Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 121: Tôi Thầm Mến Cố Đại Cô Nương

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:44:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Vinh lắc lắc bàn tay trắng nõn, lòng bàn tay lấm tấm sẹo. Vết sẹo sâu nhất và rõ nhất là vết nàng dùng trâm vàng đ.â.m thẳng hôm trở về. Nàng dùng ngón tay vuốt ve vết sẹo, khẽ nhếch môi : "Là Tạ tiểu Hầu gia bôi t.h.u.ố.c băng bó cho , hẳn là cũng rõ báo thù kẻ ác như thế nào."

 

"Mặc dù Tạ tiểu Hầu gia vạch trần sự ngụy trang của , nhưng từng hoài nghi sự lương thiện của Tạ tiểu Hầu gia."

 

"Vậy nên, Tạ tiểu Hầu gia cần gì thấy áy náy."

 

"Kẻ nên thấy áy náy, ."

 

"Ta lợi dụng Tạ tiểu Hầu gia."

 

Trong lúc chuyện, ánh mắt Cố Vinh luôn đặt Tạ Chước.

 

thấy Tạ Chước khẽ nhíu mày, giữa hai hàng lông mày hề lộ chút vẻ thiếu kiên nhẫn nào, chỉ lẳng lặng nàng, ánh mắt sâu thẳm nhưng trong suốt, khiến thể đoán quá nhiều cảm xúc.

 

Một lát , Tạ Chước từ từ tháo chiếc túi thơm bên hông xuống, lấy hai miếng lệnh bài, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn nhỏ giữa hai . Ngón tay khẽ gẩy, hai miếng lệnh bài trượt về phía Cố Vinh.

 

"Ta lương thiện."

 

Hắn rõ, Cố Vinh dường như quyết tâm, x.é to.ạc tấm lưới tình tự tay nàng dệt nên, trục xuất ngoài, cắt đứt sự mập mờ.

 

Nếu con mồi mà thợ săn sủng ái, thì hãy thợ săn.

 

Chỉ là đổi thế công thủ mà thôi.

 

Không tính là đường cùng.

 

Cố Vinh hiểu, ánh mắt nàng theo ngón tay Tạ Chước về phía lệnh bài.

 

Một miếng lệnh bài bằng mực ngọc, đó điêu khắc tinh xảo một con Hắc Long khí thế hùng vĩ, oai phong lẫm liệt.

 

Miếng còn là lệnh bài kim khảm ngọc, chính giữa khảm một tấm ngọc kính trong suốt, lấp lánh tỏa sáng.

 

Lông mi Cố Vinh run rẩy, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn.

 

Nàng Mặc Ngọc Lệnh, nhưng nhận Ngọc Kính Lệnh.

 

Dấu hiệu của Hoàng Kính Tư.

 

Tấm lệnh bài của Tư Đốc Hoàng Kính Tư trong truyền thuyết.

 

Chỗ dựa Tạ Chước , còn cao hơn, lớn hơn nàng tưởng tượng.

 

Vị Tạ tiểu Hầu gia vốn dĩ bi thiên mẫn nhân, thương xót kẻ yếu mà nàng tưởng tượng, hóa là Tư Đốc Hoàng Kính Tư khiến danh sợ mất mật!

 

Tu Phật?

 

Chắc là tu Kim Cương Nộ Mục để hàng phục tứ ma ?

 

Trinh Long Đế nỡ lòng để Tạ Chước tiếp quản Hoàng Kính Tư.

 

Cùng với giọng lạnh lùng và rõ ràng của Tạ Chước vang lên, Cố Vinh mới chợt nhận đ.á.n.h giá thấp sự tàn nhẫn của Trinh Long Đế.

 

"Đại Càn một đội Cấm Vệ tên là Ẩn Long Vệ, chỉ trung thành với các vị Đế Vương qua các triều đại."

 

"Mặc Ngọc Lệnh chính là lệnh bài của Ẩn Long Vệ."

 

Cố Vinh kinh ngạc.

 

Không là quang phong tễ nguyệt, thanh lãnh cao quý.

 

Không là lòng mang băng tuyết, vạn sông tuôn chảy.

