Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 128: Giết Người Tru Tâm
Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:44:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đi theo .” Giọng Tam Đề Tư hề mang theo chút cảm xúc nào.
Cố Vinh : “Đa tạ Tam Đề Tư đại nhân.”
Khi dọc theo con đường nhỏ lát đá xanh, khí xung quanh ngày càng âm u hơn.
Cố Vinh cảm thấy một trận hàn khí, lông tơ tự chủ dựng lên, hai cánh tay cũng nổi lên da gà dày đặc.
Không sợ hãi, mà là rợn .
Trong khoảnh khắc, Cố Vinh phân biệt rốt cuộc là bãi tha ma âm u hơn, là nhà lao Hoàng Kính Tư âm u hơn.
Tạ Chước ở Vô Gián Địa Ngục, vẫn thể quang minh lạc.
Nàng thậm chí chút bội phục Tạ Chước.
Nếu là nàng, lẽ sớm cùng trầm luân.
Tam Đề Tư dừng bước: “Đến .”
“Cố đại cô nương, nhà lao Hoàng Kính Tư âm u lạnh lẽo, nên ở lâu.”
Cố Vinh ôn nhu: “Đa tạ Tam Đề Tư đại nhân nhắc nhở.”
Ngay đó, nàng đưa mắt về phía Thanh Đường, Thanh Đường hiểu ý, tay áo che khuất, hai tay dâng lên một cái túi thơm trơn tru, hề trang trí.
Tam Đề Tư cự tuyệt: “Hoàng Kính Tư quy củ .”
“Hoàng Kính Tư vung kiếm đến , tất yêu ma quỷ quái tan biến đến đó.”
Hắn rõ, danh tiếng của Hoàng Kính Tư cực kỳ kém, thậm chí thể khiến trẻ con nín .
Tuy nhiên, điều ngăn cản Ti Đốc đại nhân chính danh.
Là tâm phúc của Ti Đốc đại nhân, nếu cơ hội, thì tạo cơ hội.
Lời còn dứt, Tam Đề Tư mạnh mẽ hất áo choàng, nhanh chóng rời như một cơn gió, hề để khe hở cho Cố Vinh chen lời.
Cố Vinh: Nếu tận mắt chứng kiến quan và dân chúng kinh thành chỉ một dâng bạc cho Hoàng Kính Tư, nàng tin .
Cố Vinh mỉm lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, ánh mắt chuyển sang Cố Phù Hi cách đó xa.
“Phù Hi , đây là bánh ngọt dì Đào tự tay .”
Ánh mắt mờ mịt của Cố Phù Hi sáng lên trong chốc lát, môi run rẩy, hình như gì đó.
Chỉ là, lời còn kịp thốt , Cố Vinh tiếp tục : “Làm cho ăn.”
“Phụ và dì Đào bộ lạnh bạc bẽo , khiến cảm giác thỏ c.h.ế.t cáo buồn.”
Cố Vinh , mở hộp đồ ăn.
Bánh ngọt vô cùng tinh xảo, bất kể là từng cánh hoa mỗi chi tiết vân mạch tinh tế, đều gần như sự khác biệt, thể là hảo.
Chỉ tiếc, bánh ngọt nguội lạnh, tỏa còn là mùi thơm mềm mại ngọt ngào, mà là một cảm giác ngán ngẩm, buồn nôn.
Cố Vinh thầm nghĩ, đĩa bánh ngọt , giống như sự chờ đợi của Cố Phù Hi đối với dì Đào.
Cố Phù Hi đợi sự quan tâm nồng nhiệt của dì Đào.
Thậm chí đợi chút ấm áp cuối cùng khi tro tàn lụi tắt.
Đĩa bánh ngọt lạnh, cứng, ngấy , cũng do dì Đào đưa cho Cố Phù Hi.
Cố Vinh thong thả đặt chiếc đĩa sứ trắng bên cạnh song sắt, tiếp tục : “Phù Hi lẽ còn rõ, sáng sớm hôm nay, Phụ và dì Đào tay xách hộp đồ ăn, sớm chờ ở ngoài cửa Vọng Thư viện gọi to, là đặc biệt chuẩn món bánh ngọt yêu thích nhất, mong thể nếm thử một chút.”
“Lại phán t.ử hình mùa thu, là tự gieo tự gặt.”
“Hy vọng một nhà thể chung sống hòa thuận, hứa sẽ thành tâm sửa chữa những chỗ sai.”
“Ta hết đến khác nhắc nhở dì Đào đến thăm , nhưng tiếc là dì Đào chỉ coi như từng đứa con gái mất mặt như .”
“Phù Hi xưa nay hiếu thuận, đối với dì Đào càng lời răm rắp, cuối cùng nhận kết quả như thế , quả thật chua xót đáng tiếc.”
“ Phù Hi yên tâm, là hoài niệm cũ, sẽ thường xuyên đến đưa cho vài thứ.”
Hoài niệm cũ.
Nhớ ân tình xưa, cũng nhớ thù hận cũ.
Đối với loại đầu óc c.h.ế.t cứng như Cố Phù Hi, tổn thương thể là vô dụng, tru tâm.
Tổn thương thể, Cố Phù Hi ngàn vạn lý do để tự lừa dối .
“Phù Hi nếm thử tay nghề của dì Đào ?”
