Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 142: Phong thái rạng ngời, tú sắc khả xan

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:47:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Má Cố Vinh ửng đỏ, nóng ran bất thường, kịp cáo biệt Tạ Chước vội vã lên xe ngựa.

 

Mỹ sắc mê hoặc lòng !

 

là mỹ sắc mê hoặc lòng !

 

Tiếng vó ngựa lóc cóc, dần dần rời xa Trung Dũng Hầu phủ.

 

Cho đến khi xe ngựa biến mất khỏi tầm mắt, Tạ Chước mới xoay trở về phủ.

 

Chuyện của Tào Huệ, chỉ thể xảy một , tuyệt đối thứ hai.

 

Người hầu Trung Dũng Hầu phủ kính trọng Cố Vinh như kính trọng chính .

 

Vầng trăng sáng vắt ngang trời, sẽ quét sạch chướng ngại, giải quyết tất thảy những lo lắng, để tiếp cận vầng trăng sáng .

 

Đây vốn là điều .

 

Trên xe ngựa.

 

Thanh Đường nghẹn lời.

 

Nàng hình như chút dư thừa.

 

mà, Tạ lão phu nhân nhiệt tình như , là tiểu thư sẽ chịu ấm ức .

 

Cũng đúng...

 

, lý do gì, Tạ lão phu nhân quá mức nhiệt tình như .

 

Nàng trông giống như chồn hôi chúc tết gà, ý .

 

Chẳng lẽ, tôn quý hiển hách như Tạ tiểu hầu gia bệnh kín?

 

Thanh Đường lơ đãng rót đầy một chén cho Cố Vinh, nhẹ nhàng đưa qua, khẽ : "Tiểu thư, nô tỳ , Tạ tiểu hầu gia quả thực phong thái rạng ngời, tú sắc khả xan, nhưng xin hãy bình tĩnh ."

 

Cố Vinh: Nàng vẫn nên tìm một kẽ đất mà chui .

 

Nha Thanh Đường của nàng, miệng lưỡi cũng trở nên độc địa .

 

Rốt cuộc là do gần mực thì đen mà trở nên độc mồm, là Thanh Đường phát hiện bản tính của ?

 

Thanh Đường: Có khả năng nào là do tai mắt thấy tiểu thư đại sát tứ phương, mà học lỏm chút ít ?

 

Cố Vinh nhận lấy chén , khẽ nhấp hai ngụm, đó nhẹ ho một tiếng, từ tốn : "Thanh Đường, vì ngươi hiểu lầm tiểu thư nhà ngươi như ? Tiểu thư nhà ngươi giống loại vì mỹ sắc mà mất trí ?"

 

"Không giống." Thanh Đường lắc đầu.

 

"Là vốn dĩ như ."

 

Khóe miệng Cố Vinh kịp nhếch lên xịu xuống.

 

Thôi , nàng thừa nhận, nàng quả thực mỹ sắc của Tạ Chước cho mê mẩn.

 

Khi tâm ý của Tạ Chước, nàng từng chỉ một nghĩ rằng, đại thù báo, nàng sẽ bắt chước cuộc sống phong lưu khoái hoạt của nhị thúc, nuôi vài tên diện thủ dung mạo giống Tạ Chước, để lòng mắt.

 

Vui vẻ thì sủng hạnh, sủng hạnh. Không vui vẻ thì cũng sủng hạnh, sủng hạnh.

 

Không nàng đa tình, mà là cuộc sống của nhị thúc quá mức đáng ghen tị. Đó tuyệt đối là giấc mộng của đại đa đời. Bất kể là nam nữ!

 

Cố Vinh khe khẽ thở dài một .

 

Cố nhị gia thật sự là .

 

Khi còn nhỏ, Nhữ Dương Bá phủ sa sút lụn bại, Cố nhị gia sống trong nhung lụa.

 

Khi còn trẻ, mẫu nàng thực sự thực hiện câu "chị dâu như ", nuôi dưỡng yêu thương Cố nhị gia, khiến Cố nhị gia ăn sung mặc sướng.

