Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 152: Mơ thấy kiếp trước

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:48:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Với sự khát khao tiến , thăng tiến vùn vụt như bước lên trời của Bùi Tự Khanh, sẽ lãng phí thời gian những chuyện quan trọng.

 

Đốt An Thần Hương?

 

Uống An Thần Thang?

 

Chỉ để ngủ ngừng nghỉ?

 

Bùi Tự Khanh thiếu ngủ đến mức đó.

 

Đời , để trèo lên cao, Bùi Tự Khanh quả thực dốc hết sức học hành, ngại gian khổ.

 

Ngủ ?

 

Sau khi ngủ, thứ gì đáng để Bùi Tự Khanh quyến luyến đến ?

 

Giang sơn dễ mất, bản tính khó dời, điều Bùi Tự Khanh quan tâm duy nhất là chí hướng lên, khiến hồn xiêu phách lạc, hề suy giảm.

 

Chẳng lẽ, trong giấc mộng của Bùi Tự Khanh con đường tắt để đạt đến đỉnh cao quyền lực.

 

Hay là, Bùi Tự Khanh mơ thấy những chuyện xảy ở kiếp .

 

Nghĩ đến đây, Cố Vinh chỉ cảm thấy vô cùng xui xẻo.

 

Ngay cả là trong mơ, nàng cũng xuất hiện trong mộng cảnh của Bùi Tự Khanh.

 

Quan trọng nhất là, Bùi Tự Khanh rốt cuộc mơ thấy bao nhiêu.

 

Nếu thức tỉnh tất cả ký ức của kiếp , việc đối phó với Bùi Tự Khanh sẽ trở nên khó khăn.

 

Đáy mắt Cố Vinh xẹt qua một tia hàn quang.

 

Nàng thầm nghĩ, khó khăn thì ?

 

Nàng nhất định báo thù rửa hận, thần cản g.i.ế.c thần, Phật cản g.i.ế.c Phật.

 

Cố Vinh nhẹ nhàng thu liễm suy nghĩ, khóe môi bất giác cong lên, phác họa một nụ dịu dàng, liếc Thanh Đường, hiệu cho nàng thưởng tiền.

 

Tì nữ Vĩnh Ninh Hầu phủ túi hương nặng trịch, trong lòng nở hoa.

 

Quả nhiên như Vương ma ma , Cố Đại cô nương tay hào phóng.

 

Vương ma ma giao cho nàng một công việc dễ dàng như , nàng tự giác chủ động một chút, trích một nửa tiền thưởng để dâng lên Vương ma ma.

 

Dù trích một nửa, còn vẫn bằng bổng lộc hai tháng của nàng.

 

“Nô tỳ xin tạ ơn Đại tiểu thư Cố gia ban thưởng.”

 

“Nô tỳ xin cáo lui.”

 

Cố Vinh bước chân thoăn thoắt như sắp nhảy cẫng lên của nha nhỏ, tầng mây mù giăng kín trong lòng tựa hồ tan đôi chút.

 

Niềm vui của những kẻ tiểu nhân dường như luôn đến một cách dễ dàng hơn.

 

Người đời thường , tiền bạc thể giải quyết mười phần thì hết chín phần phiền não lo âu.

 

Nếu như báo mối thù lớn, trong tay nắm giữ vô vàng bạc châu báu, cũng thể sống vui vẻ, nhẹ nhàng.

 

Những kẻ thù , quả thực là hòn đá cản đường ảnh hưởng đến những ngày tháng của . Đáng c.h.ế.t vạn phần.

 

Thanh Đường một bên sắc mặt Cố Vinh đổi liên tục, lúc thì lạnh lùng hung ác, lúc thì khao khát mong chờ, trong lòng trăm mối tơ vò.

 

Sao cứ những thứ c.h.ế.t tiệt như cóc ghẻ ảnh hưởng đến tâm trạng của tiểu thư.

