .”

 

Trân quý kiếp sống mới dễ dàng của nàng.

 

Ánh sáng chiếu rọi nàng, nàng tự ánh sáng.

 

Đường phía thông, nàng tự phá núi mở đường.

 

“Ta hỏi ngươi, cũng chỉ là hỏi đơn thuần, đơn thuần câu trả lời.”

 

“Câu trả lời , cũng sẽ đổi con đường của .”

 

, vẫn câu trả lời của ngươi.”

 

“Ngươi rốt cuộc là khác biệt.”

 

Ánh đèn nơi phòng tối, con thuyền nơi bến vắng tuyệt vọng, tuyệt đối chỉ là lời suông.

 

Mắt Tạ Chước sáng rực.

 

Cố Vinh của y y là khác biệt.

 

Tô điểm thêm một chút, tức là độc nhất vô nhị, thể thế.

 

Bất kể quá khứ là gì, y cũng sẽ phủ lấp.

 

“Cố Vinh,” Tạ Chước khẽ nhấp một ngụm , giọng run rẩy, nhưng kiên định : “Ta đối với quá khứ của nàng và Bùi Tự Khanh, hề hiềm khích.”

 

“Bất kể là ác mộng quấn , là cái gọi là luân hồi tiền kiếp của mệnh.”

 

“Nếu là ác mộng, thì sẽ tận diệt hết thảy yêu ma quỷ quái trong mộng.”

 

“Nếu là tiền kiếp kim sinh, mới là đến ở kiếp .”

 

Trừ phi Cố Vinh đem lòng yêu khác, trừ phi y c.h.ế.t, nếu , y tuyệt đối cho phép bất cứ ai lung lay vị trí đến của y.

 

Bản tính y vốn là như .

 

Cái gì tùy duyên an phận, cái gì thanh lãnh đạm mạc, đều là vì y từng coi những điều đó là quan trọng đặt trong lòng.

 

Mà thứ y thực sự khát khao, y sẽ tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ.

 

Cố Vinh sự sát khí lạnh lẽo trong giọng Tạ Chước.

 

Quân t.ử như hoa chi lan ngọc thụ (cây chi lan cành ngọc), giữ chính trực ư?

 

Không.

 

Tạ Chước cũng một mặt cố chấp đến mức nhập ma chướng.

 

Cố Vinh thấy đáng sợ.

 

Nếu , càng chân thật hơn.

 

Người đời, chuyện đời, hiếm khi là trắng đen rõ ràng.

 

“Phải, thì sẽ tận diệt hết thảy yêu ma quỷ quái trong mộng.” Cố Vinh phụ họa đầy ẩn ý.

 

Từ khi nàng trọng sinh, nàng kiên định đổi.

 

“Yến tiệc thưởng hoa của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân ba ngày là ý của ngươi?”

 

Tạ Chước nhướng mày: “Quả nhiên giấu nàng.”

 

Nàng và Cố Vinh tâm ý tương thông, chỉ mới một ngày hai ngày.

 

Làm thể coi là trời sinh một đôi chứ.

 

Tạ Chước vui vẻ.

 

Cố Vinh tiếp tục hỏi: “Ngươi gì?”

 

“Đề phòng vạn nhất, thông tin cho .”

 

Tạ Chước giấu giếm, rõ ràng kể bộ kế hoạch của cho Cố Vinh.

 

Cố Vinh rõ ý tứ trong lời : “Ngươi nhân cơ hội rõ chuyện Lạc An Quận chúa và Bùi Tự Khanh tâm đầu ý hợp, hai bên tình nguyện, thuận thế trói buộc hai họ với ?”

 

“ Điện hạ sẽ đồng ý .”

 

Cố Vinh nhắc nhở.

 

Những mời đến yến tiệc thưởng hoa của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đều là những giàu hoặc cao quý.

 

vạch trần tư tình của hai sự chứng kiến của , cũng thể kiêng nể quyền thế của .

 

Chỉ cần lên tiếng, tự nhiên sẽ ai dám bình phẩm lung tung, càng dám công khai tuyên truyền chuyện .

 

Tạ Chước khẽ lắc đầu: “Mẫu lẽ sẽ can dự chuyện của Lạc An Quận chúa nữa.”

 

Cố Vinh nhíu mày: “Ngươi cho Điện hạ chuyện Lạc An Quận chúa từng g.i.ế.c ngươi?”

 

Tạ Chước gì là vì Cố Vinh, chỉ bình thản : “Ta giấu giếm năm năm, kéo dài phú quý vinh hoa cho nàng năm năm, là nhân từ nghĩa tận.”

 

“Nàng mười tuổi thể vì lợi ích riêng mà g.i.ế.c .”

 

“Giả sử một ngày, Mẫu tổn hại đến lợi ích của nàng , nàng cũng sẽ phát điên mà xuống tay với Mẫu .”

 

“Để Mẫu bộ mặt thật của nàng , cũng để trong lòng cảnh giác đôi chút.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-174-ta-tran-quy-chinh-ta.html.]

Khóe mắt Cố Vinh khẽ co giật.

 

Nói thật là đường hoàng quá .

 

Lạc An Quận chúa xuống tay với ư?

 

là chỗ dựa lớn nhất của Lạc An Quận chúa, nàng là điên là ngốc mà tự đào mồ chôn ?

