Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 123: Ngươi chết chính là thành ý lớn nhất

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:44:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hôm .

 

Sáng sớm, Cố Bình Trưng và Đào di nương chờ sẵn ngoài Vọng Thư Viện.

 

Cố Vinh trằn trọc khó ngủ cả đêm, mắt hiện lên hai quầng thâm nhạt. Vừa thấy tiếng Cố Bình Trưng và Đào di nương, nàng khỏi cau mày, thầm than một tiếng xui xẻo.

 

Rõ ràng, Cố Bình Trưng hề để lời cảnh cáo của nàng trong lòng.

 

Tuy nhiên, nghĩ thì cũng bình thường.

 

Mối dây huyết thống, tình cha con chính là lý do khiến Cố Bình Trưng chỗ dựa mà ôm hy vọng.

 

“Vinh Vinh.” Cố Bình Trưng luống cuống xoa xoa tay: “Đào thị tự tay một ít bánh ngọt con thích ăn nhất, con thử xem?”

 

Cố Vinh nghiêng chiếc ghế dài mềm mại, tay mân mê ngọc bội phỉ thúy hình bánh xe, lơ đãng lăn má và mắt. Nàng khẽ nâng mí mắt, khóe môi cong lên một nụ như như , liếc Cố Bình Trưng một cái, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Hai thật sự hiểu rõ điều thích và ghét ?”

 

“Nếu thích ghét điều gì, thì nên hiểu rằng, điều ghét nhất là thấy Phụ và Đào di nương.”

 

“Có hai vị ở đây, dù là món ngon vật lạ cũng như nhai sáp.”

 

Cố Bình Trưng thầm giận dữ.

 

khi ánh mắt thấy vẻ rực rỡ và lộng lẫy đầy phong thái của Cố Vinh, cơn giận lập tức tiêu tan.

 

Năm xưa, dung mạo nữ t.ử Vinh thị ở Dương Châu vang danh thiên hạ.

 

Cố Vinh nét giống Vinh thị, hơn nữa còn thêm vẻ quyến rũ và sắc bén.

 

Với nhan sắc tuyệt vời như , khó trách thể khiến Trinh Long Đế để mắt, ngày nếu nhập cung, nhất định sẽ chiếm đế tâm, sủng ái suy.

 

“Vinh Vinh, Phụ con tính cách kiêu ngạo bản lĩnh, nhưng nữ t.ử lập đời, dựa cha , em. Dù con gả vợ , một khi chịu ấm ức, cuối cùng vẫn cần nhà đẻ chống lưng cho con.”

 

“Những chuyện u ám cũ kỹ qua, nút thắt nên tháo gỡ chứ nên cứ ôm mãi trong lòng.”

 

“Phù Hi nhất thời lầm lỡ dùng thuật vu cổ yểm thắng, phán thu vấn trảm, cũng coi như gieo gió gặt bão. Phù Cảnh trọng thương, vẫn hôn mê bất tỉnh.”

 

“Phụ chỉ con và Tiểu Tri Liễu, chúng một nhà cùng sống hòa thuận, ?”

 

Tiền triều và hậu cung, thể tách rời.

 

Chỉ cần Cố Vinh sủng ái, Trinh Long Đế sớm muộn gì cũng ban ân cho .

 

Không tệ, cũng là tước vị Bá tước.

 

Việc cấp bách hiện giờ là dỗ dành Cố Vinh mềm lòng, bỏ qua thành kiến.

 

Một tiếng “Bộp”.

 

Cố Vinh ném ngọc bội phỉ thúy xuống chiếc bàn thấp, phát âm thanh giòn giã.

 

Cố Bình Trưng theo bản năng giật , trong lòng hoảng hốt, lạnh lùng rùng .

 

“Phụ , thể sống hòa thuận với ch.ó lợn, nhưng với những kẻ còn bằng ch.ó lợn thì .”