 

Thật mặc kệ tất cả, ôm một tảng đá lớn đập Bùi Tự Khanh nát bươm, để tiểu thư vui lòng một chút.

 

Nàng tin rằng, cảnh tượng đó rơi mắt tiểu thư, nhất định sẽ rực rỡ như pháo hoa bay khắp trời.

 

“Tiểu thư.” Thanh Đường rót cho Cố Vinh một chén , khẽ : “Tiểu thư, đáng để vì một giống nòi xa định c.h.ế.t t.ử tế mà ảnh hưởng tâm trạng.”

 

Nếu tiểu thư cảm thấy tiện tay, nàng thể kéo một kẻ đệm lưng khi c.h.ế.t, tiểu thư giải quyết nỗi ưu phiền .

 

Cố Vinh hết dùng đầu ngón tay chọc nhẹ lên trán Thanh Đường, đó mới đón lấy chén : “Nói lý.”

 

, Thanh Đường, nếu ngươi những việc Bùi Tự Khanh thể sẽ tiếp theo, e rằng sẽ thể điềm tĩnh như .”

 

Thanh Đường mơ hồ chớp mắt.

 

“Có lẽ đốt thêm vài ngày An Thần Hương, uống thêm mấy bát An Thần Thang, mơ thêm vài giấc mộng kỳ quái, sẽ tự cho là đúng mà đến cầu .”

 

“Nếu cầu thành, sẽ bịa đặt những lời đồn đại lả lơi, phóng đãng đầu đuôi, bôi nhọ thanh danh của , đó giống như , hùng cứu mỹ nhân.”

 

Cố Vinh nhấp một ngụm , một cách lơ đãng.

 

Mặt Thanh Đường lập tức tối sầm: “Hắn là cái thá gì, cũng xứng ?”

 

“Danh tiếng của tiểu thư dần lên, dân chúng Kinh thành đa phần đều đồng cảm, thương xót tiểu thư, sẽ ai tin lời .”

 

Cố Vinh thở dài: “Làm gì ai quan tâm sự thật?”

 

“Những lời đàm tiếu ái tình , việc nó là bịa đặt căn bản quan trọng, điều quan trọng là, khi nó lan truyền rộng rãi, cái giả cũng sẽ dần dần đời nhận định là thật.”

 

“Quá đáng hơn nữa, nếu tuyên bố ngoài rằng nốt ruồi nhỏ ở chỗ nào, vết bớt ở chỗ nào, vết sẹo ở chỗ nào, ngươi xem, đến lúc đó, đời sẽ tin , sẽ tin .”

 

Chẳng lẽ nàng thể cởi bỏ xiêm y để tự chứng minh con mắt của ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-152-mo-thay-kiep-truoc.html.]

 

"Điều bây giờ?" Thanh Đường rõ sự tình nghiêm trọng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hai tay nắm chặt khăn tay, kinh hoảng Cố Vinh.

 

“Làm thế nào bây giờ?” Cố Vinh rũ mắt: “Vậy thì hãy khiến biến thành một tên điên.”

 

“Cắn bừa bãi nhiều , điên cũng thành điên thôi.”

 

Nếu xét về lượng bí mật mà , sống một đời, xưng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất.

 

Chỉ cần chọn lựa một vài chuyện tày trời, để Bùi Tự Khanh gánh lấy tiếng .

 

“Miễn cưỡng coi như chút thú vị.”

 

Thanh Đường bất lực.

 

Nàng suýt nữa bật vì lo lắng, tiểu thư còn nảy sinh niềm vui so tài một phen.

 

“Tiểu thư!” Thanh Đường sốt ruột giậm chân.

 

Cố Vinh đặt chén xuống bàn, thần sắc buồn bã, thâm trầm : “Thanh Đường, ngươi hiểu .”

 

Việc báo thù Bùi Tự Khanh khi gì, và báo thù Bùi Tự Khanh khi thức tỉnh ký ức nhưng nhận rơi từ mây xuống vực sâu, là khác biệt.

