Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 171: Nàng có thể đội gió vượt mưa, xông pha gai góc

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:53:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lông mày Bùi Tự Khanh nhíu chặt hơn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trông thật thú vị.

 

Cố Vinh rõ thần sắc của Bùi Tự Khanh, thầm than trong lòng quả nhiên, những kẻ thể thẳng bản , tự cho là đúng, vĩnh viễn thể tiến bộ, chỉ chìm sâu trong sự tự mãn.

 

“Bùi Tự Khanh, ngươi công bố chuyện lưng bên eo một nốt ruồi son, loan tin đồn rằng và ngươi bất chấp quân uy mà lén lút tư thông.”

 

“Đi .”

 

Giọng Cố Vinh đầy vẻ trào phúng.

 

“Ngươi xem, Bệ hạ sẽ khen ngợi ngươi dũng khí đáng khen? Hay là nghi ngờ ngươi lòng mưu nghịch đại bất kính?”

 

“Ta thực sự tò mò.”

 

“Bùi công t.ử cứ mở miệng là tâm duyệt , tiếp nối tiền duyên.”

 

“Nói một câu hề khoa trương, tự nhận cũng là một mỹ nhân hiếm , nếu ngươi giai nhân ưu ái, tự nhiên cần tốn chút tâm tư, động chút đầu óc để đổi lấy một nụ của mỹ nhân chứ.”

 

“Lần , chỉ xem một cảnh kích thích, xem ngươi vì hồng nhan mà xông pha giận dữ.”

 

Đối diện với sự chế nhạo hề che giấu của Cố Vinh, Bùi Tự Khanh cảm thấy mặt đ.á.n.h vang dội, còn là kiểu tự đưa mặt chịu đòn.

 

Thực , những lời thốt trong cơn tức giận qua suy nghĩ, , hối hận .

 

Cố Vinh của đời , là gai.

 

Vẻ sắc sảo, kiêu căng, thể dễ dàng để uy hiếp.

 

Nếu chịu sự uy h.i.ế.p của , Cố Vinh là Cố Vinh nữa.

 

Bệ hạ thể để mắt đến Cố Vinh!

 

Lòng Bùi Tự Khanh rối bời.

 

“Vinh Vinh.” Bùi Tự Khanh dịu giọng, vẻ mặt bi ai tuyệt vọng: “Lan nhân nhứ quả từ đầu hỏi, ngâm cũng thê mê, nhéo cũng thê mê, mộng hướng lầu tâm đèn lửa về.” (ý nhân duyên chia lìa)

 

“Hai hiện nghiệp sâu, khó phân đúng sai.”

 

, trong lòng vẫn còn mối tiếc nuối dứt.”

 

“Tiếc nuối vì thất hứa, thể cùng nàng đầu bạc răng long.”

 

“Đêm qua, thoáng nhớ chuyện xưa, liền một lòng nghĩ rằng nhất định bù đắp tiếc nuối , phụ nàng nữa.”

 

“Người thánh hiền, ai mà mắc .”

 

“Có sửa, điều đó là nhất.”

 

“Vinh Vinh, nàng tha thứ cho một , trả nàng một đời, ?”

 

“Nếu Bệ hạ hạ minh chỉ, tức là còn nhiều điều lo ngại, nếu nàng bằng lòng gả cho , luôn cơ hội.”

 

“Bệ hạ minh thần võ cao thượng, tuyệt đối sẽ so đo với một nữ t.ử yếu đuối.”

 

Cố Vinh , khỏi bật khẩy.

 

Quả thực, Bùi Tự Khanh hết lời ý dở .

 

“Bùi Tự Khanh, là loại hèn hạ gì ?”

 

“Ngươi ếch đáy giếng mà đòi ăn thịt thiên nga, ăn cơm mềm mà vẫn tỏ vẻ cứng rắn, còn chịu chút rủi ro nào, yêu cầu bày bộ dạng phi ngươi lấy, thu hút cơn thịnh nộ của Bệ hạ.”

