Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 141: Sắc sống sinh động Tạ Như Hằng

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:47:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tào Tuệ còn đủ tư cách để khiến Cố Vinh tự tổn thương .

 

Thừa Thăng: Hắn nên Tiểu Hầu gia nguyên tắc, nguyên tắc đây?

 

Nếu nguyên tắc, Tiểu Hầu gia lấy việc công trả thù riêng.

 

Nếu Tiểu Hầu gia nguyên tắc, Tiểu Hầu gia điều tra kỹ lưỡng, thông qua Kinh Triệu Phủ, đảm bảo chứng cứ xác thực.

 

Tiểu Hầu gia quả nhiên là Tiểu Hầu gia.

 

“Thuộc hạ xin ngay.” Thừa Thăng cúi đầu đáp lời.

 

Sau khi Thừa Thăng rời , Tạ Chước một bộ trường bào màu trắng ánh trăng mới, cả lập tức toát lên vẻ thanh lãnh và cao khiết, khác biệt với sự âm u lạnh lùng đó.

 

Mặc dù Cố Vinh phận của (Tạ Chước), nhưng càng nguyện ý một quân t.ử quang minh lạc, phẩm chất cao khiết đầy băng tuyết trong lòng Cố Vinh.

 

Hoàng Kính Tư Ẩn Long Vệ, là Tạ Ninh Hà.

 

mặt Cố Vinh, nên là Tạ Như Hằng.

 

Đeo chuỗi vòng tay trầm hương Giao Nam khảm hạt vàng cổ tay, chỉnh áo quần, bước khỏi Tĩnh Đàn viện, lặng lẽ chờ đợi ở con đường mà Cố Vinh nhất định sẽ qua khi rời khỏi phủ.

 

Hắn tin Cố Vinh.

 

, tự thấy, sẽ an tâm hơn.

 

Nói đúng hơn, ngay cả khi an tâm, vẫn gặp Cố Vinh.

 

Ánh tà dương màu cam đỏ dịu dàng rắc lên Tạ Chước, lặng lẽ xua sự lạnh nhạt khó tả bao quanh , chỉ còn niềm vui mừng và sự mong đợi từ tận đáy lòng.

 

Tạ Chước nghĩ, sự chờ đợi nào cũng khô khan tẻ nhạt.

 

Mỗi khoảnh khắc, đều mang đến những cảm xúc khác .

 

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, khóe mắt Tạ Chước bất giác lộ chút ý .

 

“Xin bái kiến Tiểu Hầu gia.”

 

Tỳ nữ dẫn đường cho Cố Vinh, thấy Tạ Chước, trong lòng kinh ngạc, vội vã cúi hành lễ.

 

Cố Vinh ngẩng đầu , đôi môi đỏ mọng khẽ mở, dường như chút nên hình dung sự kinh diễm và mỹ hảo của cảnh tượng như thế nào.

 

Tạ Chước lặng lẽ con đường lát đá xanh với hoa nở rộ, phía là ráng chiều rực rỡ, tựa như tiên nữ dệt vải chín tầng trời, lấy mây chiều sợi, may cho Tạ Chước một chiếc áo choàng lấp lánh sắc màu. Giữa ánh vàng lấp lánh, dường như ánh nhỏ bé đang lặng lẽ rơi xuống.

 

Tạ Chước, quả thực như tên gọi của .

 

Chước, ý là rạng rỡ, sáng rực.

 

“Cố đại cô nương.”

 

Giây phút giọng chứa đựng ý nhàn nhạt vang lên, Cố Vinh chỉ cảm thấy như thể một vị tiên nhân giáng trần, mặt nàng, mỉm dịu dàng và đưa tay về phía nàng.

 

Nàng luôn , bản nàng vốn rạng rỡ như xuân hoa, đẽ đến mức thể tả .

 

, lúc , Tạ Chước cũng .

 

“Tạ Tiểu Hầu gia.”

 

Cố Vinh cảm kích những sợi tóc rũ xuống và rối bời, che cảm xúc lộ liễu của nàng, đến nỗi thất thố mặt Tạ Chước.

