Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 157: Đào thị sắp điên rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:49:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Vinh khẩy một tiếng, ánh mắt u tối.
“Dù Tần di nương và Chi di nương là thất, nhưng họ là cung ban thưởng, đại diện cho thể diện của cung đình, một mức độ nào đó còn tượng trưng cho tôn nghiêm hoàng gia, mèo hoang ch.ó má nào cũng xứng đáng để khinh khi lăng nhục.”
“Đã ủy khuất, dĩ nhiên là xem.”
Tần Thư và Triết Chi đều là thông minh, chỉ cần điểm một cái là hiểu ngay, cũng từng ý lấy lòng nàng, nhưng vì dung mạo Cố Bình Trưng yêu thích. Người thông minh rõ con đường sống thực sự trong tay ai.
Cố Vinh dẫn theo các nha , gia đinh ở Vọng Thư viện, hùng hổ kéo đến Xuân Huyên viện.
Càng đến gần, tiếng than ồn ào càng lớn, chẳng còn chút quy củ thể thống nào của một gia đình huân quý ngày .
Sâu trong đáy mắt Cố Vinh, ẩn hiện tia khinh miệt.
Trong sử sách, những bài học đẫm máu.
Phải cần đến sáu đời nỗ lực, mới thể thống nhất thiên hạ, gộp chư hầu, hướng Nam xưng đế, gây dựng cơ nghiệp nuôi dưỡng tứ hải.
Thế mà, chỉ đời thứ hai vong, như đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Có thể thấy, gây dựng cơ nghiệp khó, giữ gìn càng khó hơn, nhưng phá hoại thì như bão táp quét qua.
Cố Bình Trưng chính là tên bại gia chi t.ử của Cố thị.
Đợi khi Cố Bình Trưng qua đời, gặp tổ tiên Cố thị suối vàng, e rằng sẽ đ.ấ.m đá túi bụi, c.h.ế.t thêm nữa.
Một ván bài , đ.á.n.h nát bét.
Vốn dĩ, nhờ vàng bạc châu báu của Vinh thị Dương Châu, thang mây thăng tiến của Nhữ Dương Bá phủ trải , vực dậy, thậm chí còn tiến lên một tầng cao hơn, vốn dĩ hề khó.
Thế nhưng giờ đây, sự nghiệp như mặt trời ban trưa, mà chỉ cảnh gà bay ch.ó sủa.
Điều đó cho thấy, Cố Bình Trưng căn bản cái rạng danh hiển hách.
Cố Vinh bước qua ngưỡng cửa, từ xa thấy chị của Đào di nương đang chồm hỗm giữa sảnh chính.
Hai như đau đớn, vỗ đùi gào thét như heo chọc tiết, đặc biệt nổi bật.
Sắc mặt Cố Bình Trưng lạnh như thép, ngón tay nắm chặt chén , cố gắng nén cơn giận. Đào di nương gương mặt tiều tụy, khuyên nhủ một cách khổ sở.
Triết Chi quỳ sàn nhà, tóc tai rối bời, ống tay áo còn dính vài vết m.á.u lấm tấm, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, thỉnh thoảng liếc khinh bỉ giữa Cố Bình Trưng và Đào thị.
Còn Tần Thư thì hề nhún nhường, lời lẽ rõ ràng rành mạch kể hành vi tồi tệ của chị Đào di nương, tiện thể quên công bằng nhận xét một phen.
Cố Vinh thầm nghĩ, Tần Thư là một hạt giống .
Ngay từ ngày nàng giả vờ vợ chồng Thẩm thị bức ép cầm trâm vàng tự sát, nàng ý thức điều .
Những gì xảy một nữa củng cố phán đoán của nàng.
Hạt giống , dĩ nhiên nắm giữ trong tay .
Cố Vinh khẽ ho một tiếng, mỉm rạng rỡ: “Thật là một vở tuồng náo nhiệt.”
Khoảnh khắc thấy bóng dáng Cố Vinh, đồng t.ử Cố Bình Trưng co . Điều đầu tiên trào dâng trong lòng là sự sợ hãi và kiêng dè, đó mới là sự ghê tởm xen lẫn thái độ lấy lòng.
Cho đến hôm nay, Cố Bình Trưng mới ý thức rõ ràng, sợ Cố Vinh từ tận đáy lòng.
Sợ Cố Vinh nổi cơn điên, sợ Cố Vinh hành sự quy củ, càng sợ sự thù hận hề che giấu của Cố Vinh.
Cố Vinh tự nhiên ghế chủ vị đối diện, Thanh Đường rời nửa bước, hầu hạ bên cạnh nàng.
Còn những nha , gia đinh khỏe mạnh cùng nàng thì thành hai hàng, vây quanh cặp vợ chồng chị Đào di nương đang gào ngừng.
“Ngươi, ngươi cái gì đó?” Chị dâu của Đào di nương đảo đôi mắt đục ngầu và tinh ranh, cố vẻ hung hăng.
Nụ của Cố Vinh nhạt , môi son khẽ mở: “Tát miệng!”
Lời còn dứt, gió tát lướt qua, tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Tiếng tát ngừng , khuôn mặt chị dâu Đào di nương sưng vù thể nổi.
Bà trừng mắt kinh hãi Cố Vinh, cố gào thét khản giọng nhưng thốt lời nào trọn vẹn.
Cố Vinh cau mày, ngay lập tức gia đinh lấy khăn tay nhét miệng chị Đào di nương.
Thanh tịnh .