 

Nếu Hoàng Kính Tư chịu trách nhiệm do thám giám sát, thì Ẩn Long Vệ chịu trách nhiệm bảo vệ và ám sát.

 

Trinh Long Đế biến Tạ Chước thành thanh kiếm sắc bén và bí ẩn nhất.

 

Trung Dũng Hầu phủ đời đời trung lương, bảo vệ đất nước đổ m.á.u nơi chiến trường, đều là những hùng sắt thép hiên ngang thách thức sương tuyết.

 

Năm xưa, phụ Tạ Chước thu phục đất đai trọng thương mà c.h.ế.t.

 

Tạ Chước là dòng dõi đơn truyền của Tạ gia, khi còn niên thiếu, lời tiên đoán của cao tăng, do Trinh Long Đế và Vương phi Điện hạ chủ, gửi nuôi ở Phật tự, binh quyền của Trung Dũng Hầu phủ đành giao nộp.

 

Gia huấn của Trung Dũng Hầu phủ dạy Tạ Chước trung quân báo quốc.

 

Mười năm thanh tu nơi Phật tự hun đúc lòng bi thiên mẫn nhân cho Tạ Chước,

 

Mà nay, vị trung lương cốt khí sắt đá, vị cư sĩ thiền nhập định , trở thành thanh kiếm trong tay Trinh Long Đế.

 

Cố Vinh chỉ cảm thấy trái tim như kim châm trong khoảnh khắc.

 

Tạ Chước .

 

Dù là như , Tạ Chước vẫn trở thành quân tử.

 

"Cố đại cô nương, giờ đây thể coi là hiểu rõ ?"

 

Cố Vinh nhẹ nhàng nhướng mí mắt, bốn mắt giao .

 

"Tính."

 

Hai miếng lệnh bài là bí mật lớn nhất của Tạ Chước.

 

"Xin hỏi Tạ tiểu Hầu gia vì giúp hết đến khác, nếu rơi mắt ngoài, chẳng hiềm nghi tiếp tay cho kẻ ác ."

 

"Ta dốc lòng thầm mến Cố đại cô nương." Giọng Tạ Chước trầm , rõ ràng, dứt khoát.

 

Cố Vinh hé mở môi đỏ, kinh ngạc vô cùng, ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm như đang tự : "Thầm mến ?"

 

Tạ Chước khẽ gật đầu, đôi lông mày khóa chặt dần giãn , trong mắt hiện lên ý nhàn nhạt, như những gợn sóng lăn tăn do gió xuân thổi qua mặt hồ, như chim nước nhẹ nhàng lướt qua rặng liễu ven bờ.

 

Công thủ đổi, tự nhiên bày tỏ tâm ý, xua tan sự mơ hồ và nghi ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-121-toi-tham-men-co-dai-co-nuong.html.]

 

" , thầm mến Cố đại cô nương."

 

"Không là hứng thú nhất thời bột phát, là tự vấn lòng, suy nghĩ kỹ càng mới hành động, hành động thì chín c.h.ế.t cũng hối hận."

 

"Không dám giấu Cố đại cô nương, ngày Cốc Vũ, mới suy nghĩ thấu đáo và hạ quyết tâm."

 

"Trước đó, hề phận của Cố đại cô nương."

 

Cố Vinh che giấu vẻ kinh ngạc.

 

Thầm mến nàng?

 

Thầm mến nàng cái gì?

 

Thầm mến nàng tâm ngoan thủ lạt?

 

Hay là thầm mến nàng bất hiếu bất đễ?

 

Nàng nghĩ trong lòng, liền hỏi thẳng miệng.

 

Tạ Chước : "Không tâm ngoan thủ lạt, bất hiếu bất đễ, mà là giữ vững nguyên tắc, ân oán phân minh. Trong lòng , Cố đại cô nương tựa như đóa hoa nở vách đá cheo leo."

 

Cố Vinh cụp mắt.

 

Không thể phủ nhận, những lời khiến trái tim nàng nóng lên trong thoáng chốc.

 

Khi ánh mắt nàng lướt qua hai miếng lệnh bài bàn, nàng cảm thấy một trận lạnh lẽo, như thể một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống chân, khiến nàng lạnh buốt.

