Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 169: Gió Bên Gối

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:53:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tạ Chước lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt .

 

Không , thắng vạn lời.

 

Lòng trùng xuống đến đáng sợ, lời khuyên hòa giải nghẹn nơi cổ họng, khó thể mở lời.

 

Một bên là con ruột mà nàng mắc nợ nhiều, một bên là con nuôi hầu hạ nàng mười mấy năm, lòng rối như tơ vò.

 

Cán cân trong lòng chao đảo ngừng, nên nghiêng về phía nào.

 

Những năm , Chước Nhi chịu quá nhiều ấm ức, nàng thực sự còn mặt mũi dùng hiếu đạo để ép Chước Nhi nhẫn nhịn thêm chút nữa.

 

Kẻ phạm là Lạc An. Lạc An thể tay sát hại Chước Nhi! Hồ đồ! Quả thực hồ đồ.

 

“Mẫu , lời nên hết, nhi t.ử xin cáo từ .”

 

Tạ Chước dậy chắp tay. Y rõ sự khó xử của Mẫu .

 

Đối với Mẫu , lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, dù từ bỏ bên nào cũng vô cùng giằng xé.

 

Mười năm y ở Phật tự thanh tu, chính là Lạc An Quận chúa sớm tối thỉnh an, quạt gối ấm chăn, tròn hiếu đạo.

 

Y hiểu tình mẫu t.ử sâu nặng của Mẫu , nhưng y sẽ lùi bước thỏa hiệp. Cố Vinh, thể bỏ rơi thêm nữa.

 

Môi mấp máy, nhưng mở lời , cuối cùng chỉ thể lặng lẽ theo bóng Tạ Chước rời .

 

“Chân Nhi, bản cung đây?”

 

vô lực tựa lưng ghế, gương mặt toát lên vẻ bi thương và mất mát sâu sắc.

 

Khoảnh khắc , nàng vứt bỏ uy nghi trời ban và sự ung dung hoa quý vốn của một , chỉ còn sự bất lực và vô vọng sâu thẳm khi đối diện với sự tranh chấp tình .

 

Chân nữ sứ nghĩ đến lời ám chỉ của Tiểu Hầu gia, ánh mắt khẽ lóe lên, nàng cúi đầu, giọng nhuốm chút bi thương: “Nô tỳ kinh hãi, dám nghĩ những năm qua Tiểu Hầu gia chịu đựng oan ức, trong lòng khổ sở đến mức nào.”

 

“Tiểu Hầu gia mười năm ở Phật tự thanh tu, tình nhạt nhòa, cho dù trong lòng nhớ mong Điện hạ như sóng triều, khó thể gặp mặt. Y chỉ thể ngày qua ngày thiền, tụng kinh và tham ngộ, âm thầm cầu phúc cho Điện hạ, gửi gắm hiếu tâm và nỗi nhớ từ xa.”

 

“Một khi xuống núi, nỗi nhớ tích tụ hàng ngàn ngày đêm, còn kịp cho Điện hạ , thì ...”

 

Giọng Chân nữ sứ ngừng , thấy giữa hai đầu lông mày của vẻ tức giận, nàng thả lỏng tâm thần, tiếp tục : “Đã chịu đả kích tày trời, nhưng thể che giấu im lặng chịu đựng, chỉ vì mong trong phủ yên , Điện hạ an lòng.”

 

“Nô tỳ xin một lời mạo phạm, Tiểu Hầu gia trông vẻ thanh lãnh đạm mạc, nhưng thực chất là một đứa trẻ cực kỳ hiếu thuận, cực kỳ thiện lương.”

 

“Tiểu Hầu gia cũng mong Điện hạ thể yêu thương y nhiều hơn.”

 

Khóe mắt Chân nữ sứ đỏ lên đúng lúc, khiến lời càng thêm chân thật, hề chút tư tâm nào xen lẫn.

 

Nghe , vẻ kinh hoàng mặt dừng .

