Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 117: Phải khiến chỗ khiếm khuyết lại được tròn đầy
Cập nhật lúc: 2025-12-12 02:01:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên , Tạ Chước thanh lãnh tựa trăng đỉnh núi tuyết hiếm hoi mang lòng phiền muộn chất chồng.
Bên , Cố Vinh lòng hoa nở rộ, nàng hồi tưởng bao khổ nạn suốt năm năm qua mới miễn cưỡng kiềm nén nụ nơi khóe môi.
Lý công công phất cây phất trần trong tay, mở Thánh chỉ , ánh mắt lướt qua đám phủ Nhữ Dương Bá đang quỳ rạp đất, khi quét qua Cố Vinh với đôi vai khẽ run, ông dừng một chút.
Cố đại cô nương phúc khí còn ở phía , sớm quá .
Cố Vinh: Khóc?
Ngay đó, ông lớn tiếng tuyên Thánh chỉ.
“Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu :
Hoàng ân rộng lớn, phủ Nhữ Dương Bá là tước vị do Cao Tổ đích sắc phong, vốn nên lấy gương, nêu gương cho hậu thế. Nào ngờ Nhữ Dương Bá tư đức tu, lừa gạt Vua, che giấu sự thật, mưu đồ lừa dối Thánh thượng. Với tư cách quan , ngươi chỉ giữ chức ăn lương; với tư cách cha chồng, dung túng vợ con điều ác.
Trẫm căm ghét tội của ngươi, chiếu theo luật nghiêm trị khoan nhượng. Tuy nhiên, xét thấy tổ tiên ngươi công huân hiển hách, đặc biệt giảm nhẹ hình phạt, lệnh bãi chức tước, giáng thứ dân, liên lụy đến con cháu.
Do đó, đặc biệt ban chiếu thư , cáo thị thiên hạ, để răn đe kẻ khác. Khâm thử.”
“Nhận chỉ .”
Nhữ Dương Bá chỉ cảm thấy sét đ.á.n.h giữa trời quang, ngón tay nắm chặt vạt áo, mắt đỏ ngầu, tràn đầy vẻ thể tin .
Hắn đoán rằng Bệ hạ thể nổi giận, nhưng từng nghĩ Bệ hạ một lời liền tước bỏ tước vị của , giáng dân thường.
Cho dù tai tiếng ồn ào đến , đó cũng chỉ là chuyện riêng tư.
Có thể lớn thể nhỏ.
Bệ hạ động đến chân tướng.
“Nhận chỉ .” Lý công công nhíu mày, cất cao giọng.
“Thần…”
Lý công công: “Theo luật theo lễ, ngươi nên tự xưng là thảo dân.”
Nhữ Dương Bá gắng gượng nuốt xuống vị tanh ngọt đang trào lên trong miệng, dập đầu: “Thảo dân nhận chỉ.”
“Dập đầu tạ ơn Long ân của Bệ hạ.”
Thấy Nhữ Dương Bá cung kính nhận Thánh chỉ, Lý công công tiếp tục : “Bệ hạ thương xót Cố đại cô nương tuổi nhỏ mất , Cố tiểu công t.ử thể chất yếu đuối nhiều bệnh, việc dời phủ tốn công tốn sức, do đó đặc biệt khai ân, tịch thu phủ .”
“Cố lão gia, đây là ân điển của Bệ hạ.”
Nhữ Dương Bá kinh ngạc nghi hoặc, khỏi suy ngẫm ý tứ sâu xa của Trinh Long Đế.
“Cố lão gia, ngươi một đôi nhi nữ đấy.” Lý công công cố ý ám chỉ.
Hiểu Trinh Long Đế ai bằng Lý công công.
Nhữ Dương Bá lòng như trống đánh, mí mắt điên cuồng giật liên hồi.
Chẳng lẽ, Lý công công đang ám chỉ rằng phủ Nhữ Dương Bá vẫn còn cơ hội Đông Sơn tái khởi?
Cơ hội chính là chị em Cố Vinh, Cố Tri.
Nếu quả thật là như , thì tất cả những việc đây, chẳng là nhặt hạt mè rơi quả dưa ?
Khác với sự kinh nghi của Nhữ Dương Bá, Cố Vinh lòng rùng , vô cùng kinh hãi.
Trên đời , bất cứ ai cũng thể thương xót kẻ yếu, duy chỉ một vị vua một nước là tuyệt đối thể.
Trinh Long Đế rốt cuộc gì?
Nàng hề cảm thấy Trinh Long Đế để tâm là phúc khí.
Trước khi rời , Lý công công Cố Vinh một cái, thẳng khiến Cố Vinh tim đập thình thịch.
Ánh mắt , quả thực đầy ẩn ý.
Cứ như…
Cứ như nàng là một món đồ tinh xảo đặt giá hàng, mặc tùy ý lựa chọn.
Sắc mặt Cố Vinh ngay lập tức mất huyết sắc, trắng bệch như bông tuyết rơi xuống trong mùa đông.