 

Cố Bình Trưng tức đến mức giơ ngón tay chỉ Cố Vinh, giận dữ quát: “Cố Vinh, cũng là vì cho con!”

 

“Con cung mà sự ủng hộ của nhà đẻ, sẽ khó mà một bước!”

 

Cố Vinh thấy hai chữ “nhập cung”, sắc mặt lập tức trở nên lạnh băng, tựa như cột băng treo mái hiên tháng chạp lạnh giá.

 

“Nhập cung?”

 

“Là Bệ hạ kim khẩu ngọc ngôn , ban bố minh chỉ ?”

 

“Ngươi đây là đoán ý vua, là giả truyền thánh chỉ?”

 

“Bản sống nữa, thì tìm một sợi dây thừng chắc chắn treo lên xà nhà, thành thật tắt thở , miễn cho liên lụy khác.”

 

“Ha, ngươi và Đào di nương đúng là quá xứng đôi.”

 

“Một cặp tai họa.”

 

Đào thị giả vờ vô ý để lộ ngón tay bỏng nước, đầy vẻ áy náy, nhỏ giọng : “Đại tiểu thư, đối với Đại tiểu thư vẫn luôn xem như con ruột của , lẽ lời hành vi nhiều điểm thỏa đáng, ít khi cùng Đại tiểu thư tâm sự, điều khiến Đại tiểu thư hiểu lầm .”

 

“Đại tiểu thư, xin , một từng trải , lời gan ruột.”

 

“Thế đạo gian nan, nữ t.ử càng dễ dàng, nếu nhà đẻ chỗ dựa, chẳng khác nào cỏ bồng trôi nổi, bồ công trong gió, nước chảy về gió thổi về , thì rơi xuống đó.”

 

“Mạng tiện lắm.”

 

“Thiếp điều gì , nhất định sẽ sửa đổi.”

 

Cố Vinh nhíu mày càng lúc càng chặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-123-nguoi-chet-chinh-la-thanh-y-lon-nhat.html.]

Nữ t.ử mệnh tiện?

 

Nàng quả thực hận thấu câu .

 

Tam cương ngũ thường, xã hội phụ quyền, hận thể đặt lên nữ t.ử hết gông xiềng đến gông xiềng khác, chỉ mong giẫm đạp nữ t.ử xuống tận bùn đất.

 

Thế đạo coi thường nữ tử, nhưng nữ t.ử tự ti.

 

Nếu , chỉ càng ngày càng hèn mọn.

 

“Tự khinh tự tiện ngoại thất, thì đừng nữ t.ử đời đều thấp hèn, nữ t.ử đời đều lấy ngươi điều sỉ nhục!”

 

“Cái gì mà lời gan ruột của ngươi, Cố Vinh tuy tài nữ thư lễ, phong thái tao nhã, nhưng cũng lễ nghĩa liêm sỉ, thực sự khó mà đồng cảm với Đào di nương.”

 

“Trên con đường hèn hạ, Đào di nương độc tôn, dẫn đầu phong trào.”

 

“Còn cái gì mà coi như con ruột, con ruột chân chính của Đào di nương, vẫn còn đang giam chờ thu vấn trảm ở lao Hoàng Kính Tư đó. Đào di nương lo lắng Cố Phù Hi tra tấn , cũng nghĩ đến việc thăm nom một chút, ngược còn chìa đôi móng vuốt ghê tởm mặt bổn đại tiểu thư, bộ tịch trưởng bối.”

 

“Đào di nương, bổn đại tiểu thư quá nể mặt ngươi ?”

 

“Cái phủ Cố gia nếu thực sự ở thoải mái, thì hãy cuốn gói cút !”

 

“À, suýt nữa quên mất, Đào di nương cứ luôn miệng nhà đẻ là chỗ dựa của nữ tử, bổn đại tiểu thư tìm về ca ca và tẩu tẩu cho Đào di nương , Đào di nương nên bày tỏ chút gì đó .”

