Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 173: Bao điều thấm sâu vào xương tủy hơn cả sự độc chiếm, chính là lòng xót thương

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:53:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Được Hầu phu nhân thịnh tình mời, vãn bối đương nhiên vui vẻ nhận lời.” Cố Vinh suy nghĩ, nhận lấy thiệp mời, mày nở nụ , ôn tồn .

 

Cảnh náo nhiệt của Bùi Tự Khanh, xem một là mất một , mỗi đều là sự kiện giới hạn.

 

Rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ, Cố Vinh thu nụ mặt.

 

Với tính cách của Tạ Chước, y dù thế nào cũng sẽ tìm nàng chuyện.

 

Nàng chợt thấy vài phần bất an của cảm giác càng gần nhà càng sợ.

 

Tựa nghiêng thành xe ngựa, nhắm mắt , suy nghĩ dần buông lỏng.

 

Đừng hoảng, đừng hoảng.

 

Nàng là tù nhân đang chờ phán quyết.

 

Suy nghĩ của Tạ Chước sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch khi nàng trọng sinh.

 

Nàng là Cố Vinh.

 

Không là cây tơ hồng (tầm gửi) của Tạ Chước.

 

Cảm nhận vẻ thôi của Thanh Đường, Cố Vinh thầm thở dài trong lòng, liếc mắt sang, khẽ : “Thanh Đường, như thấy đấy.”

 

“Ta và Bùi Tự Khanh cùng một giấc mộng.”

 

“Trang Chu mộng bướm, phù sinh như mộng, ai mà .”

 

Thanh Đường hừ lạnh: “Tên đê tiện đó xứng đáng cùng một giấc mộng với tiểu thư.”

 

“Dù là giấc mộng, tiểu thư cũng là thứ mà tên đê tiện đó thể mơ tưởng.”

 

Thanh Đường ngấm ngầm oán hận, tay vẫn còn nhẹ quá.

 

Đã thấy kẻ tự cho là đúng đến mức điên khùng, thấy ai điên đến mức như Bùi Tự Khanh.

 

Chỉ vì một giấc mộng, mà dám càn mặt tiểu thư, thật đáng ghét.

 

Trong cơn bực bội, Thanh Đường tránh khỏi cảm giác sợ hãi len lỏi. Nếu tiểu thư phúc lớn mệnh lớn, trời giúp, thì chẳng Bùi Tự Khanh đeo bám .

 

Càng nghĩ càng tức, Thanh Đường hận thể nhảy xuống xe ngựa đ.á.n.h Bùi Tự Khanh một trận nữa.

 

“Đừng giận.” Cố Vinh vuốt ve búi tóc của Thanh Đường như đang xoa lông mèo: “Một giấc mộng lớn, là ơn huệ của chư thần, bảo hộ chuyện qua, tương lai, gặp dữ hóa lành.”

 

Trọng sinh ư.

 

Điều thần kỳ chỉ tồn tại trong thoại bản.

 

Giáng lâm lên nàng, vốn dĩ quý trọng phúc phần.

 

Tiếng vó ngựa lóc cóc ngừng, bánh xe kẽo kẹt lăn về phía .

 

Khi thấy chiếc xe ngựa khắc gia huy phủ đỗ ở cửa ngõ Cố phủ, ánh mắt Cố Vinh ngừng lóe lên.

 

Cuối cùng vẫn chút thấp thỏm.

 

Giây tiếp theo, một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng thò ngoài cửa sổ xe, treo rèm xe lên móc ngọc, để lộ một khuôn mặt thanh lãnh tuấn mỹ, giữa đôi mày là sự cao quý trời sinh, đôi mắt sạch sẽ trong veo cũng chứa đựng sự thấp thỏm y hệt trong mắt Cố Vinh.

 

Là Tạ Chước.

 

Tạ Chước sự bất an của cảm giác càng gần càng sợ.

 

Bốn mắt , cuối cùng vẫn là Tạ Chước mở lời : “Cố Vinh.”

 

Cố Vinh trấn tĩnh trái tim đang đập loạn xạ, gật đầu chào hỏi.

 

“Ta chuyện với nàng.” Tạ Chước khẽ .

 

Cố Vinh: “Mời Tạ tiểu Hầu gia lên xe ngựa chuyện.”

 

Tạ Chước mím môi, vẻ tủi : “Nàng sẽ gọi là Tạ Như Hằng.”

 

Cố Vinh nhất thời cảm thấy khó hết lời.

 

, trái tim đang hoảng loạn, bất an bỗng chốc như con thuyền cập bến, trở nên yên tĩnh.

 

Sức chịu đựng của Tạ Chước còn mạnh mẽ hơn nàng tưởng.

 

Lòng an, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, nàng thuận theo: “Tạ Như Hằng.”

 

“Lên xe ngựa chuyện.”

 

Khóe môi Tạ Chước nở một nụ nhạt.

 

Y nghĩ, Cố Vinh của y dũng khí để vạch trần và loại bỏ vết thương mưng mủ, ung nhọt thối rữa. Y nghĩ, Cố Vinh của y, cần dùng cách tô vẽ che đậy để giữ thể diện.

 

May mắn , y đến.

 

Nếu , mỗi khoảnh khắc y do dự đều là một sự tổn thương.

 

Tạ Chước chợt vén rèm xe lên, kịp bước lên ghế đẩu thấp, nhảy vọt xuống, đó lướt qua Thanh Đường, vội vã bước trong xe ngựa của Cố Vinh.

 

Thanh Đường: Ta nên ở gầm xe.

 

Trong xe ngựa, Cố Vinh rót cho Tạ Chước một chén , nghiêng đầu, khẽ : “Tạ Như Hằng, ngươi với điều gì.”