 

Giờ đây, xét thấy Cố nhị gia điều còn ơn, nàng nắm giữ gia sản Vinh thị ở Dương Châu, tuyệt đối sẽ ngơ nhị thúc.

 

Chậc, Cố nhị gia định là phú quý cả đời. Chẳng kiếp Cố nhị gia thắp bao nhiêu nén hương. Nàng cũng thắp thử.

 

"Tiểu thư, đang hồi tưởng về Tạ tiểu hầu gia tú sắc khả xan ?"

 

Cố Vinh nhẹ vỗ mu bàn tay Thanh Đường: "Không lớn nhỏ."

 

"Ta đang nghĩ về nhị thúc."

 

"Cuộc sống của nhị thúc, chính là giấc mộng của ."

 

Khóe miệng Thanh Đường co giật: "Người vẫn nên nghĩ về Tạ tiểu hầu gia ."

 

Nàng dừng một chút, chuyện chính: "Tiểu thư, cảm thấy thái độ của Tạ lão phu nhân chút kỳ quái ?"

 

Cố Vinh thấy , cũng nghiêm nét mặt : "Thanh Đường, ngươi khách sáo ."

 

"Không chút."

 

"Mà là quá mức."

 

Nàng còn cảm thấy giống như một khúc xương lớn tỏa mùi thịt thơm nồng, còn Tạ lão phu nhân là một con ch.ó dữ nhịn đói ba ngày ba đêm ở góc phố, tự nhiên cảm thấy cực kỳ sâu sắc.

 

"Bà điều cầu cạnh."

 

"Chẳng lẽ Tạ tiểu hầu gia tuyên bố mặt Tạ lão phu nhân rằng chung tình với tiểu thư, phi tiểu thư cưới ?" Thanh Đường mạnh dạn đoán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-142-phong-thai-rang-ngoi-tu-sac-kha-xan.html.]

 

Cố Vinh chau mày, lắc đầu.

 

"Sẽ ."

 

"Nếu đúng như ngươi nghĩ, Tạ lão phu nhân sẽ tức giận, sẽ căm hận, sẽ cam tâm, chứ là tự nhiên lấy lòng như thế ."

 

Trời mới , Tạ Chước dối kinh khủng gì mặt Tạ lão phu nhân.

 

Người xuất gia lời dối trá, nhưng lời dối mà Tạ Chước, tu Phật mười năm nhưng vẫn xuất gia, thốt , thường thể nghĩ .

 

"Đừng nghĩ nhiều nữa."

 

"Tóm thì cũng là thủ đoạn của Tạ Như Hoành."

 

Thanh Đường vẻ mặt nghiêm trọng, tỏ nghiêm túc: "Tiểu thư tin Tạ tiểu hầu gia ư?"

 

Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí của Thanh Đường vô cùng khẳng định.

 

Tạ tiểu hầu gia giành lòng tin của tiểu thư.

 

Cố Vinh khẽ sững sờ, câu trả lời quá rõ ràng.

 

Nàng ngước mắt lên, thẳng ánh mắt Thanh Đường, thành thật : "Là tin."

 

Nàng tin Tạ Chước.

 

Tin từ bao giờ?

 

Là nước chảy đá mòn.

 

Chính là lời và hành động của Tạ Chước, khiến nàng tin rằng Tạ Chước sẽ tổn thương hãm hại nàng.

 

Một hạt giống, gieo rắc qua tay nàng, cắm sâu trái tim Tạ Chước.

 

Hạt giống phá đất chui lên, dần dần lớn mạnh, cành lá sum suê, tựa như lọng che, tán cây xanh biếc rợp bóng mát, cũng đang âm thầm ảnh hưởng đến nàng.

 

Thanh Đường thôi.

 

Nàng thực sự sợ sự hòa nhã của Tạ lão phu nhân là đang lừa gạt tiểu thư. Chỉ mong nàng lo lắng thừa.

