Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 146: Lòng Nàng Loạn Rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:48:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hôm .

 

Quả thực là một ngày mưa dầm.

 

Mưa phùn giăng giăng, tầng tầng lớp lớp, kéo dài dứt, mãi ngừng.

 

Ngày , Tạ Chước giới thiệu Cố Vinh với vị Giám Chính mới nhậm chức của Khâm Thiên Giám.

 

Tại nhã gian của Tứ Phương Thư Cục.

 

Cố Vinh tay cầm một chiếc ô giấy dầu màu trơn, chậm rãi bước từng bước xuống từ xe ngựa.

 

Hạt Đông Châu to lớn đính mũi giày nàng những giọt nước b.ắ.n lên.

 

Cố Vinh ngước tấm biển Tứ Phương Thư Cục, nhớ mối giao dịch mà nàng tự cho là đúng khi đàm phán tại đây.

 

Đó là bức họa mô phỏng kiểu dáng ‘Lò ngọc chiếu lạnh, gấm uyên ương, phấn tan hương mồ hôi ướt gối núi’.

 

Tạ Chước thấy tiểu tượng Bùi Tự Khanh do nàng vẽ tay.

 

Không trách y chủ động mở miệng đòi bức họa khi nàng báo ân.

 

Kiều Ngâm Châu tượng đất ngũ sắc, Tạ Chước cũng .

 

Bùi Tự Khanh bức họa bất chính tầm thường, Tạ Chước cũng .

 

Chậc.

 

Đại danh đỉnh đỉnh Tạ Tiểu Hầu gia đây mà.

 

Cố Vinh thu ánh mắt, một tay nhấc vạt váy bước qua ngưỡng cửa, quen đường quen nẻo thẳng đến nhã gian.

 

Lão Giám Chính tới, Tạ Chước cửa sổ, gió mưa bay , khiến cả y toát thêm vài phần lạnh lẽo.

 

“Tạ Như Hằng.”

 

Cố Vinh dựng chiếc ô giấy dầu màu trơn sang một bên, khẽ gọi.

 

Tạ Chước đột ngột , đôi mắt sáng ngời và trong trẻo.

 

Trong tầm mắt Cố Vinh, Tạ Chước lúc giống như một bức thủy mặc họa thanh tân, nhã nhặn.

 

“Nàng đến.”

 

Giọng ẩn chứa nụ nhàn nhạt, thanh thoát giống hệt hương hoa cỏ thoang thoảng trong tiết trời mưa dầm.

 

Cố Vinh gật đầu, từng bước tới, nền nhà sạch sẽ lưu một chuỗi dấu chân.

 

“Chàng truyền tin gấp rút trong đêm, giới thiệu lão Giám Chính cho , đương nhiên đến.”

 

Tạ Chước, đang đắm chìm trong ái tình, tự động cắt gọt câu , biến nó thành 'nàng gọi , luôn đến'.

 

Cố Vinh xuống ghế dựa tay vịn, ánh mắt vô tình liếc thấy mũi giày nước mưa ướt, nàng khẽ cau mày, dễ nhận thấy.

 

Khoảnh khắc đó, nàng chỉ cảm thấy một bóng tối bao trùm.

 

Khi Cố Vinh hồn, Tạ Chước khom lưng gập gối, ngón tay nắm chặt một chiếc khăn tay trắng muốt, tỉ mỉ lau nước bám hai viên Đông Châu lấp lánh .

 

Cố Vinh kinh ngạc, theo bản năng rụt chân , dùng vạt váy che kín mít.

 

Tạ Chước...

 

Tạ Chước quả thực hề tiếc sức, dốc lòng cạy mở cánh cửa lòng nàng.

 

Tạ Thiếu hầu gia quang phong tễ nguyệt.

 

Tư đốc đại nhân vị cao quyền trọng.

 

Cứ như khuất gối nửa quỳ nàng, vì nàng lau sạch giọt mưa đọng mũi giày.

 

Lý gì đến nông nỗi .

 

Nàng từng mơ tưởng đoạt lấy chỗ dựa của Lạc An huyện chúa, khiến Tạ Chước vì nàng mà cúi .

