Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 120: Có đôi khi ta cũng muốn làm người tốt

Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:44:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Vinh sững , chút mơ hồ, dường như hiểu lời của Tạ Chước.

Là cuộc trò chuyện của nàng và Tạ Chước trở nên rối loạn, việc Tạ Chước đến tìm nàng lúc nửa đêm chỉ là một giấc mơ?

Để nàng nghĩ chút .

Nàng hỏi Tạ Chước: “Điện hạ trong lòng ?”

Tạ Chước : “Có.”

Nàng hỏi: “Là ai?”

Tạ Chước đáp: “Ta.”

Rõ ràng, mạch lạc.

“Chàng là ai?” Cố Vinh tin, hỏi nữa.

Tạ Chước: “Ta.”

Tấm lòng của , cuối cùng cũng mượn danh nghĩa mẫu thành lời.

Ừ, đúng là thích hợp nhất.

Hắn thể vì Cố Vinh mà quét sạch hết thảy chướng ngại, phiền toái.

Hắn sẽ khiến thiên hạ cảm thấy là Cố Vinh cứu rỗi , chứ nàng trèo cao.

Chỉ cần Cố Vinh chịu.

Nếu nàng chịu, vẫn thể tiếp tục con cá trong cái lưới của nàng.

Một cái lưới chỉ mỗi , khác gì dọn nhà an cư ?

Cố Vinh lẩm bẩm thất thần: “Không thể nào.”

Khắp kinh thành đều , vị điện hạ một lòng tác hợp Tiểu Hầu gia Tạ Chước với Lạc An quận chúa; nếu thành, cũng chọn cho Tạ Chước một tiểu thư nhà quyền quý mỹ thê tử.

Mà nàng thì danh tiếng , là dân thường.

Quý ở chỗ tự .

Nói thật, gả cho Tạ Chước giải quyết nguy cấp mắt, còn thể tận mắt thấy Lạc An quận chúa tức đến phát điên.

Trước ngày hôm nay, lẽ nàng sẽ động lòng đề nghị của Tạ Chước.

khi “nam Bồ Tát” chính là Tạ Chước, nàng lợi dụng nữa, càng kéo vũng nước đục .

Nam Bồ Tát đáng lẽ là ánh trăng sáng ngời, là băng tuyết thuần tịnh, là dòng sông mênh m.ô.n.g cuộn chảy.

Nàng ghét nhất kẻ vong ân phụ nghĩa, càng cho phép chính trở thành loại nàng khinh nhất.

Ân lớn, báo.

“Vì thể?” Tạ Chước nàng chớp mắt, giống như tù nhân cận kề cái c.h.ế.t, dù kết cục nhưng vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Cố Vinh hít sâu, định cảm xúc, lúng túng nhấp ngụm , gượng nở nụ :

“Tạ Tiểu Hầu gia, hôn nhân đại sự, môn đăng hộ đối mới thể lâu dài.”

Không ai sinh cái kẻ cúi cứu giúp khác.

“Hơn nữa, chuyện hôn sự trò đùa.”

“Tạ Tiểu Hầu gia là thu nguyệt hàn sương, là xanh núi biếc trúc, còn chỉ là phàm nhân.”

Phàm tục vô cùng.

Dưới ánh nến lay động, Tạ Chước thấy rõ thần sắc mặt Cố Vinh.

Ý từ chối, rõ ràng đến mức thể ngơ.

“Cố đại cô nương, đủ ?”

Cố Vinh cụp mắt: “Tạ Tiểu Hầu gia .”

Tốt đến mức nhược điểm duy nhất nàng tìm … là một như Lạc An quận chúa.

Tạ Chước thở dài trong lòng.

Nếu thuyết phục Cố Vinh, lẽ bàn về lợi – hại sẽ hiệu quả hơn.

Nghĩ đến đây, giọng bỗng lạnh và sắc hơn:

“Cố đại cô nương, bất cứ công t.ử thế gia nào cũng dũng khí và tư cách tranh đoạt mà thiên t.ử coi trọng.”

“Mẫu là tỷ tỷ cùng của bệ hạ, phụ hùng chiến t.ử nơi sa trường, là ngoại sinh của bệ hạ, là huyết mạch duy nhất của phủ Trung Dũng Hầu.”

“Chỉ cần và nàng đính hôn, cho dù bệ hạ giận, cũng sẽ điểm dừng, tuyệt giận lây đến vô tội.”

Cố Vinh: Nghe lý.

Cho dù đổi triều thế, với xuất của Tạ Tiểu Hầu gia, vẫn thể vững ngã.

Tạ Tiểu Hầu gia thật.

“Vậy… với Tạ Tiểu Hầu gia thì lợi gì?” Cố Vinh hỏi thẳng.

Tạ Chước nhất thời nghẹn lời.

Lợi ích là… thể đường đường chính chính giữ nàng bên cạnh.

điều chỉ thể giấu nơi đầu lưỡi, nhốt trong đáy lòng.

Hắn là con mồi.

