Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 13: Mài Dao Sắc Lém Hướng Heo Dê

Cập nhật lúc: 2025-12-11 15:29:33
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Vinh thần thái sảng khoái, thong dong bình tĩnh, ngân nga khúc hát vui vẻ, nghênh ngang rời .

 

Nhữ Dương Bá nổi giận lôi đình, mắng c.h.ử.i Cố Vinh ngỗ ngược bất hiếu.

 

“Thanh Đường, dặn dò hạ nhân chuyển cá Trì Lâm trong phòng bếp đến hồ nước ở Vọng Thư Viện.”

 

Con đường đá bóng cây, cành lá rủ thấp, đầu cành quét qua búi tóc của Cố Vinh.

 

Cố Vinh đưa tay lên, ngón tay lướt qua những chiếc lá rậm rạp.

 

Thanh Đường lộ vẻ khó xử: “Tiểu thư, phòng bếp đều là tâm phúc của Đào di nương, xưa nay ỷ thế càn, ngoài mặt tuân lệnh nhưng trong lòng chống đối.”

 

Móng tay đ.â.m xuyên qua chiếc lá, Cố Vinh nhẹ nhàng : “Người đ.á.n.h ch.ó cũng nể mặt chủ, chính vì mặt chủ nhân , nên càng đ.á.n.h con ch.ó đó.”

 

“Thanh Đường, trang sức trâm cài của ?”

 

“Đẹp.”

 

Công nghệ tinh xảo, sống động như thật.

 

“Quý giá ?”

 

“Rất quý giá.”

 

Mọi tranh săn đón, thị trường mà giá.

 

“Phùng bà t.ử ngứa mắt thèm , chẳng bình thường ?”

 

Cố Vinh xòe tay , móng tay bóng loáng như ngọc, ánh hồng nhạt, nhuốm thêm một vệt xanh đậm hình trăng khuyết.

 

“Đại Càn luật pháp, nô bộc trộm cắp tài vật của chủ nhà, chủ nhà quyền dùng tư hình, đ.á.n.h năm mươi roi.”

 

Phùng bà t.ử là hầu trong phòng bếp Đào di nương tin cậy và trọng dụng nhất.

 

Năm năm qua, thị ỷ thế h.i.ế.p , tác oai tác phúc.

 

Thậm chí còn dám động đến đồ ăn của Trúc Uy Viện.

 

Nếu g.i.ế.c gà dọa khỉ, Phùng bà t.ử là lựa chọn thích hợp nhất.

 

“Nô tỳ rõ.”

 

“Thật trùng hợp, Phùng bà t.ử từng đến Vọng Thư Viện lĩnh thưởng.”

 

“Thanh Đường thật thấu hiểu lòng .” Cố Vinh .

 

Vọng Thư Viện.

 

Chỉ một lát , Thanh Đường kinh hãi hô lớn: Có trộm!

 

“Trâm cài Lục Tuyết Hàm Phương và Bộ Dao hoa hải đường chu sa khảm mã não xích kim mà Đại tiểu thư cất giữ cánh mà bay !”

 

Cả phủ đều , đồ trang sức trong hòm đựng đồ của Đại tiểu thư đều là vật phẩm quý hiếm, vô cùng đắt đỏ.

 

Kẻ thèm thì nhiều, nhưng kẻ cơ hội tay thì ít.

 

Cố Vinh sắc mặt lạnh như sương tuyết, trầm giọng quát lớn: “Là kẻ nào, dám ăn gan hùm mật báo, cả gan trộm cắp ngay đầu bổn đại tiểu thư!”

 

“Mau điều tra cho , nếu tra , tất cả , nhất luật bán !”

 

Thanh Đường một bước quỳ xuống đất: “Đại tiểu thư, là nô tỳ sơ suất, để kẻ trộm cơ hội thừa cơ, xin tiểu thư xử phạt.”

 

“Thanh Đường, kẻ trộm nhòm ngó, khó lòng đề phòng hết .” Cố Vinh đưa tay đỡ Thanh Đường: “Người nên phạt !”