 

...

 

Tim Cố Vinh đập thình thịch loạn nhịp, mặt nóng bừng đáng sợ.

 

Nếu nàng nhớ lầm, nàng căn bản từng đáp tình cảm của Tạ Chước, ...

 

Kẻ khơi dậy sóng lòng Cố Vinh, Tạ Chước, mặt mày bình tĩnh dậy, ngâm tay thau đồng chứa làn nước trong vắt một lát, đó lau khô cẩn thận, mới vững vàng đối diện Cố Vinh, nhẹ giọng : “Đây là Minh Tiền quý hiếm do Mân Việt tiến cống năm nay, nàng nếm thử .”

 

“Được.” Ánh mắt Cố Vinh khẽ chớp động, chẳng hiểu vì dám đối diện với ánh của Tạ Chước.

 

Có chén che mặt, nóng gương mặt Cố Vinh mới dịu xuống đôi chút.

 

Thật bất thường.

 

Lòng nàng rối bời.

 

Cố Vinh buộc màn mưa ngoài mái hiên, cố gắng hết sức để trái tim đang đập loạn xạ nhanh chóng bình trở .

 

nàng nên nghiêm nghị với Tạ Chước một câu rằng: Hành động hợp lễ nghi.

 

Thế nhưng, mối quan hệ giữa nàng và Tạ Chước từ đầu đến cuối dường như đều chẳng liên quan gì đến lễ nghĩa.

 

Lần đầu gặp mặt, nàng nhào lòng Tạ Chước.

 

Lần tái kiến, nàng vẫn trong vòng tay Tạ Chước.

 

Lần gặp gỡ đó nữa, nàng hạ quyết tâm câu dẫn Tạ Chước, lóc bộ nhu nhược.

 

Nghĩ đến những chuyện cũ khiến mặt đỏ tai hồng , Cố Vinh chỉ cảm thấy chữ “lễ” như bỏng miệng.

 

Nàng quả thực chút thốt nên lời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-146-long-nang-loan-roi.html.]

Thế nên, Cố Vinh đành mặt , chăm chú trời đất, mưa gió, duy chỉ Tạ Chước.

 

vành tai đỏ ửng ngừng tiết lộ cảm xúc của nàng lúc nơi.

 

Tiếng mưa rơi tí tách, trong căn phòng nhã tĩnh lặng đến lạ thường.

 

Tiếng động truyền đến từ bên ngoài cửa, lặng lẽ phá vỡ sự tĩnh lặng đặc quánh và ấm áp trong phòng.

 

Lão Giám chính râu tóc bạc phơ vuốt ve chòm râu trắng như sương tuyết, nghiêm trang lẩm bẩm: “Lão đạo đến hợp thời nghi ?”

 

Thì , Hồng Loan tinh động của Tạ Thiếu hầu gia ứng nghiệm trưởng nữ của Cố Bình Trưng.

 

Ánh mắt Lão Giám chính dời về phía Cố Vinh, theo bản năng xem tướng.

 

Hàng lông mày dài rung lên càng lúc càng nhíu chặt.

 

Quả nhiên, học vấn vô tận.

 

Lão từng nghĩ đạt đến cảnh giới mặt nào xem , mệnh nào tính , gặp Cố đại tiểu thư, một cú đ.á.n.h giáng thẳng đầu, khiến lão nhận rõ hiện thực.

 

Không tự mãn kiêu ngạo.

 

Lão thể rõ, cũng thể thấu vận mệnh của Cố đại tiểu thư.

 

Cần , sở dĩ lão nợ Tạ Thiếu hầu gia một ân tình, là vì hai năm , nhất thời ngứa nghề buột miệng, đưa lời tiên đoán rằng Đại Càn sẽ vong bốn đời.

 

Trinh Long Đế, là vị quân vương thứ tư của Đại Càn.

 

Nói thẳng , Trinh Long Đế sẽ trở thành vua mất nước.

 

Chẳng cần lời tiên đoán của lão chính xác , chỉ riêng câu , đủ để Trinh Long Đế đoạt mạng lão .