Cố Vinh giãn mày, lơ đễnh liếc Cố Bình Trưng, khóe môi nhếch lên, dường như mang theo sự chế giễu vô tận: “Cố Bình Trưng, ngươi càng ngày càng thể thống gì .”
“Tội nhân lưu đày ở Trấn Trệ quan, cũng dám ngang nhiên hoành hành ở Cố phủ, ức h.i.ế.p các hiền danh chính ngôn thuận.”
Sắc mặt Cố Bình Trưng càng thêm đen sạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-157-dao-thi-sap-dien-roi.html.]
Nghịch nữ!
Thật sự là cho chút thể diện nào, cho chút tôn nghiêm nào, đến cả một tiếng “Phụ ” cũng keo kiệt chịu gọi.
“Là do chính ngươi chuộc về,” Cố Bình Trưng trầm giọng .
Cố Vinh nhướng mày: “Thì ?”
“Chẳng lẽ Đào di nương lóc ủy khuất mặt ngươi rằng nơi nương tựa ?”
“Ta vốn lòng , nào ngờ cả nhà Đào thị thối rữa đến tận xương tủy, là phường trộm cướp, đầu óc thiển cận.”
“E rằng chỉ ngươi, Cố Bình Trưng, Nhữ Dương Bá , mới xem những súc sinh còn bằng ch.ó lợn là vật báu.”
“À , ngươi nhỏ m.á.u nhận ?”
Cố Bình Trưng nàng chẹn họng đến mức suýt thở nổi, nên lời.
Ánh mắt Cố Vinh đổ dồn lên chị Đào di nương, thần sắc bỗng lạnh lùng: “Cướp bóc trắng trợn, xông trạch viện cướp tài vật, nếu đưa lên quan phủ thì phạm tội gì?”
Thanh Đường tiếp lời: “Trước Tết, Kinh Triệu phủ xét xử một vụ án lớn về đạo phỉ đột nhập phủ cướp bóc. Nghe kẻ tòng phạm tự thú sẽ trượng hai mươi, để răn đe. Những kẻ còn phân biệt chủ mưu tòng phạm, đều xử theo chính hình.”
“Những tội nhân từng lưu đày đến Trấn Trệ quan như chị Đào di nương, mười phần thì chín sẽ tăng thêm tội danh. May mắn thì c.h.é.m đầu thị chúng, xui xẻo thì lăng trì xử tử.”
Cố Vinh nhếch môi: “Ta thấy chiếc trâm ngọc búi tóc, chiếc vòng vàng cổ tay chị dâu Đào di nương, vẻ quen mắt.”
“Tiểu thư, đó là quà mắt tặng cho Tần di nương và Chi di nương,” Thanh Đường từ tốn .
Cố Vinh hờ hững cố ý hỏi: “Tần di nương, Chi di nương.”
“Hai vị thích quà mắt của ?”
Chi di nương thẳng thắn đáp: “Bẩm Đại tiểu thư, là chị của Kế phu nhân xông viện của và Tần Thư, đập phá cướp bóc, đ.ấ.m đá lung tung.”
“Thiếp và Tần Thư bảo vệ quà mắt do Đại tiểu thư ban thưởng, xin Đại tiểu thư trách phạt.”
Phì!
Triết Chi thầm khinh bỉ một tiếng.
Nàng và Tần Thư xui xẻo đến mức nào!
Dù nô tỳ trong cung cả đời, khi xuất cung tự búi tóc lấy chồng, nhũ mẫu dạy dỗ cho các tiểu thư nhà huân quý quan , thì vẫn hơn gấp trăm so với việc chỉ định cái chốn dơ bẩn .
Cái gì mà Nhữ Dương Bá phủ, cái gì mà huân quý đời đời!
Thật là ô yên chướng khí!
Nàng và Tần Thư chịu ủy khuất lớn đến thế, Cố Bình Trưng còn dám hé răng một tiếng, chỉ bày cái mặt c.h.ế.t chóc đó, thêm bực bội.
Cuối cùng, vẫn do Đại tiểu thư xuất giá chủ trì công đạo cho nàng và Tần Thư.
Vậy nàng và Tần Thư của Cố Bình Trưng gì, chi bằng của Đại tiểu thư .
Ít nhất Đại tiểu thư xinh , hào phóng!
“Uy phong thật lớn.” Cố Vinh như .
“Đào di nương, ngươi quản thúc chị ruột như thế đấy ?”
“Hay là bọn họ vốn dĩ nhận sự chỉ thị của ngươi, mới hành động bẩn thỉu đê tiện như ?”
“Nếu là do Đào di nương chỉ thị, e rằng nên đưa quan phủ xử lý nữa.”
Đào di nương cảm thấy lạnh toát từ lòng bàn chân, xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Cái tiện nhân Cố Vinh , đào hố hại nàng!
Những ngày , nàng tâm mệt mỏi, kiệt sức, hận thể mọc ba đầu sáu tay.
Vừa chăm sóc Phù Cảnh vốn khó khăn lắm mới tỉnh nhưng trở nên tàn tật và ngu ngơ.
Vừa đối phó với Cố Bình Trưng tính tình ngày càng thất thường, cuồng loạn và dễ nổi giận.
Lại còn c.ắ.n răng nơm nớp lo sợ đến Kinh Triệu phủ thăm Thẩm Kỳ Sơn.
Và ứng phó với cặp chị ruột như đỉa hút máu, chịu yên tĩnh phút nào.
……
Nàng thực sự sắp chống đỡ nổi nữa !
Nàng cũng mặc kệ tất cả mà phát điên!