Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 162: Tình yêu ồn ào, rực cháy, thẳng thắn mới có thể khiến Cố Vinh phải kinh ngạc
Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:49:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta cứ thế hồ đồ bán chính ?”
Chiết Chi tản bộ con đường lát đá xanh, chợt vỗ vỗ trán, cảm thán sự chậm hiểu của .
Cầm Thư: “Ngươi đúng là hồ đồ bán chính như đấy.”
Khác với sự cân nhắc kỹ lưỡng của nàng, Chiết Chi là do đầu óc nóng lên, theo thôi.
, kẻ hồ đồ cũng vận khí của kẻ hồ đồ.
Chiết Chi thở dài: “Bán thì bán thôi.”
“Dù , Đại tiểu thư tâm thiện, tiền bạc đầy nhà.”
Cầm Thư: Người tâm thiện... Nàng cạn lời.
Chiết Chi quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “Vì ngươi hỏi Đại tiểu thư nhập cung ?”
Cầm Thư xoa trán. Cân nhắc đến tính tình của Chiết Chi, nàng trả lời qua loa: “Tiện miệng hỏi thôi.”
Chiết Chi mà chỉ cần tinh tế hơn một chút, cũng sẽ hỏi câu hỏi ngu ngốc như thế.
“Ngươi thời gian rảnh rỗi để hồ đồ suy nghĩ lung tung hỏi đông hỏi tây, bằng nhặt chút quyền cước công phu của ngươi .”
“Đại tiểu thư đúng là lắm tiền, nhưng ngu.” Ý ngoài lời là sẽ nuôi phế vật.
Chiết Chi khoát tay: “Yên tâm, yên tâm.”
“Việc cấp bách bây giờ là quyền cước công phu, mà là về ?”
“Ý Tuyền Viện bẩn , về nữa.”
Cầm Thư: Trời đất lương tâm, nàng cũng ngờ, đại ca của Đào di nương giữ thể diện đến thế!
Vọng Thư Viện.
Thanh Đường xoa thái dương cho Cố Vinh, khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, nô tỳ chút hiểu hành động phá phủ trầm chu của Cầm di nương.”
Cố Vinh từ tốn mở lời: “Nàng quyền lựa chọn.”
“Nàng và Chiết Chi là do Trinh Long Đế và Chung Ly Hoàng hậu ban thưởng, ngay cả khi Cố phủ sụp đổ, Cố Bình Trưng định tội, khốn cùng thất vọng, hai bọn họ cũng thể thoát .”
“Trong mắt những quý nhân cao cao tại thượng, hề để ý đến sinh t.ử của những kẻ thấp hèn.”
“Càng thể vì vài nô tỳ nho nhỏ mà dính cái tiếng thể cùng hưởng giàu sang nhưng thể cùng chịu hoạn nạn.”
“Trừ phi , chủ nhân khốn khổ , mặt tranh thủ cho bọn họ một chút.”
“Cầm Thư là thông minh thực sự.”
“Cầm Thư cầu nhân, cũng , cả hai đều vui vẻ.”
Thu hoạch của nàng, chỉ là Cầm Thư và Chiết Chi, cũng chỉ là một cái chân của Đào di nương.
Nàng kích thích Đào di nương đến mức phát điên. Người phát điên thì đầu óc sẽ còn minh mẫn nữa.
Một lòng báo thù, nhưng lực bất tòng tâm, sẽ gì đây? Đương nhiên là mượn ngoại lực .
Kéo Lạc An Quận chúa xuống nước, nàng là chuyên gia.
Có Bùi Tự Khanh và Đào di nương, Lạc An Quận chúa cứ việc chờ mà sầu não đau khổ .
Ý đồ của nàng trong màn kịch hôm nay, từ đầu đến cuối đều nhằm Lạc An Quận chúa.
Thanh Đường nửa hiểu nửa , nhưng ngăn cản nàng lập tức hạ quyết tâm phấn đấu vươn lên. Không ai phép thế vị trí của nàng!
“Tiểu thư đang nghĩ gì ?” Thấy Cố Vinh khẽ nhíu mày, lực tay của Thanh Đường bất giác nhẹ một chút.
Cố Vinh: “Đang nghĩ Tạ Chước.”
Thanh Đường: Tiểu thư ngày càng thẳng thắn .
Trung Dũng Hầu phủ.
Tĩnh Đàn Viện.
Tạ Chước chằm chằm bài thơ tình bàn, trong lòng khỏi dâng lên một trận cảm giác hoang tàn.
Y lấy sách luận và chữ ngày của Bùi Tự Khanh. Y thừa nhận, Cố Vinh giả giống. Là cái kiểu giống cả hình lẫn thần thái.
Không chỉ là nét chữ, mà còn là những thói quen nhỏ trong từng nét bút mà hầu như ai để ý.
Không giống như luyện từ mô tự mà , càng giống như Bùi Tự Khanh tự tay dạy dỗ. Giờ phút , y tựa như bao phủ trong màn sương mù mịt mờ, đưa tay thấy năm ngón, thể phân biệt phương hướng, nhớ đường đến, chẳng thấy lối phía .
Cố Vinh .
Tạ Chước dâng lên cảm giác thất bại và bất lực sâu sắc. Là sự thất bại và bất lực mạnh mẽ.
Không vì yêu thích Cố Vinh mà khiến y thất bại, mà là y thể tra chuyện quá khứ giữa Cố Vinh và Bùi Tự Khanh.
Y cứ như một tù nhân ngăn cách trong lồng thủy tinh, điên cuồng vỗ . Khoan ... Ánh mắt Tạ Chước nữa rơi bài thơ tình.