 

Tạ Chước gật đầu chào, nhẹ giọng với tỳ nữ dẫn đường: “Ngươi lui xuống .”

 

“Bổn hầu việc cần hỏi Cố đại cô nương, sẽ tự đưa nàng khỏi Hầu phủ.”

 

Tỳ nữ tuân theo quy củ đáp lời, hành lễ nữa, cung kính rời .

 

Trên con đường nhỏ đầy ý xuân, Tạ Chước cúi đầu khuôn mặt Cố Vinh, từ từ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng trào dâng niềm vui sướng thầm kín.

 

Cố Vinh ghi nhớ sự mong đợi và dặn dò của trong tim.

 

Dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Chước, Cố Vinh hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng và thoải mái.

 

Có lẽ, là ánh hoàng hôn quá mê hoặc, loạn tâm trí nàng.

 

Lông mi dài của Cố Vinh khẽ run lên, ánh mắt né tránh: “Tạ Như Hằng, ngươi thấy cảnh quen thuộc ?”

 

Tạ Chước nhạt.

 

Mọi thứ gọn trong sự im lặng.

 

Thật sự quen thuộc.

 

Lần đầu tiên Cố Vinh mượn sự hỗn loạn trong hôn ước với Thẩm Hòa Chính để đến phủ tìm kiếm sự che chở từ mẫu , khi nàng xin cáo từ, cũng lấy cớ chuyện về Thẩm gia lang quân cần hỏi Cố Vinh, mà đích đưa nàng khỏi phủ.

 

Hắn nào chuyện gì cần hỏi.

 

Yến Tầm tận mắt chứng kiến cảnh Khang Phủ và Thẩm Hòa Chính giao đấu kịch liệt, còn tay giúp Cố Vinh dọn dẹp, để lộ dấu vết mà dẫn đến chiếc thuyền hoa bỏ hoang.

 

Tối hôm đó, Yến Tầm bẩm báo bộ sự việc cho .

 

Hắn chỉ là đối diện chuyện với Cố Vinh mà thôi, nên mới tìm một cái cớ vụng về như .

 

Vào lúc đó, nhận định Cố Vinh .

 

“Lần , ngươi hỏi chuyện gì?” Cố Vinh ngẩng đầu, nhướng mày, vẻ mặt kiều diễm rạng rỡ.

 

Tạ Chước đáp: “Không chuyện gì cần hỏi.”

 

, nghĩ, Cố đại cô nương điều nghi vấn trong lòng.”

 

“Ngươi nguyện ý giải đáp thắc mắc cho ?” Ánh tà dương phản chiếu trong mắt, Cố Vinh nhịn nheo mắt .

 

Hoàng hôn bỏng rát, bỏng rát chính là Tạ Chước.

 

Tạ Chước: “Nếu Cố đại cô nương hỏi, nguyện ý tri vô bất ngôn.”

 

Tim Cố Vinh ngừng đập một khoảnh khắc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-141-sac-song-sinh-dong-ta-nhu-hang.html.]

Chỉ một câu ngắn ngủi, nàng thấy tình ý sâu đậm đáy.

 

Mãnh liệt và cháy bỏng.

 

Nàng hỏi, nhưng hỏi.

 

Khoảnh khắc , Cố Vinh lén lút tự hỏi bản , nàng thực sự chuẩn sẵn sàng để lời bộc bạch tâm tình nữa của Tạ Chước ?

 

Đôi khi, những lời lẽ chứa đựng tình ý sẽ nặng tựa ngọn núi nhỏ, lặng lẽ mang đến sức nặng thể chịu đựng nổi.

 

Kỳ thực, nàng lờ mờ .

 

“Để dịp khác hãy hỏi.”

 

Cố Vinh tựa như con ốc sên, giống như con rùa, do dự quanh quẩn giữa việc thò đầu và rụt đầu .

 

Đợi đến khi thù hận cũ báo đáp, đợi đến khi tất cả bụi trần lắng xuống.

 

Chưa lúc.

 

Thần sắc Tạ Chước đổi: “Vậy sẽ đợi dịp khác.”