 

“Mà hãy nghĩ cho kỹ, cuối thấy Trâm Lục Tuyết Hàm Phương và Bộ Dao hoa hải đường chu sa khảm mã não xích kim là khi nào?”

 

Thanh Đường vẻ trầm ngâm: “Đại tiểu thư, nô tỳ nhớ rõ.”

 

“Giờ Thìn hôm qua, khi nô tỳ cùng Đại tiểu thư khỏi phủ lễ Phật, nô tỳ kiểm kê sắp xếp trang sức trong hòm đồ, hề thiếu sót.”

 

Cố Vinh nhíu mày: “Vậy là chỉ trong vòng một ngày một đêm .”

 

“Trong thời gian , tất cả những Vọng Thư Viện đều hiềm nghi.”

 

“Tối qua Đại tiểu thư hạ lệnh ban thưởng cho tất cả hạ nhân trong phủ, từ giờ Dậu trở Vọng Thư Viện tấp nập dứt.” Lưu Vũ khẽ nhắc nhở.

 

“Khó điều tra.”

 

Giữa hai hàng chân mày Cố Vinh lóe lên một tia kiên quyết thể nghi ngờ, nàng chính trực : “Dù khó khăn đến mấy cũng truy tra đến cùng.”

 

“Bá phủ là danh môn thế gia vinh quang nhiều đời, há thể dung túng những kẻ hành vi ti tiện, tham lam lợi nhỏ ẩn nấp trong đó.”

 

“Hôm nay chúng dám trộm đồ trang sức của bổn tiểu thư, nhỡ ngày nào đó chúng cả gan thò tay ấn tín văn thư của phụ , hoặc vật riêng tư của Đào di nương và nhị tiểu thư, chẳng tôn nghiêm và danh tiếng của Hầu phủ sẽ hủy hoại trong chốc lát ?”

 

Thanh Đường hiểu ý, vội vàng đáp: “Đại tiểu thư minh.”

 

Cố Vinh đó quét mắt qua đám gia bộc đang run rẩy trong Vọng Thư Viện: “Vọng Thư Viện tự kiểm tra, khi sai sót, chư vị hãy theo Thanh Đường và Lưu Vũ lục soát những nơi khác, tuyệt đối bỏ sót bất kỳ kẻ khả nghi nào Vọng Thư Viện ngày hôm qua.”

 

“Nếu các ngươi liên lụy vì kẻ trộm mà bán , hãy dốc hết mười hai phần tinh thần .”

 

“Mang tội danh nghi ngờ trộm cắp tài vật của chủ nhà, còn sẽ bán đến nơi dơ bẩn nào nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-13-mai-dao-sac-lem-huong-heo-de.html.]

 

Lời dứt, hạ nhân Vọng Thư Viện vội vã tản như chim thú.

 

Chốc lát , sự dẫn dắt của Thanh Đường và Lưu Vũ, họ hùng dũng khí thế tìm kiếm kẻ trộm.

 

Nhữ Dương Bá phủ trở nên náo nhiệt.

 

Sự náo nhiệt , khác hẳn sự náo nhiệt .

 

Là sự xôn xao, lo sợ của lòng .

 

Cuối cùng, ánh mắt của , Thanh Đường tận tay tìm thấy Trâm Lục Tuyết Hàm Phương và Bộ Dao hoa hải đường chu sa khảm mã não xích kim trong hòm đồ chân giường của Phùng bà tử.

 

Phùng bà t.ử la lớn kêu oan.

 

Thanh Đường dứt khoát gọn gàng lệnh cho hạ nhân Vọng Thư Viện trói Phùng bà t.ử , tiện thể bịt miệng thị .

 

Tùng Tuyển Viện.

 

Đào di nương đang nhẹ nhàng an ủi Nhữ Dương Bá đang nổi giận đùng đùng, cố gắng dập tắt cơn giận của , tiện thể đổ thêm dầu lửa để ly gián.

 

Hạ nhân vội vã , cắt ngang mưu tính của Đào di nương.

 

Sắc mặt Nhữ Dương Bá lập tức tái mét, mạnh mẽ vung tay áo, chén tay bay như tên rời cung.

