Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 151: Nàng cũng gọi hắn là Phu quân
Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:48:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió nhẹ thổi qua, những trang sách thánh hiền án thư cách đó xa khẽ lật, phát tiếng sột soạt.
Hình như cũng đang khó hiểu.
Khó hiểu vì Bùi Tự Khanh, vốn ngày thường yêu sách thánh hiền, mấy ngày liền mặt đối mặt mà màng để ý.
Khó hiểu vì lời răn dạy của thánh nhân sách thánh hiền thể khuyên răn Bùi Tự Khanh theo đạo quân tử, mà trái , chỉ những hành vi tiểu nhân.
Gió dường như càng lúc càng lớn.
Bùi Tự Khanh như thấy.
Hắn chỉ vứt bỏ sách thánh hiền, thứ từng coi là con đường thoát duy nhất, mà còn rảnh bận tâm quá nhiều đến sự thất vọng của Vĩnh Ninh Hầu.
Thay đó, ngửi mùi An Thần Hương nồng đậm lan tỏa khắp phòng, nhắm mắt ngủ.
Với sự trợ giúp của An Thần Thang và An Thần Hương, Bùi Tự Khanh nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Tuy nhiên, giấc mộng bao phủ bởi sương mù đen vô tận, vô cùng kinh hoàng, khiến sởn gai ốc. Trong bóng tối , những tiếng rên rỉ thê lương và đau đớn vang lên liên tục, dứt.
Dường như đang cầu xin cái c.h.ế.t, cầu xin sự sống.
Tim Bùi Tự Khanh thắt , xông sương đen để xem xét, nhưng sợ hãi sự thần bí khó lường của sương đen, cứ , cuối cùng dừng sương đen, tiến thêm một bước nào.
Hắn rõ, tiếng kêu t.h.ả.m thiết trong sương đen tám chín phần là từ vợ mà từng gặp mặt.
, thì !
Một nữ nhân thể hiểu sự khó khăn của khi vật lộn sinh tồn trong vũng bùn ô uế, trân trọng sự kiên trì và hoài bão lớn lao của , thì cũng sẽ khác biệt mà chấp nhận sự cẩn trọng và lòng tự tôn của .
Hắn sương đen.
Hắn tiếng kêu thảm.
Hắn thấy vẻ lộng lẫy tấm khăn che đầu màu đỏ.
Hắn tiếng gọi dịu dàng, e ấp đầy tình ý.
Chỉ tiếc, giấc mộng theo ý .
Trái , phía , một bóng dáng uyển chuyển, mỗi bước đều như hoa sen nở rộ, lặng lẽ hiện , chậm rãi bước đến mặt . Mười ngón tay nàng thon dài như củ hành, điểm xuyết màu móng tay son đỏ tươi tắn, càng tăng thêm vẻ quyến rũ mê hồn.
Bóng dáng , cũng gọi một tiếng Phu quân.
Ánh mắt Bùi Tự Khanh từ từ hướng lên, dừng khuôn mặt thanh tú nhưng ngạo mạn .
Trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Lạc An Quận chúa.
Lại là con nuôi của Điện hạ, là của Trung Dũng Hầu, là một thiên kim quý tộc Hoàng quốc thích thật sự.
Hắn dám nghĩ, một ngày Lạc An Quận chúa sẽ gọi là phu quân.
Bùi Tự Khanh rõ, Lạc An Quận chúa là nữ nhân tấm khăn che đầu màu đỏ.
Vậy, lẽ nào hưu thê và cưới khác ?
"Sao, Phu quân đành lòng ?"
Trong mộng, Lạc An Quận chúa hừ lạnh một tiếng, mỉa mai .
Bùi Tự Khanh theo bản năng thích khuôn mặt sắc sảo và đầy ghen tị , càng thích sự ngạo mạn và khinh thường toát từ tận xương cốt nàng, nhưng bật khỏi miệng là: "Sao thế !"
"Phu nhân nghĩ nhiều ."
Lời giả dối như , phát từ miệng cũng gì là lạ.
Bùi Tự Khanh càng thêm tin chắc, đây tuyệt đối chỉ là một giấc mơ.
"Thật ?"
Lạc An Quận chúa đ.á.n.h giá Bùi Tự Khanh từ xuống , khẽ tặc lưỡi: "Phu quân thật là tuyệt tình."
"Nói thế nào nữa, tiện nhân cũng coi như là Quý nhân của Phu quân."
"Sau , Phu quân chẳng lẽ cũng sẽ đối xử với như ?"
Bùi Tự Khanh : "Đó chỉ là một sai lầm thôi, đáng để so sánh với Quận chúa."
Lạc An Quận chúa tùy tiện, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy: "Ta thích nhất sự thức thời của Phu quân."
"Ta sẽ cho Phu quân một cơ hội nữa để bày tỏ lòng trung thành."
"Hôm qua, từ thám t.ử của Hoàng Kính Tư một phương pháp hành hạ mới, ngươi hãy ghé tai đây."
"Làm , chức quan mà ngươi ngày đêm mong mỏi sẽ thuộc về ngươi."
Bùi Tự Khanh mừng rỡ: "Quận chúa cứ việc phân phó."
"Phu quân, đừng lộ vẻ mặt ti tiện, nịnh nọt như thế, trông chẳng giống chút nào."
Giấc mộng đột ngột chấm dứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-151-nang-cung-goi-han-la-phu-quan.html.]
Bùi Tự Khanh cảm thấy mất mát.