Con mồi mà dữ dằn quá… sẽ dọa thợ săn bỏ chạy.

Tạ Chước chỉ cái đầu trọc của , miễn cưỡng : “Ta tu Phật, tin Phật.”

Hắn chỉ “tu”, chứ “tin”!

Hắn chẳng thanh tâm quả dục, sáu căn cũng thanh tịnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-120-co-doi-khi-ta-cung-muon-lam-nguoi-tot.html.]

Hắn Cố Vinh.

Mười lăm năm , giữ phụ .

Mười lăm năm , giữ lấy Cố Vinh.

Hắn vốn bao giờ là tiên nhân nhiễm khói lửa nhân gian.

“Cố đại cô nương, thích hợp nhất.”

Tim Cố Vinh đập thình thịch; ánh mắt giao , như đoá hoa cao sơn nở ngạo nghễ đang âm thầm với nàng: chỉ cần nàng chịu đưa tay, nàng sẽ thoát khỏi bùn lầy nơi chân núi, vượt gió mà bay lên, bên đỉnh núi, xuống muôn trùng, khổ nạn hóa thành chuyện .

Nàng , Tạ Chước .

Nếu Tạ Chước chỉ là mãnh hổ bằng giấy, đây nàng cũng chẳng chọn “câu” .

Tạ Chước chỉ là cá.

Là nam Bồ Tát.

Câu cá, hai phần thật, tám phần giả.

Thêm ân cứu mạng của Bồ Tát nữa…

Hai phần thật e là đủ.

Nhiều hơn vài phần, nàng sẽ bắt đầu tính toán tình cảm và lợi ích, tính toán sự thuần khiết lợi dụng, tính xem giữa nàng và Tạ Chước… rốt cuộc là gì.

Nhìn thẳng lòng , nàng thể thản nhiên mà như thế.

Có lẽ nàng quá tỉnh táo, cũng quá cố chấp.

Ánh nến lấp lánh trong mắt Tạ Chước, tựa muôn ngàn vì sáng.

Trái tim Cố Vinh mềm mềm.

Nàng dựa Tạ Chước, lợi dụng Tạ Chước, nhưng một câu từ đầu đến cuối từng giả dối:

Tạ Chước đúng là… vô cùng.

, gặp một thật lòng thương .”

Tạ Chước: “???”

Trong khoảnh khắc, suýt mất khống chế.

Hắn tình cảm, Cố Vinh lợi ích.

Hắn lợi ích, Cố Vinh tình cảm.

Ý ngoài lời: Dù lý do của là gì, nàng đều sẽ từ chối mềm mỏng.

Đây giống Cố Vinh chút nào.

Hắn nghĩ nàng sẽ động lòng với đề nghị của .

Hắn nàng cần một chỗ dựa.

Để đoạt của hồi môn cần chỗ dựa; giữ lấy gia nghiệp họ Vinh cần chỗ dựa; về Dương Châu đối đầu tộc nhân cần chỗ dựa.

Người mang ngọc, ắt kẻ khác thèm khát.

Rất nhiều kẻ dòm ngó núi vàng núi bạc của họ Vinh ở Dương Châu.

Phải chăng ở Phật Ninh Tự, xảy chuyện gì mà ?

Phật Ninh Tự?

Tim Tạ Chước khẽ giật.

Lẽ nào…

“Ta Cố đại cô nương một câu thật lòng.”

Có lẽ vì ánh mắt Tạ Chước sáng quá, sáng đến mức khiến Cố Vinh hoảng loạn, thể tiếp những lời che đậy thật giả lẫn lộn.

“Tiểu Hầu gia… đôi khi, cũng một thiện lương.”

“Ví dụ như lúc .”

Tạ Chước và Cố Vinh đều là thông minh, vài lời cần quá rõ, chỉ cần hé một chút là hiểu.

Cố Vinh Tạ Chước hiểu .

Giữa tiếp tục giả vờ và mở toang cửa sổ thẳng, nàng chọn thẳng.

Tạ Tiểu Hầu gia xứng đáng nhận sự chân thành.

Trong mắt Tạ Chước thoáng qua một tia ảm đạm.

Quả nhiên, Cố Vinh .

Không trách tối nay nàng bối rối, né tránh như thế.

Lần gặp đầu tiên của và nàng, với khác mà , thì nhưng thiếu sạch sẽ, thậm chí còn khó mà mở miệng.

“Là với Cố đại cô nương.”

“Trước là tổn hại thanh danh cô nương, cố ý giấu diếm.”

“Tạ Tiểu Hầu gia.” Cố Vinh ngắt lời tự trách của .

“Chàng là ân nhân của . Chuyến Phật Ninh Tự chẳng khác nào cứu mạng.”

“Sau đó, nhiều giúp , che chở .”

“Ân tình nặng như núi.”

“Ta nghĩ, ngay từ gặp đầu tiên, Tạ Tiểu Hầu gia rõ bộ dạng thật sự của .”

“Cái gì nhu nhược dễ bắt nạt, dịu dàng đáng thương… đều là giả cả.”

 

 

Loading...