 

“Ngươi đúng là mơ mộng viển vông.”

 

“Ta thẳng cho ngươi , chỉ cần ngươi dám lưng bôi nhọ thanh danh của , sẽ ngần ngại kéo ngươi xuống địa ngục!”

 

“Mỹ nhân như đây, giả vờ tự sát để chứng minh sự trong sạch, bày tỏ lòng trung trinh với Bệ hạ, xét cả tình và lý, Bệ hạ sẽ động lòng thương xót.”

 

“Chỉ cần phất tay một cái, để cho vài kẻ hạ cấp đền mạng, là chuyện đỗi bình thường.”

 

“Ngươi thấy ?”

 

“Không đúng, chỉ cần một câu đồn đại về thanh bạch của lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, đều sẽ tính lên đầu ngươi.”

 

“Ngươi nhất nên giữ mồm giữ miệng, ngay cả khi ngủ cũng mở một mắt, đừng lời mộng mị c.h.ế.t nào.”

 

“Lấy mạng ngươi, bao giờ là chuyện khó khăn.”

 

Bùi Tự Khanh cảm thấy nghẹn họng vô cùng.

 

Chuyện , khác xa những gì tưởng tượng.

 

Hắn nghĩ, sự oán hận của Cố Vinh bắt nguồn từ tình yêu vô bờ bến.

 

Hắn nghĩ, chỉ cần lời hối , Cố Vinh sẽ cảm kích mà chạy đến bên .

 

“Vinh Vinh, nàng đối với thực sự còn chút tình cảm nào ?”

 

Cố Vinh: “Người và súc vật, khó mà nảy sinh tình ý.”

 

Tay Bùi Tự Khanh giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, móng tay hằn sâu lòng bàn tay: “Nàng sẽ hối hận.”

 

“Bệ hạ già , thể che chở cho nàng mấy năm!”

 

“Vinh Vinh, đừng vì sự tùy hứng mà hủy hoại cả đời .”

 

“Thật là ch.ó to gan lớn mật!” Cố Vinh đ.á.n.h giá Bùi Tự Khanh từ xuống : “Bệ hạ đương nhiên thiên thu vạn tuế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-171-nang-co-the-doi-gio-vuot-mua-xong-pha-gai-goc.html.]

 

“Sống còn kiên nhẫn nữa, thì hãy lớn hơn chút, để bên cạnh thấy, trực tiếp đầu t.h.a.i chuyển kiếp, may còn thể may mắn xuất trong sạch, chứ là loại ‘cha rõ’.”

 

Vợ chồng nhiều năm, Cố Vinh đương nhiên kim đ.â.m chỗ nào đau nhất.

 

Hai mắt Bùi Tự Khanh đỏ ngầu, cánh mũi vô thức giãn rộng.

 

Cố Vinh: Càng ngày càng giống yêu quái trong rừng sâu núi thẳm hiếm lui tới.

 

Bùi Tự Khanh nhờ ký ức kiếp nên cũng chút trầm , mất hết phong thái.

 

Hắn khàn giọng hỏi: “Vinh Vinh, hôm đó ở Phật Ninh tự, nàng trao cho ai để giải độc?”

 

Bùi Tự Khanh nghĩ, một bước sai, vạn bước sai.

 

Hôm đó, đáng lẽ thể đoạt lấy trinh bạch của Cố Vinh.

 

Cố Vinh: “Ta gặp vị Bồ Tát thuần lương.”

 

“Bồ Tát thương xót, miễn cho vết xe đổ, ban cho ngọn đèn sáng trong căn phòng tối.”

 

“Vậy còn ?” Bùi Tự Khanh cam lòng.

 

Cố Vinh đáp: “Ngươi thuần túy là hèn hạ.”

 

“Bùi Tự Khanh, hãy ghi nhớ lời cảnh cáo của cho kỹ.”

 

Nói , Cố Vinh cất cao giọng: “Thanh Đào.”