 

“Ngươi , tính tình Chước Nhi thanh lãnh gần gũi khác, vì trong lòng oán hận bản cung, mà là đau lòng?”

 

Chân nữ sứ ôn tồn : “Tiểu Hầu gia chí thành chí hiếu, nỡ oán hận.”

 

“Năm đó, Tiểu Hầu gia rời xa , một một Phật tự thanh tu khi mới qua sinh nhật năm tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.”

 

“Đứa trẻ nào khao khát tình yêu thương của mẫu , nũng đùa giỡn bên mẫu chứ.”

 

khẽ thở dài một tiếng: “Bản cung hổ thẹn .”

 

“Nợ Chước Nhi quá nhiều, cố gắng bù đắp.”

 

“Chỉ là, Lạc An nàng ...”

 

“Điện hạ, Quận chúa nàng suýt nữa g.i.ế.c Tiểu Hầu gia, đoạn tuyệt huyết mạch của Phò mã gia.”

 

“Tiểu Hầu gia là con trai duy nhất của Phò mã gia.”

 

Chân nữ sứ chỉ đến đó.

 

Vẻ kinh hoàng và thất thố trong thần sắc của hóa thành nỗi buồn vô hạn.

 

Phò mã của nàng, từng là thiếu niên tướng quân nổi danh lẫy lừng của Đại Càn, là Ngọc Diện Tướng Quân khiến Bắc Hồ danh khiếp vía.

 

Hồng bào ngân thương, uy phong lẫm liệt.

 

Thuở , nàng Phụ hoàng chọn Thế t.ử Trung Dũng Hầu phủ Phò mã của , nàng vui mừng khôn xiết.

 

Chàng . Kính nàng, yêu nàng.

 

cảnh dài. Trong quân đội Bắc Cương xuất hiện kẻ phản bội, mang theo bản đồ bố phòng vật đầu hàng, phản bội đầu quân cho Bắc Hồ.

 

Quân đội Bắc Hồ nhân cơ hội vung binh nam hạ, công thành chiếm đất, cục diện ngàn cân treo sợi tóc.

 

Lão Trung Dũng Hầu trong lúc liều mạng chống cự các đợt đột kích liên tục của Bắc Hồ, dũng tuẫn quốc, khiến đau lòng tiếc nuối.

 

Phò mã của nàng kịp đau buồn, lâm nguy nhận mệnh, trong thời gian cực ngắn chỉnh đốn quân vụ, thu hồi đất mất, thổi lên hồi kèn phản công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-169-gio-ben-goi.html.]

 

Thế nhân đều , Phò mã của nàng là tướng tài thiên bẩm, mất danh tiếng mấy đời của Trung Dũng Hầu phủ.

 

Nước loạn mới quốc sĩ, thời nguy mới hiển hùng.

 

Công lao trăm đời, đều xuất phát từ vị .

 

Nàng cùng vinh dự với .

 

, ai cũng ngờ , khi tình thế đang vô cùng thuận lợi, Phò mã của nàng trọng thương, chữa khỏi mà c.h.ế.t.

 

Ngày quan tài Phò mã hạ táng, Chước Nhi cũng nàng đưa Phật tự thanh tu.

 

Còn nàng, đầu tiên là trải qua nỗi đau mất chồng, ngay đó đối mặt với nỗi khổ chia ly con đau đớn đến thấu tim, cuộc sống của nàng vì thế mà chìm nỗi cô quạnh vô tận.

 

Ra ngoài tản lòng, gặp Lạc An.

 

Vết bớt cổ tay Lạc An giống như dấu ấn phía tai Phò mã.

 

Nàng nghĩ, đó là duyên phận.

 

Nàng nhận nuôi Lạc An, dâng thư thỉnh cầu Trinh Long Đế ban cho nàng tôn vinh Quận chúa.

 

Những ngày tháng cô quạnh bỗng chốc thêm chút sắc màu.

 

Mười năm đó, Lạc An chỉ là con nuôi của nàng, mà còn là một chỗ dựa tinh thần của nàng.