 

Mặt Đào di nương tái xanh.

 

Nàng chỉ mong đôi vợ chồng ca ca tẩu tẩu mất mặt c.h.ế.t ở Trấn Trệ Quan.

 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ngoài việc lải nhải bên tai nàng về bao nhiêu khổ cực chịu đựng bấy lâu nay, bọn họ còn mặt dày vô sỉ đòi hỏi bạc.

 

Thậm chí còn trơ trẽn tuyên bố, cho con trai nhỏ quá kế danh nghĩa nàng và Lão gia, để khai chi tán diệp cho Cố gia.

 

Ca ca tẩu tẩu dám , nàng còn dám .

 

Còn về Cố Phù Hi…

 

Ánh mắt Đào di nương lướt qua một tia tối tăm, chôn vùi oán hận sâu trong lòng.

 

“Thiếp sẽ khiến Đại tiểu thư cảm nhận thành ý của .”

 

Cố Vinh : “Ngươi c.h.ế.t chính là thành ý lớn nhất.”

 

Xé toang mặt nạ, thật là sảng khoái.

 

Ngay đó, Cố Vinh chuyển hướng về phía Cố Bình Trưng, với giọng đầy ẩn ý: “Phụ , vì lãng phí thời gian vô ích ở chỗ , chi bằng bảo Đào di nương cầu cứu chỗ dựa của chúng . Có lẽ, chỗ dựa đó năng lực xoay chuyển càn khôn, cứu vãn tình thế.”

 

“Từ xưa đến nay, nhân lúc còn nóng mà rèn sắt.”

 

“Lỡ như thời gian lâu quá, ai dám đảm bảo họ sẽ trở mặt vô tình?”

 

“Dẫu , những kẻ thể cùng Đào di nương cấu kết với , cũng chẳng hạng giữ lời hứa hẹn gì cho cam.”

 

“Chẳng chừng một ngày nào đó, cành cao đứt là đứt.”

 

Cố Vinh khẽ vuốt lá bùa bình an đeo bên hông, giữa mày mắt mang theo ý , nhưng nụ đó trong mắt khác toát vẻ lạnh lẽo.

 

Giải quyết xong ân oán mới cũ của Cố gia, là đến lúc tìm chuyện vui với Lạc An Quận chúa và Bùi Tự Khanh .

 

Ít nhiều gì, nàng cũng đang nắm trong tay một cái thóp của Lạc An Quận chúa.

 

Kiếp , tiền đề để nàng nhẹ nhàng trận chính là tiễn tất cả kẻ thù của kiếp địa ngục.

 

Sống bằng c.h.ế.t, cũng là địa ngục.

 

Bùa bình an.

 

Cố Vinh nhớ lời Tạ Chước khi tự tay buộc bùa bình an hông nàng.

 

Tạ Chước , Cố đại cô nương nên cầu xin thần Phật phù hộ bản bình an, vui vẻ, thuận lợi, vô sự.

 

Ừm, nàng sẽ bình an vui vẻ, thuận lợi vô sự.

 

Hy vọng, Tạ Chước cũng .

 

Vẻ lạnh lùng trong mắt Cố Vinh dịu đôi chút: “Đào di nương, đặt hộp thức ăn xuống .”

 

Cố Bình Trưng và Đào di nương , nghĩ thầm hy vọng .

 

Chỉ cho rằng Cố Vinh rốt cuộc vẫn còn trẻ, miệng lưỡi sắc như d.a.o nhưng lòng mềm như đậu hũ, tưởng chừng lời đoạn tuyệt vô tình, nhưng thực chất vẫn mềm lòng và để ý đến tình .

 

Niềm vui còn kịp lan tỏa, thì Cố Vinh : “Đào di nương nhớ Phù Hi , nhưng bổn đại tiểu thư nhớ.”

 

“Bổn đại tiểu thư Hoàng Kính Tư thăm Phù Hi .”

 

 

Loading...