 

Nàng cảm kích ân tình của Tạ Chước.

 

“Có một lời, nên .”

 

Tạ Chước buột miệng: “Nên .”

 

Cố Vinh mím môi: “Có thể sẽ mang ý nghĩa ly gián.”

 

“Ngươi nhất nên chuẩn tâm lý.”

 

cưng chiều Lạc An Quận chúa mười lăm năm, Lạc An Quận chúa lớn lên từng chút một, tình mẫu t.ử sâu đậm, thể tiêu tan trong sớm chiều.”

 

“Việc nàng từng nhẫn tâm xuống tay với ngươi, lẽ sẽ để vướng mắc trong lòng , nhưng vẫn đủ để hạ quyết tâm từ bỏ Lạc An Quận chúa.”

 

Trong mười lăm năm đó, Tạ Chước vắng mặt mười năm.

 

Mười năm đó, Lạc An Quận chúa là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ độc nhất vô nhị bên gối .

 

Còn năm năm còn .

 

Là năm năm Tạ Chước lạnh nhạt.

 

với Tạ Chước, cũng đang cố gắng hết sức bù đắp.

 

, nếu về sự thiết, về việc khiến cảm nhận hạnh phúc , Lạc An Quận chúa đương nhiên là hơn.

 

Huyết mạch tình cố nhiên quan trọng, nhưng nàng dám xem thường mười lăm năm sớm tối bên , hiếu kính điện.

 

Tạ Chước thản nhiên : “Đây là ly gián.”

 

“Đây là sự thật.”

 

“Sau khi Mẫu hành vi của Lạc An Quận chúa, phản ứng vô thức là giải thích và bao biện cho Lạc An Quận chúa.”

 

Nếu là khi còn nhỏ, y sẽ tức giận, sẽ đau lòng.

 

giờ đây, y qua cái tuổi cần sự che chở của Mẫu .

 

Tạ Chước dừng một chút, tiếp tục : “Cố Vinh, Nữ sử Chân bên cạnh Mẫu sẽ thuyết khách cho .”

 

“Chỗ dựa lớn nhất của Lạc An Quận chúa là mười lăm năm tình mẫu tử.”

 

“Chỗ dựa lớn nhất của là cốt nhục duy nhất mà Phụ để đời .”

 

“Sự thiếu sót của Mẫu đối với lẽ thể đối kháng với tình cảm dành cho Lạc An Quận chúa, nhưng Phụ gia trì, Mẫu sẽ chút do dự chọn mà từ bỏ Lạc An Quận chúa.”

 

Cố Vinh thầm ghi nhớ trọng điểm.

 

Nữ sử Chân là của Tạ Chước.

 

Có Nữ sử Chân bên cạnh để thổi gió bên tai Tạ Chước, Tạ Chước thua cũng khó.

 

“Vậy đành mặt dày mượn luồng gió của ngươi, để thành chuyện của .”

 

Cố Vinh lấy rượu, khẽ chạm chén của Tạ Chước.

 

Tạ Chước đáp: “Vô cùng vinh hạnh.”

 

Nói xong chính sự, Cố Vinh : “Ta cứ nghĩ sẽ hỏi một câu trả lời chắc chắn hề nghi ngờ gì.”

 

Ánh sáng trong mắt Tạ Chước chợt khựng : “Ta hổ thẹn.”

 

“Ta cũng hối hận.”

 

“Những thủ đoạn và hình phạt tàn khốc ngừng nghỉ của Lạc An Quận chúa, phần lớn đều xuất phát từ Hoàng Kính Tư.”

 

“Hoàng Kính Tư mà nắm quyền.”

 

“Sự kiêu ngạo, ngang ngược và kiêng nể của nàng , đều là mượn thế lực của .”

 

“Như đây, gánh chịu trách nhiệm vì sự sơ suất, chấp nhận sự liên lụy của sai lầm .”

 

“Yêu ai yêu cả đường lối về, là lẽ thường tình của con .”

 

“Tương tự, ghét ai ghét cả tông chi, cũng là đạo lý hiển nhiên.”

 

“Nàng nên hận , và cũng thể hận .”

 

“Những gì , là để thừa cơ lợi dụng, chỉ mong thể xóa tan hận ý trong lòng nàng, để thể bên cạnh nàng mà hối tiếc hổ thẹn.”

 

“Chỉ khi đó, mới tư cách hỏi nàng một câu trả lời.”

 

“Cố Vinh, nếu giờ đây yêu cầu nàng chấp nhận tâm ý của , sẽ tự thấy khinh bỉ sự thấp hèn của chính .”

 

“Thanh thản trong lòng, mới thể đường hoàng thẳng thắn.”

 

Cố Vinh hỏi: “Giả như hận ý trong lòng khó mà tiêu tan thì ?”

 

Tạ Chước đáp: “Cố Vinh, sự si mê của sẽ mãi mãi dập tắt.”

 

Cố Vinh: ……

 

Dẻo miệng trơn tru!

 

Khéo léo gian xảo!

 

Người , e rằng sẽ nghĩ Tạ Chước thanh tu mười năm trong Phật tự, mà là kế thừa y bát của một tay chơi tình trường lão luyện.

 

 

Loading...