 

Là Tạ Thiếu hầu gia dốc hết sức để thuyết phục Trinh Long Đế, bảo mạng sống cho lão.

 

Lão thực sự tướng vong quốc.

 

Lão thể thấy vận mệnh quốc gia, nhưng thể thấu mệnh của Cố đại tiểu thư.

 

Quả là điều hiếm lạ.

 

Trong lòng Lão Giám chính dâng lên sự hứng thú vô bờ, hận thể lập tức đưa Cố Vinh về đạo quán, ngày ngày trông chừng, sớm ngày phá giải bí ẩn .

 

Tạ Chước nhận ánh mắt bất thường của Lão Giám chính, khẽ ho một tiếng, giọng thanh lạnh ngầm chứa lời cảnh cáo: “Đạo trưởng mời .”

 

Lòng Lão Giám chính lạnh .

 

Hồng Loan tinh động của Tạ Thiếu hầu gia, lão quả thực nên nhúng tay .

 

Lão Giám chính tiếc nuối thở dài, lời xuống, nhưng vẫn cam lòng : “Cố đại cô nương.”

 

Cố Vinh thẳng , chờ đợi lời tiếp theo.

 

“Lão đạo đạo hiệu là Vô Vi Tử, từng là Giám chính của Khâm Thiên Giám, hiện là Quan chủ của Thanh Phong Quan, thiên văn, hiểu âm dương, tránh họa đón lành chẳng hề khó.”

 

“Cố đại cô nương nguyện ý gia nhập đạo môn của , tu luyện đạo pháp tự nhiên chăng?”

 

Khóe môi Cố Vinh co giật, liếc Tạ Chước, ngầm hỏi.

 

Đây là đang bày trò gì ?

 

Tạ Chước nhận ánh mắt của Cố Vinh, đôi môi mỏng khẽ mở: “Vô Vi T.ử đạo trưởng thần thông quảng đại, tinh thông sự như , từng tính rằng kiếp nạn hai năm vẫn như đỉa bám xương, từng thực sự biến mất ?”

 

Ý ngoài lời là, nếu sống đủ kiên nhẫn, thì thể sống nữa.

 

Lão Giám chính triệt để bỏ cuộc.

 

Lão chỉ thiên văn hiểu âm dương, chứ đắc đạo phi thăng, cũng tu thành thần thông cải t.ử sinh.

 

Nếu Tạ Thiếu hầu gia lão c.h.ế.t hôm nay, lão tuyệt đối thể sống đến ngày mai.

 

Xét theo một phương diện nào đó, Tạ Thiếu hầu gia cũng là một Hoạt Diêm Vương.

 

Cố Vinh: Hoạt Diêm Vương?

 

Lão Giám chính tiếp tục vuốt râu: “Lão đạo cũng là vì tiếc tài.”

 

Cố Vinh cố gắng xoa dịu: “Vãn bối tuy thể nhập đạo môn, nhưng thể quyên ít tiền hương hỏa.”

 

“Thanh Phong Quan cần hương hỏa ?”

 

Cố Vinh chút chắc chắn.

 

Lập tức, Lão Giám chính rộ lên như hoa nở: “Cần, cần lắm.”

 

“Lão đạo mặt Thanh Phong Quan , xin cảm tạ sự hảo ý và hào phóng của Cố đại cô nương.”

 

“Không Cố đại cô nương quyên bao nhiêu?”

 

Câu hỏi quá thẳng thừng khiến da đầu Cố Vinh tê dại.

 

Cố Vinh lặng lẽ giơ một ngón tay.

 

Mắt Lão Giám chính sáng rực: “Một ngàn lượng ?”

 

Cố Vinh lắp bắp: “Cũng...”

 

“... Cũng thể.”

 

Nàng vốn định một vạn lượng.

 

Vàng bạc giá, nhân mạch vô giá.

 

“Thanh Phong Quan đều sẽ ghi nhớ lòng của Cố đại cô nương.”

 

Tạ Chước: “Thanh Phong Quan chẳng chỉ một ngươi thôi ?”

 

Loading...