 

Việc gì cũng hai mặt, khó khăn thì sẽ khó khăn hơn.

 

khoái cảm báo thù của sẽ càng mạnh mẽ.

 

Bùi Tự Khanh ngược sẽ càng thêm đau khổ, càng thêm tuyệt vọng.

 

Sở hữu tâm lý của một quyền thần cao cao tại thượng sẽ khiến càng khó lòng chịu đựng tình cảnh sống nhờ mái nhà khác, hạn chế nơi như hiện tại.

 

Thanh Đường: “Tiểu thư, cứ thuận theo Thiếu Hầu gia Tạ công t.ử .”

 

So với một đám dưa vẹo táo xiêu, Thiếu Hầu gia Tạ công t.ử nổi bật hơn hẳn.

 

Cố Vinh: “…”

 

“Thanh Đường, đối với , Thiếu Hầu gia Tạ công t.ử còn là thể tùy tiện lợi dụng nữa. Nếu gả cho , nhất định cam tâm tình nguyện, tràn đầy vui mừng mà gả.”

 

Cố Vinh cũng Thanh Đường thể hiểu ý nghĩ kỳ quái của nàng .

 

Thanh Đường: Hiểu một chút nhưng vẫn thông suốt.

 

“Vậy để Bùi Tự Khanh phát điên?”

 

Thanh Đường quan tâm đến vấn đề hơn.

 

“Hãy bắt đầu từ Lạc An Quận chúa.” Cố Vinh từng chữ một.

 

Không lý nào Bùi Tự Khanh thể mơ thấy , mà mơ thấy Lạc An Quận chúa cùng hội cùng thuyền với .

 

Mượn lực đ.á.n.h lực, thật là một cách tiết kiệm sức lực.

 

Ta và Bùi Tự Khanh vợ chồng nhiều năm, mô phỏng vô nét chữ và tranh vẽ của , giả mà đạt đến mức chân thật là chuyện khó.

 

Khó khăn là ở chỗ, thể khiến thư tình và tranh vẽ xuất hiện trong thư phòng của Bùi Tự Khanh một cách thần quỷ , phát hiện một cách thuận lợi.

 

Nữ chính trong các cuốn truyện thoại bản ở Kinh thành, chỉ cần dạo một vòng phố, bỏ mấy lượng bạc là thể mua một thiếu hiệp tài năng vô song đang gặp khó khăn, chỉ cần nông trang ngoài thành dạo chơi, trùng hợp cứu một cao nhân ẩn thế thương, mà khinh công xuất thần ẩn kín đáo.

 

Thiếu hiệp và cao nhân, tự nhiên mà trung thành, phục tùng sai khiến.

 

, hiện thực là thoại bản.

 

Thị vệ trung thành võ công cao cường, là chuyện ngàn năm khó gặp.

 

Tên thị vệ luôn thích ẩn trong bóng tối rình rập bên cạnh Tạ Chước, chính là lựa chọn tuyệt vời nhất.

 

Trông giống như một kẻ tham tiền.

 

Lén lút đào góc tường của Tạ Chước, chút thỏa đáng.

 

Tìm một cơ hội, thử xem ?

 

Trên đời việc gì khó, chỉ sợ chịu chi tiền.

 

Trung Dũng Hầu phủ.

 

Tạ Chước và Yến Tầm đồng loạt cảm thấy một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng.

 

Tạ Chước thần sắc thanh lãnh bản thảo vật chặn giấy đè lên.

 

Hắn nhớ Cố Vinh .

 

Không thể tìm.

 

Thật vui.

 

Còn Yến Tầm thì móc hai cục bông gòn, nhét tai, để ngăn cách tiếng lóc ỉ ôi của Lạc An Quận chúa.

 

, Lạc An Quận chúa đến lê hoa đái vũ, trông thật đáng thương.

 

“Ca ca, thực sự còn mặt mũi nào nữa .”

 

Tạ Chước: Vậy thì đừng mặt mũi nữa.

 

Loading...