Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 160: Không phải là đến để quy thuận sao
Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:49:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Vinh khẩy.
Kẻ bạc bẽo ích kỷ tụ tập với , cũng là một loại duyên phận.
Chỉ thể , một nhà, một cửa.
Cố Bình Trưng thể yên nữa: “Cố Vinh, ngươi còn gây đủ náo loạn !”
“Trước khi thấy đổ máu, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, ít nhiều cũng nên tích chút đức cho Tiểu Tri.”
Cố Vinh bận tâm.
Loại bỏ kẻ cản đường lòng khó lường, đại hung cũng thể hóa thành đại cát.
Dựa việc khoan dung cho kẻ thù để tích đức, đó gọi là tích đức, mà là tạo nghiệt, là đau lòng, kẻ thù hả hê.
Nàng vô cùng tỉnh táo.
Không đến mức vài câu nhẹ nhàng của Cố Bình Trưng cho hồ đồ.
“Nếu lòng như , ngươi hãy xuất gia .” Giọng Cố Vinh bình tĩnh, chút cảm xúc d.a.o động nào.
“Chừng nào việc khoác lác lòng nhân từ của khác thành nghiêm khắc với bản , hãy cân nhắc tục.”
Cố Bình Trưng kinh ngạc.
Rốt cuộc ai mới là cha của ai!
Trong lúc Cố Bình Trưng đang kinh ngạc, đại ca Đào di nương nhanh như chớp, giơ chiếc ghế gỗ điêu khắc nặng trịch lên, nện mạnh chân trái của Đào di nương.
Liên tiếp mấy .
Cố Vinh rõ tiếng xương cốt vỡ vụn.
Cứ coi như đây là tiền lãi đòi .
Bằng , chờ đến ngày lành tháng mười chín tháng , thực sự là lãng phí thời gian, cũng khiến cảm thấy uất ức.
Giờ thì, tâm tình thoải mái .
Tâm tình thoải mái, mới thể niệm đầu thông suốt.
“Quỳ xuống dập đầu tạ tội.” Cố Vinh thản nhiên .
Huynh tẩu Đào di nương liên tiếp dập đầu ba tiếng vang dội, “Xin hai vị di nương cho tiểu nhân cơ hội cải tà quy chính.”
Triết Chi: “Cải tà quy chính?”
“Dù cho đầu t.h.a.i cũng chắc .”
Cầm Thư kéo tay áo Triết Chi, khẽ lắc đầu.
Không cần trái ý quyết định của Đại tiểu thư.
Triết Chi c.ắ.n môi , cuối cùng thêm gì nữa.
Cố Vinh dậy, thong dong bước ngoài Xuân Huyên viện.
Huynh tẩu Đào di nương đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Cầm Thư và Triết Chi liếc , khom hành lễ vội vàng theo sát bước chân Cố Vinh.
Cố Bình Trưng: Đám cỏ đầu tường theo gió thổi!
Hắn cũng thật xui xẻo, gặp một đứa con gái như tổ tông, còn ban thưởng hai đ.á.n.h mắng .
Ngày tháng , bao giờ mới hết đây.
Sống bằng c.h.ế.t.
Hắn chỉ mong Bệ hạ sớm hạ thánh chỉ đón Cố Vinh nhập cung.
Không Cố Vinh, vẫn là gia chủ một hai!
Trên con đường nhỏ lát đá xanh.
Thanh Đường ghé sát tai Cố Vinh: “Tiểu thư, Cầm di nương và Triết di nương theo tới.”
“Trong lẽ thường tình thôi.” Cố Vinh hề đổi thần sắc.
Cầm Thư và Triết Chi theo Cố Vinh xa gần, cũng hề tùy tiện tiến lên chặn đường, mà cứ thế theo đến Vọng Thư viện, nhờ tỳ nữ thông báo, đồng ý , mới quy củ cúi đầu bước .
“Thiếp Cầm Thư.”
“Thiếp Triết Chi.”
“Cung thỉnh Đại tiểu thư an, tạ ơn Đại tiểu thư chủ trì công đạo.”
Cố Vinh nâng tay: “Ban ghế, dâng .”
Hương thơm thanh u của Minh Tiền vờn quanh chóp mũi, thần sắc mắt mày Cố Vinh tự chủ trở nên dịu dàng hơn, trong mắt như chứa đầy những vì lấp lánh.
Không Tạ Chước thấy bài thơ tình nàng bằng nét chữ của Bùi Tự Khanh ?
Là tức giận?
Là ghen tuông?
Hay là hiếu kỳ?
Hay là, hạ quyết tâm, nhanh chóng cắt đứt mối dây dưa rối rắm với nàng.
Nàng chờ xem.
Cầm Thư ngửi hương , trong lòng dâng lên một luồng cảm giác kỳ lạ.
Cống ?
Lại là cống !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-160-khong-phai-la-den-de-quy-thuan-sao.html.]
Trà Minh Tiền do Mân Việt tiến cống.
Không là cũ, mà là mới.
Trước khi xuất cung, nàng là cung nữ dâng trong cung của Hoàng hậu nương nương.
Các loại cống , nàng chỉ cần ngửi là .
Phủ Cố gia xưa từng là cựu Nhữ Dương Bá phủ, cống gì lạ.
Điều lạ là Minh Tiền do Mân Việt tiến cống mùa xuân năm nay.
Đây là ban thưởng riêng của Bệ hạ cho đại cô nương, là nhân mạch và cửa ngõ của đại cô nương?
