Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 125: Tổ mẫu thay ngươi chuẩn bị sính lễ

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:44:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tạ Chước thấy , khẽ nhíu mày, tự giễu thầm.

 

Phản ứng của Mẫu trong dự liệu của , cũng thể là thất vọng.

 

“Chờ Tổ mẫu đến hãy bàn.”

 

Giọng điệu thanh đạm, Trường Công chúa theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

 

Người Chước nhi chịu ấm ức.

 

, năm đó mất phu quân, Chước nhi Phật tự thanh tu, cần một chỗ dựa tinh thần.

 

Trinh Long Đế từng khuyên nuôi dưỡng nam sủng riêng, nhưng vượt qua rào cản lương tâm, bèn đành thoái lui một bước mà nhận nuôi Lạc An.

 

như Chước nhi , việc rõ trong lòng thì cần , lời xuất phát từ lòng thì cần vạch trần.

 

Rốt cuộc, vẫn với Chước nhi.

 

Trường Công chúa lơ đãng, liên tục nhấp .

 

Chỉ một lát , Tạ lão phu nhân mặc áo đại tụ thêu hoa đoàn nhiều màu nền vải xám, vịn tay tỳ nữ, chậm rãi tới, ánh mắt liếc thấy cái đầu trọc lốc của Tạ Chước, sắc mặt càng thêm u ám.

 

Nhìn với ánh mắt khó chịu, lạnh lùng hừ một tiếng, xuống ghế chủ vị phía đối diện.

 

“Cứ ngỡ lão ở Trung Dũng Hầu phủ sống mái hiên nhà khác chứ.”

 

Trường Công chúa Tạ lão phu nhân kháy Tạ Chước, liền đặt chén xuống: “Người là lão phu nhân của Trung Dũng Hầu phủ, là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân do Bệ hạ đích sắc phong, phận hiển quý, kẻ nào gan lớn đến mức dám lão phu nhân chịu ấm ức.”

 

“Tổ mẫu, Mẫu .” Tạ Chước lạnh giọng cắt ngang cuộc tranh cãi vô vị.

 

“Hôm nay mời Tổ mẫu và Mẫu tụ họp, là một đại sự liên quan đến sinh t.ử cần bẩm báo.”

 

Giọng điệu thẳng thắn, khiến kinh hồn bạt vía.

 

Lời dứt, giống như giọt nước rơi chảo dầu sôi, Tạ lão phu nhân và Trường Công chúa kinh ngạc bật dậy, đồng thanh lo lắng hỏi: “Chước nhi, xảy chuyện gì?”

 

“Vị cao tăng năm xưa phê mệnh tìm đến , thẳng. Việc khi rời chùa xuống núi trái với giới luật Phật môn, rõ ràng là mang tướng tai ương quấn , hết lời khuyên nên xuất gia tăng, nghiêm thủ giới luật nhà Phật, chịu Phật pháp bảo hộ, mới cơ hội thọ chung chính tẩm.”

 

Trường Công chúa bán tín bán nghi, ánh mắt nghi hoặc đ.á.n.h giá Tạ Chước.

 

Còn Tạ lão phu nhân như sét đánh, thoáng chốc cả ngây dại, một lúc lâu mới tìm giọng , lẩm bẩm: “Sao tai ương quấn nữa ?”

 

Năm xưa, một lời phê mệnh của cao tăng khiến Chước nhi rời nhà mười năm. Giờ đây, một lời phê mệnh, trực tiếp yêu cầu Chước nhi cạo đầu tăng, xuất gia.

 

Chước nhi là độc đinh của Trung Dũng Hầu phủ, xuất gia đồng nghĩa với việc đoạn tuyệt hương hỏa.

 

“Có lẽ là Tôn nhi sinh mang mệnh trời cho sống thọ.”

 

Tạ Chước mặt mày nhàn nhạt, hình thanh tú nổi bật đó, tựa như ngoài cuộc.

 

“Cao tăng ?” Tạ lão phu nhân run rẩy hỏi.

 

Tạ Chước : “Cao tăng, thấy đầu thấy đuôi, hành tung của há là Tôn nhi thể thấu.”

 

Tạ lão phu nhân vội vàng truy hỏi: “Chước nhi, cao tăng còn để phương pháp nào khác ?”

 

Tạ Chước khẽ nhíu mày, mím môi, vẻ thêm.

 

“Có để , nhưng Tôn nhi càng theo lời khuyên.”

 

“Phương pháp gì, con cứ thử xem.” Trường Công chúa thấy Tạ Chước nghiêm túc như thật, thà tin là chứ dám tin là .

 

Tạ lão phu nhân cũng chẳng thèm để ý đến việc giận dỗi Trường Công chúa nữa, phụ họa theo: “ .”

 

Theo Tạ lão phu nhân, xuất gia tăng là hạ sách.

 

Nếu thực sự cách nào khác, đành dùng thủ đoạn bỉ ổi để Tạ Chước lưu hậu duệ, đó mới xuất gia.

 

“Cao tăng để cho hai sinh thần bát tự, chính là mệnh cách phúc vận phản bổ. Chọn một trong đó, kết hôn chỉ thể phá giải tai ương, mà còn khiến những năm tháng gặp dữ hóa lành, gặp hung hóa cát, chính là duyên phận uyên ương phúc lộc.”

 

“Có điều, ảnh hưởng đến phúc lộc thọ hỉ tài của đối phương, là âm hiểm.”

 

“Ta tu Phật mười năm, am hiểu Phật pháp, thật sự loại chuyện ích kỷ tư lợi .”

 

“Càng đừng , cao tăng đặc biệt căn dặn, cường thủ hào đoạt, chỉ thể đợi đối phương tâm cam tình nguyện, bằng nhất định sẽ chịu mệnh cách phản phệ, gia phá nhân vong.”