 

Tìm lợi tránh hại, là bản tính của con .

 

Và khứu giác nhạy bén của nàng, ngửi thấy mùi nguy hiểm.

 

Khi nàng những phận ẩn giấu của Tạ Chước, nàng chỉ thấy Tạ Chước là chỗ dựa vô hại, liên quan đến sự đổi của quyền lực hoàng gia.

 

Quân t.ử đài cao, nhiễm gió tuyết.

 

khi nắm giữ Ẩn Long Vệ và Hoàng Kính Tư, tình cảnh khác biệt.

 

Không thể tránh khỏi vòng xoáy tranh đoạt ngôi vị, gió tuyết phủ khắp, đao kiếm kề , chỉ cần sơ suất một chút, sẽ là núi thây biển m.á.u vạn kiếp bất phục.

 

Tạ Chước còn là chỗ dựa vĩ đại nhưng vô hại nữa .

 

Nàng thể bảo vệ Tiểu Tri an vô sự trong chốn đao quang kiếm ảnh, lừa gạt lẫn ?

 

Nàng cô đơn một , thể chuyện vì báo đáp ân tình của Tạ Chước mà liều .

 

Nàng Tiểu Tri.

 

Mẫu nắm tay nàng, dặn dặn nàng chăm sóc cho Tiểu Tri.

 

Kiếp , nàng thất hứa.

 

Tiểu Tri c.h.ế.t minh bạch.

 

Nàng tổng thể thất hứa hết đời sang đời khác.

 

Ân tình là ân tình, tính mạng là tính mạng.

 

Cố Vinh nhíu mày, buộc phớt lờ cảm giác bực bội tên ngừng trào trong lòng, khẽ thở một : "Tiểu Hầu gia thẳng thắn đối đãi, cũng che đậy nữa."

 

"Ta đối với Tiểu Hầu gia tình cảm nam nữ, cũng ý bầu bạn."

 

"Mọi chuyện ngày , đều bắt nguồn từ sự tính toán ích kỷ và ti tiện của , tự cho là đúng khi tìm kiếm sự che chở của Tiểu Hầu gia."

 

"Trong chuyện , là phụ Tiểu Hầu gia."

 

"Ta bằng lòng bù đắp cho Tiểu Hầu gia, nhưng thể đáp sự thầm mến của Tiểu Hầu gia."

 

"Xin Tiểu Hầu gia lượng thứ."

 

"Ân cứu mạng ở Phật Ninh Tự, vì hôm đó vội vàng nên cách báo ân phần nông cạn, hôm nay xin bổ sung."

 

Cố Vinh dậy, mở chiếc rương gỗ huê lê , mang một chiếc hộp gỗ lớn: "Đây là tạ lễ và đền bù của , mong Tạ tiểu Hầu gia nhận lấy."

 

Tạ Chước tâm đau buồn bực.

 

Nàng đang vạch rõ ranh giới với .

 

Ánh mắt Tạ Chước rủ xuống, chằm chằm Cố Vinh, như cơn gió lốc bất chợt nổi lên từ vực sâu, cuốn lên từng lớp mây mù, che khuất những cảm xúc phức tạp và hỗn loạn.

 

"Vô ý vô tâm, là cân nhắc chọn lựa?"

 

"Nếu là cân nhắc chọn lựa, dù là núi đao biển lửa, lời đàm tiếu đáng sợ của đời, cũng sẽ xử lý thỏa đáng, để phong ba giáng xuống nàng."

 

Cố Vinh mím môi , cho đến khi những hoa văn hộp gỗ lòng bàn tay nàng đau rát.

 

"Vừa là vô ý vô tâm."

 

"Cũng là cân nhắc chọn lựa."

 

Cố Vinh dám thẳng mắt Tạ Chước, chỉ dám lén lút liếc hai .

 

Nào câu cá, câu hồi lâu tự dưng hề báo mà chôn trong bụng cá.

 

Nàng cảm thấy, đó là hành động tìm c.h.ế.t.

 

Kiếp , Bùi Tự Khanh kẻ tâm đen mặt trắng đó, còn hơn hát.

 

Trân trọng sinh mạng, tránh xa hôn nhân.

 

Loading...