Tâm niệm Cầm Thư xoay chuyển nhanh, chợt nhớ khẩu dụ chút khó hiểu của Lý công công lúc đầu.
“Bệ hạ thương xót Đại cô nương Cố gia tuổi trẻ mất , Cố tiểu công t.ử yếu ớt bệnh tật, việc di dời phủ tốn kém sức lực, do đó đặc biệt khai ân, thu hồi phủ .”
Nói một câu khó , kẻ thắng cuộc cuối cùng trong cuộc chiến giành ngôi vị thể là thứ bụng, mềm lòng nào ?
Lòng Trinh Long Đế cứng rắn như đá.
Cầm Thư nhớ đến sự nịnh hót của Cố Bình Trưng và Đào di nương đối với Đại cô nương Cố gia.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, Cầm Thư dường như nắm bắt điều gì đó.
Khoảnh khắc tiếp theo, tâm thần nàng chấn động mạnh.
Là Bệ hạ để ý đến Đại cô nương Cố gia, ý nạp nàng phi tần chăng?
Trong mắt Cầm Thư thoáng hiện vẻ thương hại.
Trinh Long Đế gần bốn mươi tuổi, các Hoàng t.ử gối bắt đầu kéo bè kết phái, dần dần hình thành thế lực, một vòng tranh đoạt ngôi vị mới lặng lẽ nổi lên.
Đại cô nương Cố gia gia thế hiển hách để dựa , cũng phụ xuất sắc tranh thủ. Nếu nhập cung, nếu may mắn, lẽ vài năm sẽ thủ tiết, chuyển đến Thọ Khang cung, sống cuộc đời Thái phi thanh tịnh.
Nếu may, nàng thể trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu hậu cung, biến thành cô hồn dã quỷ.
Ý định mà Cầm Thư mới quyết tâm một nữa d.a.o động.
Đường sống của nàng và Triết Chi, chặn .
Chẳng lẽ, chỉ thể chờ c.h.ế.t ?
Cố Vinh hề lộ vẻ gì, liếc Cầm Thư, cố tình như : “Các ngươi bất mãn ?”
“Bất mãn vì biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, nhẹ nhàng bỏ qua?”
Cầm Thư cung kính : “Đại tiểu thư mặt chủ trì công đạo cho , vô cùng cảm kích, dám bất mãn.”
“Thiếp cũng .” Triết Chi phụ họa.
Cố Vinh rũ mắt, nhấp một ngụm , lời kinh : “Ta cứ nghĩ Cầm di nương sẽ là chuyện lớn hóa nhỏ chứ.”
“Ta còn tưởng, Cầm di nương cùng Triết di nương đuổi tới Vọng Thư viện, là để quy thuận.”
“Xem , Cầm di nương lựa chọn mới .”
Trà nóng ấm áp nhẹ nhàng trượt qua môi răng, xuyên qua cổ họng, cuối cùng ấm áp rơi xuống dày, mang sự thoải mái và ấm áp thiết.
Khí tức quanh Cố Vinh vì thế mà trở nên dịu dàng hơn, cả cũng vẻ lười nhác và ung dung hơn.
Giọng ngấm đầy ý dịu dàng lọt tai Cầm Thư, nặng tựa ngàn cân.
Cầm Thư vội vàng đặt chén xuống, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
“Đại cô nương thứ tội, và Triết Chi chỉ cầu một con đường sống.”
Triết Chi đang thầm cảm thán thanh khiết hồi ngọt thì ngớ .
Khoảnh khắc còn vui vẻ.
Khoảnh khắc là lạnh lùng sát khí.
Triết Chi dám chậm trễ, quỳ xuống bên cạnh Cầm Thư.
Di nương quỳ đích nữ Đại tiểu thư, cũng tính là vô quy củ.
Ngón tay trắng nõn của Cố Vinh cầm lấy nắp , khóe môi khẽ , thong thả : “Cầm di nương là đại bản lĩnh.”
“Nếu vì thăm dò , dù tẩu Đào di nương ngàn vạn chiêu trò, Cầm di nương cũng thể khiến đối phương chịu thiệt thòi cuốn gói ngay.”
“Cầm di nương tìm một đường sống nơi , theo ý Cầm di nương.”
“Cầm di nương đến phút cuối hối hận thế ?”
Cầm Thư ngây trong giây lát.
Đại cô nương Cố gia thấu triệt đến mức .
Cầm Thư lén ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu nữ ghế gỗ điêu khắc đang mân mê nắp chén , tư thái nhàn nhã, mặt mày tươi .
ánh mắt giống như sương lạnh bậc đá đêm khuya cuối thu.
Đôi mắt đó, dường như thể thấu hư vô và tính toán.
“Cầm di nương tự , là tiếp đây?”
Đột nhiên, ngón tay Cố Vinh nhẹ nhàng trượt , nắp "xẹt" một tiếng rơi trở chén , phát âm thanh giòn tan, b.ắ.n lên những hạt nước li ti, khiến Cầm Thư và Triết Chi khỏi run rẩy.
“Ta lao tâm khổ tứ diễn một vở đại hí sân khấu mà Đào di nương dựng lên, chung cũng chút công lao.”
“Chén quả là hảo hạng, Cầm di nương thấy thế nào?”
Cầm Thư lòng thót : “Thiếp xin tự thành thật khai báo.”
Cố Đại cô nương trí tuệ gần như yêu quái.
Sự nhạy bén thấu lòng khiến nàng thể chống cự.