 

Có dịp khác, tức là sẽ là xa vời vô định.

 

“Ta đưa Cố đại cô nương khỏi phủ.”

 

Trong lúc bước , Cố Vinh dường như thể ngửi thấy mùi đàn hương tỏa từ áo bào của Tạ Chước.

 

Nàng cố gắng hướng ánh mắt về phía bồn hoa dọc theo con đường đá xanh, nhưng vẫn thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Tạ Chước.

 

Nàng đang nơi khác, còn Tạ Chước thì đang nàng.

 

Cố Vinh bỗng cảm thấy hoảng loạn.

 

Dường như tự giam trong kén.

 

Nàng gieo một hạt giống trong lòng Tạ Chước, mà bản nàng dường như cũng thể tránh khỏi việc hạt giống đó nảy mầm.

 

Đây tính là tự chuốc họa ?

 

Càng nghĩ, trong lòng Cố Vinh càng cảm thấy lạnh lẽo.

 

Dệt một tấm lưới, lưới Tạ Chước, nhưng cũng dính c.h.ặ.t t.a.y nàng.

 

Chuyện gì thế chứ.

 

Cố Vinh một trận bực bội.

 

Nhìn thấy vẻ mặt Cố Vinh đổi liên tục, mi tâm Tạ Chước khẽ giật.

 

Ai thể cho , rốt cuộc Cố Vinh nghĩ tới điều gì, mà biểu cảm phong phú đến thế.

 

“Nàng tâm sự ?” Tạ Chước cẩn thận thăm dò hỏi.

 

Cố Vinh giống như con mèo giẫm đuôi, liếc Tạ Chước một cái, buột miệng thốt : “Ta .”

 

“Ngươi đừng bậy.”

 

Tạ Chước: Điển hình của việc lạy ông ở bụi .

 

Không lẽ nàng dùng một xấp ngân phiếu để cắt đứt ân tình nữa chăng?

 

Đương nhiên, thiếu bạc.

 

, càng tham luyến Cố Vinh.

 

Hắn gia thế hiển hách, phần thưởng phong phú, bạc thể kiếm từ từ, cũng nhất thiết ăn cơm mềm.

 

Còn Cố Vinh, là phi khanh bất thú (ngoài nàng , sẽ cưới ai khác).

 

“Được, nàng .”

 

Tạ Chước truy hỏi thêm, mà thuận theo ý Cố Vinh, đáp lời phụ họa.

 

Giọng điệu trêu chọc trong lời khiến Cố Vinh mặt đỏ bừng.

 

Cố Vinh: Đáng ghét!

 

Thực sự đáng ghét!

 

Cố Vinh thẹn thùng, hậm hực lườm Tạ Chước một cái, bước nhanh hơn.

 

Phía lưng, tiếng trầm thấp của Tạ Chước vọng tới.

 

"Cố Vinh, nàng đợi một chút."

 

Cố Vinh: Ngươi mau câm miệng .

 

Sao cảm thấy, tình thế đột nhiên đổi, thành Tạ Chước đang câu dẫn nàng?

 

Biến khách thành chủ ?

 

"Tạ Như Hoành, nam t.ử lúc nào cũng tản mị lực thì chẳng khác nào chim công hoa cả!" Cố Vinh khẽ hừ một tiếng: "Theo như lời tổng kết của các tập thoại bản thịnh hành ở Thượng Kinh, chim công hoa luôn là kẻ giữ nam đức."

 

Ngón tay Tạ Chước đặt ở chóp mũi, nhẹ nhàng xoa xoa.

 

Tục ngữ câu, nữ vì yêu mà dung nhan.

 

Tương tự, nam cũng vì yêu mà dung nhan.

 

Nghĩ đoạn, Tạ Chước liền thốt lời .

 

Cố Vinh mím môi: "Tạ Như Hoành, ngươi hổ ."

 

Cái gì mà thanh lãnh đạm mạc, cái gì mà thanh tâm quả dục, đều là giả dối!

 

Rõ ràng là sống động mê , miệng lưỡi lanh lợi.

 

Loading...