 

Thanh Đào đáp lời, khí thế hừng hực bước : “Tiểu thư gì phân phó.”

 

Cố Vinh khẽ động ngón tay: “Đánh!”

 

“Bản tiểu thư đang nhàn nhã thưởng ở Duyệt Tâm Các, vô tình gặp thứ t.ử Vĩnh Ninh Hầu phủ lớn tiếng năng bừa bãi, sợ hành vi của tổn hại danh tiếng Hầu phủ, nên thiện ý khuyên nhủ, mong kiềm chế.”

 

“Cứ thả sức đánh, miễn là c.h.ế.t.”

 

Không động thủ, đủ để giảm bớt cảm giác buồn nôn trong lòng nàng.

 

Bùi Tự Khanh trợn mắt: “Ngươi dám!”

 

Cố Vinh xòe tay: “Vậy thì ngươi cứ loan tin đồn .”

 

Thanh Đào xoa tay áo, từng quyền từng quyền giáng xuống, quyền nào cũng trúng thịt.

 

Bùi Tự Khanh đang cố gồng giữ phong thái quân tử, trong tay Thanh Đào chẳng khác nào gà con giữa cơn mưa bão, chỗ để giãy giụa phản kháng.

 

Bùi Tự Khanh đ.á.n.h đến mức hôn mê bất tỉnh.

 

Thanh Đào khách khí dùng bao tải tròng , trói cột phía xe ngựa.

 

“Đến Vĩnh Ninh Hầu phủ.”

 

Cố Vinh mày mắt rạng rỡ bước lên xe ngựa.

 

Nếu kẻ ác giành quyền tố cáo , thì tay .

 

Bất luận nàng gì, Bùi Tự Khanh cũng ngậm bồ hòn ngọt, đ.á.n.h gãy răng mà nuốt bụng.

 

Mọi việc, dựa chính là đáng tin nhất.

 

Nàng dựa Tạ Chước, nhưng Tạ Chước.

 

Nàng thể đội gió vượt mưa, xông pha gai góc.

 

Như , nàng mới yên tâm nhất.

 

Khi xe ngựa càng lúc càng gần Vĩnh Ninh Hầu phủ, Cố Vinh lấy chiếc khăn tay tẩm gừng từ hộp gỗ, nhẹ nhàng lau khóe mắt.

 

Xe ngựa dừng , Cố Vinh liền bước xuống bằng chiếc ghế nhỏ, dùng khăn che nửa khuôn mặt hoa, nước mắt như mưa rơi.

 

Vương ma ma nghênh đón ngây .

 

Sao cảm giác như đến đây ý .

 

Tại Triết Lan viện.

 

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cái bao tải đang ngọ nguậy đất, lông mày khỏi giật giật.

 

Chẳng lẽ Cố đại cô nương mang tới cho bà vài món sơn hào hải vị còn tươi sống?

 

, dẫu tặng sơn hào hải vị, cũng đến mức lóc trông đáng thương đến nhường chứ.

 

“Kính xin Hầu phu nhân chủ cho vãn bối.” Cố Vinh cúi hành lễ, nghẹn ngào .

 

Trong khoảnh khắc, da đầu Vĩnh Ninh Hầu phu nhân tê dại, bật dậy lên, đôi môi run rẩy, thốt : “Dư Thời gây chuyện đến tay ngươi ?”

 

Dư Thời là kẻ ăn chơi trác táng nên , nhưng cũng đến mức trở thành ác ôn lừa gạt nam nữ.

 

Tuy nhiên, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân thấy khuôn mặt đến mức thể tả xiết, kinh tâm động phách của Cố Vinh, dám chắc chắn nữa.

 

Đối diện với khuôn mặt , Dư Thời nổi lòng tà ác cũng thể.

 

Trời đất ơi.

 

Một Thượng Kinh rộng lớn, ai mà Cố Vinh là điện hạ che chở.

 

Loading...