 

Trường Công chúa khóe môi khẽ co giật.

 

Chuyện ...

 

Rốt cuộc là thật giả.

 

Sao cảm giác là mượn thoái tiến chứ?

 

Nếu sớm Tạ Chước tình ý với Cố Vinh, e rằng sẽ tin sái cổ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-125-to-mau-thay-nguoi-chuan-bi-sinh-le.html.]

Khoan ?

 

Người bỏ qua điều gì đó ?

 

Hai sinh thần bát tự ?

 

Tâm thái xem kịch của Trường Công chúa lập tức biến mất sạch sẽ.

 

“Thật ?” Tạ lão phu nhân bước lên một bước, nắm chặt cổ tay Tạ Chước.

 

Bản tính con là ích kỷ, gì mà phản bổ âm hiểm, bận tâm.

 

Người chỉ Tôn nhi sống lâu trăm tuổi, Tạ gia nhân đinh hưng vượng.

 

“Là cô nương nhà ai?”

 

“Tổ mẫu và Mẫu con cầu hôn.”

 

“Nàng cái gì, Tổ mẫu và Mẫu đều cho nàng.”

 

Tạ Chước càng nhíu mày chặt hơn, tựa như khó khăn lắm mới : “Ta sai điều tra, một là công t.ử Nam T.ử Dịch của Phụng Ân Công phủ...”

 

Tạ lão phu nhân và Trường Công chúa trừng lớn mắt, tràn đầy thể tin .

 

Cao tăng gì chứ?

 

Yêu tăng năng bừa bãi thì đúng hơn.

 

“Người còn thì ?”

 

“Đại tiểu thư của Tiền Nhữ Dương Bá phủ.”

 

Nghe , Tạ lão phu nhân đầy vẻ căm phẫn: “Con gái của nguyên thê của Cố Bình Chưng?”

 

“Cố Vinh, nổi danh âm hiểm độc ác bất hiếu bất đễ khắp kinh thành đó ?”

 

Tạ Chước mặt đổi sắc: “ là Cố đại tiểu thư.”

 

Tạ lão phu nhân c.h.ế.t lặng.

 

Nam T.ử Dịch cuồng vọng ham chơi.

 

Cố Vinh tiếng đồn xa.

 

nữa, Cố Vinh là nữ.

 

Trong hai cái hại, chọn cái nhẹ hơn.

 

“Vậy lời của vị cao tăng đó rốt cuộc đáng tin ?” Tạ lão phu nhân vẫn cam lòng hỏi.

 

Tạ Chước lạnh nhạt ngước mắt, từ từ hỏi: “Nếu quả thật là đáng tin, Tổ mẫu và Mẫu năm đó quả quyết quyết định, đưa Phật tự tu hành?”

 

“Thân thể gầy yếu đa bệnh của quả thật khỏe lên nhiều.”

 

Tạ lão phu nhân nghẹn lời: “Vậy Tổ mẫu con chuẩn sính lễ, cưới Cố Vinh.”

 

“Tổ mẫu, Cố đại tiểu thư chắc đồng ý gả.” Tạ Chước khẽ nhắc nhở: “Hơn nữa, cũng vì tư lợi của bản mà chuốc thêm tội nghiệt.”

 

“Tuyệt đối thể!” Tạ lão phu nhân thốt lên, giọng điệu đầy vẻ đương nhiên: “Tước vị của Cố Bình Chưng tước đoạt, con nếu cưới Cố Vinh, thì đó là Cố Vinh trèo cao .”

 

Tạ Chước : “Tổ mẫu, cao tăng đặc biệt dặn dò, cưỡng cầu.”

 

Tạ lão phu nhân vui: “Vậy chẳng lẽ thể cưới tên tiểu t.ử nhà họ Nam !”

 

Tạ Chước: “Tổ mẫu, Tôn nhi thà rằng xuất gia.”

 

Tạ lão phu nhân: “Tuyệt đối thể, dù cầu xin, Tổ mẫu cũng sẽ cầu cho Cố Vinh đồng ý.”

 

Trường Công chúa mắt khẽ chuyển động, trong lòng thầm tính toán.

 

“Lão phu nhân, chuyện liên quan đến sinh t.ử của Chước nhi, chi bằng cứ để Chước nhi tiếp xúc với Cố Vinh , nếu đường đột đến cửa, trong mắt ngoài sẽ mang tiếng ép hôn, e rằng sẽ khiến Cố Vinh nảy sinh chống đối, ngược việc thành .”

 

“Nếu như Lão phu nhân thật sự sốt ruột, chi bằng nhân cơ hội tổ chức một buổi tiệc thưởng hoa, bày tỏ thiện ý và thành tâm một cách khéo léo.”

 

“Bản cung và sinh mẫu của Cố Vinh là cố nhân, khi nhàn rỗi, cũng sẽ gọi nàng đến trò chuyện nhiều hơn, bóng gió hỏi thăm về nàng .”

 

“Nói tóm , tính cách Chước nhi thanh lãnh xa cách, nữ t.ử yêu thích, cần sức hơn, thúc đẩy Cố đại cô nương tâm cam tình nguyện ưng thuận gả cho con .”

 

“Lời lý.”

 

Đại sự mắt, Tạ lão phu nhân tạm thời quên sự bất hòa, bắt tay giảng hòa với Trường Công chúa, cùng thuyết phục Tạ Chước.

 

Tạ Chước cúi mày, vẻ tình nguyện : “Tổ mẫu, Mẫu , đây là một phương pháp âm hiểm, khác gì kẻ trộm cướp, tặc nhân bày mưu tính kế hại tính mạng.”

 

“Ta tu Phật mười năm, tu là Phật g.i.ế.c .”

 

Loading...