 

Một tiếng “choang”, chén rơi mạnh xuống sàn, vỡ tan tành, nước văng tung tóe.

 

“Cái nghiệt chướng giở trò gì nữa!”

 

“Không lúc nào chịu yên .”

 

“Nghiệt chướng?”

 

Chưa thấy Cố Vinh , thấy tiếng nàng.

 

Thanh Đường vén rèm lên, Cố Vinh oai nghiêm, thể xâm phạm bước qua ngưỡng cửa.

 

“Lời phụ , nữ nhi chút hiểu.”

 

Cố Vinh ở ghế , nghiêng đầu Nhữ Dương Bá.

 

“Tất cả những gì , chẳng qua là vì kiên định duy trì thể diện của phụ và danh dự của Hầu phủ, từng chút tư tâm nào.”

 

“Phụ những khen ngợi, còn thống mắng là nghịch nữ.”

 

“Đào di nương.” Cố Vinh đổi giọng: “Người xem, phụ hồ đồ ?”

 

Khẽ thở dài một tiếng, nàng tiếp tục : “Cũng tội cho Đào di nương.”

 

Nhữ Dương Bá nghiến chặt hàm răng, phát tiếng “ken két”, giọng mang theo sự vui rõ rệt: “Chuyện rõ ràng , ngươi tự xử lý là , hà cớ gì náo đến Tùng Tuyển Viện, quấy nhiễu sự thanh tịnh nơi đây!”

 

“Nữ nhi vô năng, dám tay xử lý.” Cố Vinh thản nhiên .

 

Sự thất bại trong giọng của nàng, ai thể bỏ qua.

 

“Trâm Lục Tuyết Hàm Phương và Bộ Dao hoa hải đường chu sa khảm mã não xích kim mất tích là tìm thấy trong hòm đồ của Phùng bà t.ử ở phòng bếp.”

 

“Người và tang vật đều bắt quả tang.”

 

“Vốn là chuyện thể chối cãi, nhưng cố tình Phùng bà t.ử ỷ thế hống hách rằng thị là tâm phúc của Đào di nương, căn bản quyền xử lý thị .”

 

“Không còn cách nào, chỉ đành đến tìm Đào di nương để xin một câu chuẩn xác.”

 

“Ta quyền xử lý Phùng bà t.ử ?”

 

“Nếu Đào di nương che chở, lập tức cho cởi trói Phùng bà tử, cung kính dâng Trâm Lục Tuyết Hàm Phương và Bộ Dao hoa hải đường chu sa khảm mã não xích kim lên.”

 

“Còn về việc thị trộm ấn tín văn thư của phụ , gây tội lớn khó cứu vãn , thì .”

 

“Ai bảo Phùng bà t.ử Đào di nương che chở cơ chứ.”

 

“Mà Đào di nương trong lòng của phụ .”

 

Nói đến đây, Cố Vinh khẽ chậc một tiếng: “Thảo nào Phùng bà t.ử dám ỷ thế càn đến .”

 

“Hay là, Nhữ Dương Bá phủ dứt khoát đổi sang họ Đào luôn .”

 

“Dù thì gia nô phòng bếp cũng thể tùy tiện cưỡi lên đầu , một đích xuất đại tiểu thư.”

 

Đào di nương gần như vò nát chiếc khăn tay trong tay.

 

“Đại tiểu thư đùa .”

 

“Bá gia minh tài trí, Bá phủ tái hiện vinh quang tổ tiên chỉ là chuyện sớm muộn.”

 

“Phùng bà t.ử là chủ sự phòng bếp, xưa nay cần cù chăm chỉ, phòng bếp đều tiếng . Cháu trai lớn của thị còn là thư đồng theo Phù Cảnh Minh Trạm Thư Viện, hầu hạ bên cạnh, tận tâm tận lực.”

 

“Giữa chừng lẽ hiểu lầm gì chăng.”

 

Ngay lập tức, Cố Vinh nâng cao giọng, chất vấn: “Hiểu lầm?”

 

 

Loading...