Yến Tầm cẩn thận quan sát thần sắc của Tạ Chước, thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-162-tinh-yeu-on-ao-ruc-chay-thang-than-moi-co-the-khien-co-vinh-phai-kinh-ngac.html.]
Ai ngờ, vẻ mặt của Tạ Chước từ rối rắm do dự chuyển sang ngây ngốc, lộ niềm hân hoan tột cùng, từng chút, từng chút một tích tụ dần dần, cho đến khi cả đôi mắt mày đều trở nên sáng bừng.
Tựa như sự hoang tàn tan biến, sương mù lắng xuống. Ánh dương , mảnh đất hoang vu nở hoa, hương hoa lan tỏa.
Y thốt một câu chẳng đầu chẳng cuối: “Trong lòng nàng .”
Yến Tầm:!!! Tiểu Hầu gia thật sự kích thích đến phát điên ? Nhìn từ chỗ nào cơ?
Cân nhắc đến tâm trạng của Tạ Chước, Yến Tầm gật đầu, trái lòng: “Phải, trong lòng Cố Đại cô nương Tiểu Hầu gia.”
Tạ Chước ngước mắt, liếc Yến Tầm một cái: “Ngươi hiểu.”
“Ngươi nghĩ, Cố Đại cô nương rằng sẽ bẩm báo về bài thơ tình ?”
“Nàng rõ.”
Yến Tầm mù mịt: “Rồi nữa?”
Dù y bẩm báo , cũng thể che giấu quá khứ ít ai giữa Cố Đại cô nương và Bùi Tự Khanh. Đó mới là trọng điểm.
Tạ Chước nhẹ: “Nàng đang thăm dò .”
“Trong lòng nàng , nên mới thăm dò .”
“Thăm dò phản ứng của , thăm dò tâm ý của .”
Yến Tầm nhíu chặt mày, nghiến răng nghiến lợi, kinh ngạc vô cùng: “Cũng ?”
Bàn về tự lừa dối , Tiểu Hầu gia đúng là cao thủ.
Tạ Chước nghiêm chỉnh: “Đương nhiên là .”
“Với tính cách như nàng , nếu để ý, phí tâm cơ thăm dò như thế.”
Yến Tầm bĩu môi, lầm bầm: “Cuồng si vì tình.”
Ngay đó, y hắng giọng, nhắc nhở: “Liệu khả năng nào, Tài Thần nương nương ý Tiểu Hầu gia khó mà lui?”
Tạ Chước giọng trong trẻo hỏi : “Ngươi nàng đang quan sát?”
“Quan sát xem lời đôi với hành động , quan sát tâm ý của kiên định hối hận .”
“Nàng chịu quan sát, chịu thăm dò.”
“Yến Tầm, hũ rượu chôn gốc quế, sinh chi niên ngươi sẽ cơ hội uống .”
Y may mắn, y yêu mến Cố Vinh, và cũng hiểu Cố Vinh. Hiểu sự nhút nhát, e dè vẻ gai góc của Cố Vinh, hiểu sự kỳ vọng thầm kín trong sâu thẳm lòng nàng.
Yến Tầm: Hệ liệt sinh chi niên. Chiếc bánh vẽ thật là to tròn.
“Tiểu Hầu gia, thuộc hạ vẫn nên thành nhiệm vụ mà Tài Thần nương nương phân phó.”
Tạ Chước: “Ngươi gọi Bản hầu một tiếng Tài Thần gia.”
Tài Thần gia.
Tài Thần nương nương.
Nghe thật là xứng đôi.
Yến Tầm: Hết t.h.u.ố.c chữa !
“Đi , Bản hầu cũng công vụ cần xử lý.” Mày mắt Tạ Chước giãn .
Yến Tầm: “Cuối cùng ngài cũng nhớ đến Chu Thiếu khanh đợi từ lâu .”
Yến Tầm rời , Chu Vực bước ngay đó. Nhìn cái đầu trọc lốc của Tạ Chước, y nhướng mày dài, nhịn , trêu chọc: “Sao thế, tình trường thất ý ?”
“Ta đây là từng trải, truyền thụ cho ngươi một kinh nghiệm.”
“Một hũ rượu chôn gốc quế thì ?”
“Tạ Chước, phàm sự quá mức thì .”
“Chuyện tình ái cũng là như thế.”
“Ngươi thể che giấu tình cảm và niềm vui của quá sâu kín và bí mật, nhưng đồng thời, cũng nên bộc lộ quá trực tiếp và phô trương.”
“Giống như việc vây quanh bếp lửa nướng đồ .”
“Nếu nhiệt độ của lửa quá thấp, niềm vui của ngươi quá nội liễm, nướng sẽ cảm nhận ấm, thể cho rằng ngươi đang qua loa, hoặc cho rằng ngươi lãnh đạm vô tình.”
“Ngược , nếu lửa quá rực cháy, quá nồng nhiệt, nướng thể cảm thấy khó chịu đựng, từ đó vô thức lùi , hoặc vì cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, chà đạp tâm ý của ngươi. Lâu dần, thể sẽ lờ sự tồn tại của ngươi.”
“Muốn giữ nướng bên lâu dài, nắm vững chừng mực.”
“Phải khiến nàng đối với ngươi sinh ỷ , thể dứt bỏ, mãi mãi rời xa .”
Tạ Chước nhíu mày: “Hồ ngôn loạn ngữ.”
Không ai cũng thích hợp với luận điệu . Không nóng lạnh, cứ treo Cố Vinh lơ lửng. Y thấy khinh thường. Chỉ tình yêu ồn ào, rực cháy, thẳng thắn mới thể khiến Cố Vinh kinh ngạc.
“Chu Vực, sự tự tin của ngươi, là nhờ Thẩm Ngũ nương của Ngô Hưng Thẩm thị nhất định thể thiếu ngươi.”