 

Ngón tay Tạ Chước từ từ xoa chén , lấy hết can đảm : “Nàng ?”

 

Lời Tạ Chước khó hiểu, nhưng Cố Vinh là hiểu ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-173-bao-dieu-tham-sau-vao-xuong-tuy-hon-ca-su-doc-chiem-chinh-la-long-xot-thuong.html.]

 

“Phải.” Cố Vinh thích mũi d.a.o treo đỉnh đầu mà khi nào sẽ rơi xuống.

 

Tạ Chước tiếp tục hỏi: “Bởi vì Yến Tầm dính Nhất Mộng Hoàng Lương?”

 

Cố Vinh: “Phải.”

 

Trong lòng Tạ Chước chua xót, đau đớn.

 

Hoàng Kính Ty mà y nắm giữ gây vết thương cho Cố Vinh.

 

Ngàn lời nghẹn nơi cổ họng, quanh quẩn nơi môi răng, từ .

 

Nên thế nào.

 

Và nên những gì.

 

“Đó chỉ là một giấc mộng, đúng ?”

 

Cố Vinh nhận sự thận trọng của Tạ Chước, khỏi bật : “Tạ Như Hằng, hai đối diện chuyện, nên mở lòng mà thẳng, chứ nên thăm dò bằng lời lẽ.”

 

“Nếu đó chỉ là một giấc mộng, ngươi tin ?”

 

“Dưới Nhất Mộng Hoàng Lương của Hoàng Kính Ty, bí mật đều thể che giấu, huống hồ là Nhất Mộng Hoàng Lương thuần túy cực điểm .”

 

“Mỗi câu trả lời ngươi tò mò, hẳn đều bày rõ ràng án thư của ngươi.”

 

Ký ức tiền kiếp của nàng và Bùi Tự Khanh là do trời ban.

 

Còn Tạ Chước, y thuần túy là tận nhân lực, thắng trời, dùng sức lực của bản mạnh mẽ xen ván cờ của nàng và Bùi Tự Khanh.

 

Trong khoảnh khắc, Cố Vinh nên Bùi Tự Khanh quá ngu xuẩn, nên Tạ Chước quá mức nhạy bén thông minh.

 

Ánh mắt Tạ Chước vẫn luôn đặt Cố Vinh: “Không thăm dò.”

 

“Mà là thực sự thà rằng những điều đó chỉ là một giấc mộng của Bùi Tự Khanh.”

 

“Nàng hề chịu đựng những dày vò và tổn thương đó, hề tuyệt vọng khổ đau.”

 

Cố Vinh , trong lòng như nứt một khe hở, niềm vui thầm kín ngừng tuôn trào, lan tỏa khắp nơi.

 

Rất vui.

 

Vui đến mức mắt nàng ướt.

 

Hóa , Tạ Chước khi về mối dây dưa kiếp của nàng và Bùi Tự Khanh, điều đầu tiên nảy sinh là sự xót thương.

 

Xót thương cho nỗi khổ của nàng.

 

Chứ chấp niệm về mối quan hệ vợ chồng nhiều năm của nàng và Bùi Tự Khanh.

 

Nàng thật sự lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân t.ử .

 

Tạ Chước .

 

Cố Vinh chợt nhận , Tạ Chước dường như gieo một hạt hoa tim nàng, tất cả ánh nắng mưa móc cần thiết để hạt hoa bén rễ nảy mầm, nở hoa đều đến từ Tạ Chước.

 

Tạ Chước đang tỉ mỉ nuôi dưỡng hạt hoa .

 

Giây phút , cành hoa nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

 

Dù chỉ là một cây hoa cô độc, thì nó vẫn là hoa.

 

Việc thể khiến vùng đất hoang vắng nở hoa, bản là một kỳ tích.

 

“Cũng thể coi là một giấc mộng.” Giọng Cố Vinh nghẹn ngào: “Đợi đến ngày báo thù, thể coi đoạn quá khứ đó là một giấc mộng mấy nhưng thể buông bỏ.”

 

Cố Vinh chớp mắt, nén ý rơi lệ, cố tỏ bình tĩnh, thong dong: “Tạ Như Hằng, ngươi từng , ngươi dốc lòng nhớ thương .”

 

“Không là sự hứng thú nhất thời, mà là sự nhớ thương tự vấn lòng, suy nghĩ kỹ lưỡng, hành động thì chín c.h.ế.t cũng hối hận.”

 

Tạ Chước trịnh trọng gật đầu: “ là như .”

 

“Ta dốc lòng nhớ thương Cố đại cô nương.”

 

“Cho đến giờ phút , vẫn hề chút lay chuyển nào.”

 

Mắt Cố Vinh ẩm ướt, nước bao phủ, rõ vẻ mặt Tạ Chước, nhưng nàng vẫn sự chân thành của y.

 

“Chẳng lẽ, nhớ thương một , sự độc chiếm quấy phá ?”

 

“Người ví như hoa, đóa hoa sạch sẽ tinh khôi nở rộ cành, khác , chạm .”

 

Tạ Chước: “Điều thấm sâu xương tủy hơn cả sự độc chiếm, chính là lòng xót thương.”

 

“Ngươi thấy trinh sạch ?” Cố Vinh cố sức kìm nén cảm xúc cuộn trào như thủy triều trong lòng, lý trí hỏi.

 

Tạ Chước hỏi ngược : “Thế nào là trinh tiết?”

 

“Cố Vinh, đó chỉ là một đoạn quá khứ.”

 

“Quá khứ nên trở thành gông cùm cho tương lai.”

 

“Còn nàng?”

 

“Nàng thấy bản trinh sạch ?”

 

Cố Vinh dứt khoát quả quyết, tiếng vang vọng: “Không.”

 

Loading...