Chỉ là, , Bùi Tự Khanh cũng rốt cuộc đang mất mát điều gì.
Là tiếc nuối vì cuối cùng vẫn thể phận của tân nương khăn che đầu.
Hay là sự chán ghét sự ngạo mạn của Lạc An Quận chúa, và sự phẫn nộ vì coi là vật thế.
Tuy nhiên, ít nhất một điều thể xác định, đó là con đường quan của sẽ hanh thông.
Nếu , Điện hạ cho phép Lạc An Quận chúa kế thê của .
Ai cũng , Điện hạ vô cùng sủng ái Lạc An Quận chúa.
Vậy thể trực tiếp bám víu Lạc An Quận chúa ?
Chỉ trong tích tắc, Bùi Tự Khanh gạt bỏ ý định .
Trong mộng, Lạc An Quận chúa từng , nữ nhân rõ phận là Quý nhân của .
Có lẽ, chỉ giẫm lên Quý nhân đó, mới thể bước lên thang mây, bay thẳng lên chín tầng mây.
Trọng điểm vẫn là phận của đó!
"Người , đốt thêm An Thần Hương!"
Con đường tắt hiện trong mộng, đối với Bùi Tự Khanh mà , thể mê hoặc tâm trí , khiến phát điên.
Mụ bộc của Ếm Quế Viện: Đại công t.ử thật sự điên loạn đến mức còn thể thống gì nữa .
"Đại công tử, An Thần Hương cũng cần dùng thôi ạ."
Bùi Tự Khanh lạnh lùng : "Ngươi cứ lệnh theo là ."
Mụ bộc: Lời khó khuyên kẻ c.h.ế.t.
C.h.ế.t , c.h.ế.t , c.h.ế.t , Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ yên tĩnh, Phu nhân và Thế t.ử cũng sẽ tươi .
Thế là, từ ngày hôm đó, An Thần Hương trong Ếm Quế Viện cứ luẩn quẩn tan.
"Phu nhân, bên viện đó đốt An Thần Hương ."
Lần , ngay cả Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng trợn mắt há hốc mồm.
"Người khác là say sưa trong mộng, còn là c.h.ế.t chìm trong mộng ?"
"Không cần ngăn cản, bao nhiêu An Thần Hương, cứ cho bấy nhiêu."
Thật sự nghĩ An Thần Hương là thứ ?
Dùng nhiều ngày qua ngày, chỉ gây nghiện, mà còn tổn hại thể và đầu óc.
Thứ trưởng t.ử Vĩnh Ninh Hầu kỳ vọng lớn lao, vô thanh vô tức trở thành một tên ngu ngốc cáu kỉnh, phản ứng chậm chạp, quả thực là một chuyện vô cùng thú vị.
"Truyền tin đến Đại cô nương phủ cựu Nhữ Dương Bá." Vĩnh Ninh Hầu phu nhân căn dặn.
Vương ma ma tự nguyện xin : "Lão nô xin đích ."
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân liếc Vương ma ma một cái, bực bội : "Ngươi là đang thèm thuồng tiền thưởng của Cố Đại cô nương ."
Vương ma ma : "Phu nhân minh."
"Ngươi ." Vĩnh Ninh Hầu phu nhân dội gáo nước lạnh: "Cử một lạ mặt , tránh gây thêm sóng gió."
Ngay đó, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nhẹ nhàng nâng cánh tay trắng nõn, tháo chiếc vòng ngọc cổ tay , chậm rãi đặt lòng bàn tay Vương ma ma, giọng mang theo chút nũng nịu và mật: "Vương ma ma, ngươi là tâm phúc mang theo từ nhà đẻ, thể đối xử tệ với bất kỳ ai, cũng tuyệt đối bạc đãi ngươi."
"Cái tính thiển cận, thích tham lam vặt của ngươi, bao giờ mới chịu sửa đổi?"
Vương ma ma dù ngàn vạn tật nhỏ, nhưng hai chữ trung thành là đủ để xóa bỏ tất cả.
"Sau khi sai thông báo với Cố Đại cô nương, ngươi hãy thu xếp hành lý đơn giản. Ta thứ t.ử vô lễ, cảm thấy hổ thẹn chịu nổi, nên quyết định trở về Thượng thư phủ ở vài ngày, tĩnh tâm lắng sự răn dạy và giáo huấn của Phụ ."
"Lại sai đón Dư Thời về Thượng thư phủ, lấy cớ là để Nhị ca chỉ dạy học vấn. Đầu óc của Dư Thời, ăn chơi thì giỏi, nhưng so về âm mưu tính toán thì bằng Bùi Tự Khanh."
Vương ma ma tiên gật đầu đồng ý, đó an ủi, giải bày cho Hầu phu nhân: "Thế t.ử gia hiếu thảo thuần khiết, Phu nhân là phúc lớn."
"Đừng nịnh hót nữa, ngươi mau chóng ."
Vĩnh Ninh Hầu: Rõ ràng dỗ dành , tại Phu nhân vẫn về nhà đẻ!
Người cần lắng giáo huấn là , ?
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân rời phủ một nén nhang, Vĩnh Ninh Hầu mang theo hậu lễ, đến tận cửa Lễ bộ Thượng thư phủ, quỳ gối xin .
Bùi Tự Khanh tin, càng thêm lo lắng cho tình cảnh của .
Có lẽ, Vĩnh Ninh Hầu căn bản đáng tin cậy!
Bên .
Cố Vinh nhận tin tức do của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đưa tới, ánh mắt chút ngưng trọng.