Cố Phù Hi kéo lê chiếc cùm nặng nề, chậm rãi bước tới. Trong lúc di chuyển, vết thương lưng nứt , m.á.u tươi thấm ướt chiếc trung y vốn loang lổ và dơ bẩn, tỏa mùi tanh nồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-128-giet-nguoi-tru-tam.html.]
Khó khăn cúi , nhón lấy một miếng bánh ngọt, đưa lên môi, nhai nuốt một cách tê dại.
Trong gian chật hẹp và chen chúc, chỉ còn tiếng nhai nuốt yếu ớt vang vọng.
Cố Vinh rũ mắt, ánh mắt rơi xuống mái tóc rối bời và ngón tay dính đầy vết bẩn của Cố Phù Hi, trong mắt lóe lên một tia sáng mờ.
Nàng còn nhớ, đầu gặp Cố Phù Hi năm năm .
Khác với Đào thị mảnh mai yêu kiều da thịt mềm mại.
Cố Phù Hi lúc đó, tóc khô vàng, móng tay cắt ngắn, lòng bàn tay và đầu ngón tay phủ đầy những vết chai sần dày mỏng đều.
Năm năm trôi qua, mái tóc khô vàng nuôi dưỡng trở nên mềm mượt như lụa, đôi tay đầy chai sần cũng trở nên trắng nõn như ngọc, ngón tay thon thả.
Mà giờ đây, chỉ qua một chuyến Hoàng Kính Tư, tựa như cách biệt một đời.
Có lẽ Cố Phù Hi chỗ đáng thương.
Người đời thể thương xót Cố Phù Hi, nhưng bao gồm nàng.
Năm năm sống an nhàn sung sướng của Cố Phù Hi, là nhai thịt mẫu nàng, uống m.á.u mẫu nàng.
Chẳng lẽ chỉ vì Cố Phù Hi đáng thương, là thể xóa bỏ cái ác tiếp tay cho kẻ khác ?
Thời gian từng chút trôi qua, sự im lặng dần lan tỏa.
Bánh ngọt trong đĩa sứ trắng, từng miếng từng miếng giảm dần, cho đến khi trống rỗng.
“Cố Vinh, tất cả đều là của ngươi.”
“Cả một gia đình , bởi vì ngươi mà tứ tán mỗi một nơi.”
Giọng Cố Phù Hi khô khốc và thô ráp, như tiếng đá sắc nhọn cạo tấm ván gỗ, phát tiếng rít chói tai.
“Thật ư?” Cố Vinh mặt chút biểu cảm, đặt chiếc đĩa sứ trắng trở hộp thức ăn. “Không trách Cố Bình Trưng vong ân bội nghĩa, bạc tình bạc nghĩa, cũng trách Đào thị voi đòi tiên, lòng độc ác. Chỉ trách thuận theo sự bày đặt của các ngươi?”
“Đây là thứ đạo lý vô liêm sỉ gì ?”
“Tuy nhiên, xét thấy ngươi đáng thương đến cực điểm sắp trảm quyết mùa thu tới, là độ lượng, sẽ chấp nhặt với ngươi.”
“Dù cũng nên để ngươi trong vui vẻ.”
“Dẫu , Đào di nương mềm mỏng van xin gọi một tiếng mẫu , thật là phiền não vô cùng.”
“Không như Phù Hi , cô lâm cảnh ngục tù, chờ đợi cái c.h.ế.t, ngoại trừ là đích tỷ đây, căn bản ai buồn ngó ngàng tới.”
“Phù Hi , chắc ngươi vẫn , chỗ dựa phía Đào di nương cao ngất hiển hách đến nhường nào. Quyền thế của bà thịnh đến mức chỉ cần nhấc tay lên, liền thể che khuất nửa bầu trời đấy.”
“Việc bảo mạng sống cho một thoát khỏi tay Hoàng Kính Tư, đối với bà mà , là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Gương mặt vốn trắng bệch của Cố Phù Hi, giờ khắc càng thêm u ám, mất sức sống.
“Ngươi phong phanh gì , cố ý đến đây chọc tức .”
“Cố Vinh, ngươi hãy dẹp bỏ ý nghĩ .”
Cố Vinh khẽ, “Phù Hi , những lời đều là sự thật.”
“Phong phanh?”
“Ngươi đang tới việc bản ngươi căn bản con ruột của Đào di nương ?”
“Ta qua, nhưng hề quan tâm.”
“Thân thế của một t.ử tù, chẳng ai để ý.”
“Ta để ý, Đào di nương để ý, mà Phù Hi xem cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng, nghĩ chắc cũng chẳng bận tâm.”
“Phù Hi , ngươi xem, phụ mẫu và ruột thịt của ngươi bận tâm ?”
Cố Phù Hi cảm thấy như một bàn tay siết chặt lấy trái tim nàng, đau đớn đến mức gần như thể thở .
Tuy chuẩn tâm lý, nhưng khi đích phản ứng của , nàng vẫn thể ngăn sự đau khổ.
Đột nhiên, Cố Vinh khẽ thì thầm: “Phù Hi , ngươi đang gánh tội Đào di nương.”
“Ngươi yên tâm, tỷ chúng chung một mối thâm tình như thế, sẽ để ngươi với lòng còn vương vấn.”
“Cứ coi như đây là sự bố thí từ lòng thương hại của .”
Thanh Đường: Tiểu thư của thật sự giống hệt đại phản diện độc ác trong mấy cuốn thoại bản quá.
Còn nàng đây?
Đôi nanh vuốt nhỏ của đại phản diện ư?
Hay là kẻ nịnh hót bẩn thỉu?