 

"Thanh Đường, tin Tạ Như Hoành, nhưng càng trung thành với bản hơn."

 

Tạ Chước chân thành, nàng sẽ tin. Nếu đối phương giở trò lừa bịp, nàng cũng sẽ nhượng bộ mảy may.

 

Trên đời , tình yêu nào đáng để nàng chịu ủy khuất cầu . Huống hồ, nàng và Tạ Chước vẫn còn đang trong sự giằng co giữa kẻ câu và câu.

 

Thanh Đường lầm bầm: "Nô tỳ cũng trung thành với tiểu thư."

 

Nếu Tạ lão phu nhân ý đồ với tiểu thư, cùng lắm thì nàng lấy một mạng đổi một mạng, cùng c.h.ế.t là xong.

 

"Tiểu thư, trời còn sớm nữa, chúng về thẳng phủ ?" Thanh Đường đổi giọng.

 

Cố Vinh : "Đến phủ nhị thúc một chuyến."

 

"Nhữ Dương Bá phủ đoạt tước, luôn cần để nhị thúc căn nguyên sự việc."

 

Thanh Đường nửa tin nửa ngờ.

 

Cố Vinh chột , dời ánh mắt .

 

Khụ khụ, tiện thể lâm kỳ cảnh cảm nhận niềm vui khi sở hữu một "khu rừng" rộng lớn.

 

Xe ngựa từ từ tiến lên.

 

Vừa mới rẽ ngõ nhỏ nơi trạch viện của Cố nhị gia tọa lạc, bên tai vang lên những âm thanh tạp nham hỗn loạn, chóp mũi cũng các loại hương khí khác vờn quanh.

 

Mang máng tiếng thổi, kéo, gảy đàn, kỹ thì thấy kèn bầu thổi khúc tang ca trong đám tang, tiếng hát tuồng ai oán ca khúc Tây Sương Ký mặn nồng tha thiết, tiếng đàn tỳ bà kèm với khúc Bình Đàn vui tai...

 

Trong khí mùi thơm ngọt của bánh ngọt, mùi gà thơm lừng, còn một mùi chua hôi khó tả...

 

Cố Vinh thầm thấy may mắn, nhờ mẫu năm xưa tinh tế chọn cho Cố nhị gia một trạch viện đủ rộng rãi, còn môi trường xung quanh thoáng đãng, nếu e rằng sẽ mang tiếng phiền dân chúng, tranh chấp hàng xóm láng giềng chắc chắn là thể tránh khỏi.

 

Cố nhị gia bằng sức lực của một , biến đại trạch viện thành cảm giác của một đại tạp viện.

 

Người còn tưởng trong trạch viện chen chúc mấy chục hộ gia đình thuộc đủ loại tầng lớp, với giọng nam bắc khác .

 

Cửa lớn của trạch viện đóng chặt.

 

Thanh Đường tiến lên, đập cửa rầm rầm.

 

Gõ hồi lâu, cũng thấy ai tới.

 

Cố Vinh: Ta hiểu, hiểu.

 

Trong một mảng ồn ào như , tiếng gõ cửa trở nên yếu ớt và bất lực.

 

"Tiểu thư, là nô tỳ tự mở cửa ." Thanh Đường bất đắc dĩ .

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Thanh Đường đạp lên xe ngựa, trực tiếp leo lên tường viện, nắm chặt cành cây hạnh bên tường, nhanh nhẹn trượt xuống.

 

Kỹ thuật trèo tường đều là rèn luyện khi tiểu thư phạt quỳ ở từ đường, mà Bá gia hạ lệnh cho tiểu thư thức ăn.

 

Có nhiều kỹ năng thì sợ áp lực, chẳng dùng tới .

 

Cánh cửa lớn từ bên trong mở , Cố Vinh bước qua ngưỡng cửa, ngơ ngác hỏi: "Nhị thúc túng thiếu đến mức thuê nổi gác cổng ?"

Loading...