 

Đến cuối cùng, con gái nuôi của nàng g.i.ế.c con trai duy nhất của nàng và Phò mã.

 

Không thì thôi, một khi , thì thể giả câm giả điếc.

 

Nếu nghĩ cho Chước Nhi, trăm năm , nàng còn mặt mũi nào để chôn cất cùng Phò mã.

 

Trái tim d.a.o động của dần dần định . Hai chọn một, nàng chọn Chước Nhi.

 

Chân nữ sứ thấy , trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

 

May mắn , Điện hạ ma ám.

 

“Một đoạn tình nghĩa mẫu tử, bỗng chốc vứt bỏ Lạc An, là quá bạc bẽo ?” ngước mắt Chân nữ sứ.

 

Chân nữ sứ bình tĩnh tự nhiên : “Điện hạ, Quận chúa đến tuổi cập kê, mang tước hiệu phong, chỉ cần Người chọn cho Quận chúa một mối hôn sự quá hiển hách, khi Quận chúa gả tự nhiên thể chủ gia đình, quản lý công việc, chắc chắn sẽ chịu bất kỳ ấm ức nào.”

 

suy nghĩ một chút, cảm thấy lý.

 

Chọn cho Lạc An một phẩm hạnh quý trọng, tâm ý tương thông, cũng xem như giữ trọn đoạn tình mẫu t.ử .

 

Đã quyết định, lòng nhẹ nhõm, đùa cợt : “Chân Nhi, ngươi thiên vị rõ ràng quá đấy.”

 

Chân nữ sứ chợt giật , nàng nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, cung kính : “Nô tỳ tâm ý, chỉ vì Điện hạ mà suy nghĩ.”

 

“Bởi lẽ, Tiểu Hầu gia là m.á.u mủ ruột rà của Điện hạ và Phò mã, nô tỳ thực sự thấy Điện hạ hối hận.”

 

“Lòng nếu tổn thương, con đường hàn gắn , bao nhiêu khó khăn.”

 

“Sự sủng ái, tôn vinh và địa vị mà Điện hạ ban cho Quận chúa, là cảnh giới mà thế nhân mơ ước, cả đời khó đạt .”

 

“Nếu Quận chúa thật sự hiếu thuận, nàng nhất định sẽ hiểu khổ tâm của Điện hạ, cảm kích sự hy sinh của Điện hạ.”

 

lườm Chân nữ sứ một cái: “Bản cung hề nghi ngờ ngươi.”

 

“Phải suy nghĩ kỹ lưỡng về hôn sự của Lạc An .”

 

Chân nữ sứ: “Điện hạ minh.”

 

Chân nữ sứ trong lòng thở dài một .

 

Nhiệm vụ Tiểu Hầu gia giao phó, thành xong phần dọn đường.

 

Ngày , nếu tiết lộ Lạc An Quận chúa và Thứ trưởng t.ử Vĩnh Ninh Hầu phủ tư thông, sẽ còn cảm thấy đột ngột, khó chấp nhận nữa.

 

Khi Chân nữ sứ nghĩ rằng thể giao phó, lầm bầm tự : “Không , bao giờ bản cung mới thể tổ chức hôn sự cho Chước Nhi.”

 

Chân nữ sứ: Vẫn là câu đó, đường còn dài lắm.

 

Nàng mơ hồ dự cảm, sự quyết đoán nhanh gọn của Tiểu Hầu gia liên quan đến Cố đại cô nương.

 

Cũng Lạc An Quận chúa gây nghiệp chướng gì nữa.

 

“Chân Nhi, ngươi đến tư khố của bản cung chọn một ít trang sức gấm vóc, đưa đến Hầu phủ, để Chước Nhi nghĩ cách đưa cho Cố Vinh.”

 

“Tình cảm, đều là ở bên mà thành.”

 

Chân nữ sứ: “Tuân lệnh.”

 

 

Loading...