Lý công công đại diện cho Trinh Long Đế, đến Bá phủ một chuyến, là để tuyên chỉ, cũng là để Trinh Long Đế xem xét “món đồ” là nàng đây.
“Vinh Vinh.” Nhữ Dương Bá dạn dĩ ghé sát bên cạnh Cố Vinh.
Cố Vinh liếc mắt sang, ý lạnh thấu xương: “Phụ chẳng mảy may quan tâm đến kết cục của Cố Phù Hi ?”
Dứt lời, nàng lưng bỏ .
“Tiểu thư.” Thanh Đường sắc mặt trắng bệch của Cố Vinh, lòng đầy lo lắng.
Cố Vinh nắm chặt cổ tay Thanh Đường: “Dặn dò Phí lão bá, chuẩn xe ngựa.”
“Đến Phật Ninh Tự.”
Nàng cần dựa dẫm là thật, nhưng bao giờ nghĩ sẽ chôn vùi bản trong đó, càng hề bước những bức tường cung cấm trùng điệp, ngước bầu trời vuông vức.
Nàng cần tìm khắp nơi thần y, chữa bệnh cho Tiểu Tri.
Nàng đến nơi câu thơ "Thiên hạ tam phân minh nguyệt , nhị phân vô thị Dương Châu".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-117-phai-khien-cho-khiem-khuyet-lai-duoc-tron-day.html.]
Cố Vinh quan tâm đến sự hỗn loạn ồn ào trong phủ, chỉ dặn dò Bất Ngôn và các v.ú già bảo vệ Tiểu Tri thật , vội vàng lên xe ngựa, thẳng tiến Phật Ninh Tự.
Tạ Chước khi suy tính kỹ lưỡng, quyết định thẳng thắn rõ, nhưng hụt.
Cây cỏ sinh sôi nảy nở, xuân sơn thể trông thấy.
Núi non xanh biếc, tươi um tùm.
So với , cảnh sắc mùa xuân nơi sơn cốc càng thêm đậm đà.
Bước chân nào cũng thấy xanh, ngày nào cũng ồn ào.
Tâm trạng bực bội của Cố Vinh dần lắng xuống giữa tiếng suối reo róc rách và tiếng côn trùng chim hót, suy nghĩ của nàng cũng trở nên thông suốt rõ ràng.
Không vội.
Không thể rối.
Phủ Nhữ Dương Bá tước bỏ tước vị, nàng còn là con gái của quan huân quý.
Trong Bảo Huấn của Cao Tổ Đại Càn, quy định rõ ràng con gái của thường dân trong phạm vi tuyển tú, Trinh Long Đế nạp nàng cung, chỉ thể chọn phương pháp khác.
Những cách khác, thiếu sự danh chính ngôn thuận, đương nhiên sẽ thêm gian để xoay xở.
Xem , đến Trung Dũng Hầu phủ một chuyến, thăm dò khẩu khí.
Ít nhất, vì Trinh Long Đế nảy sinh ý định nạp nàng cung. Rồi đó, mới đối phó thích hợp.
Xe ngựa chầm chậm dừng .
Phật Ninh Tự.
Cố Vinh thắp hương, bỏ thêm tiền dầu nhang, chợt nảy ý, lắc ống quẻ rút một thẻ.
Đông phương nguyệt thượng chính thiền quyên, khoảnh khắc vân che nguyệt bán biên.
Mạc đạo viên thời hựu khuyết, tu giáo khuyết xứ phục trùng viên.
Vận khí cực , thượng thượng ký.
“Mây nổi che trăng, cần nghi hoặc. Đợi mây tan, tự thấy trăng sáng.”
“Nữ thí chủ là cầu nhân duyên ư?” Vị hòa thượng giải quẻ xoa xoa thẻ tre, hiền từ hòa ái.
Khóe môi Cố Vinh khẽ co giật, tính là nhân duyên ư?
Miễn cưỡng cũng coi là .
Nghĩ đến đây, Cố Vinh gật đầu.
Vị lão hòa thượng vuốt râu, : “Nữ thí chủ, rút quẻ , đừng hỏi thể cầu , mà hỏi để cầu .”
“Phàm là việc, quan trọng ở hành động.”
“Nữ thí chủ chắc chắn sẽ toại nguyện, cầu trong lòng.”
Cố Vinh nhướng mày, cảm giác hoang đường như lời ăn nhập, gà vịt chuyện với thế .
Nàng thích câu " toại nguyện".
cái gọi là " trong lòng"... nàng !
Cố Vinh hỏi vị lão hòa thượng rốt cuộc linh , nhưng lời đến miệng nuốt xuống, đặt bạc giải quẻ, sang tìm Phương trượng Phật Ninh Tự, bàn về việc Thủy Lục Pháp Hội.
Trên con đường nhỏ xuyên qua rừng trúc, nàng thấy các thị vệ đeo thẻ bài ngang hông của Trung Dũng Hầu phủ đang khiêng các hòm gỗ và đồ trang trí lượt rời .
Cố Vinh đợi bên cạnh, ánh mắt lóe lên.
Nàng cảm thấy tấm bình phong quen thuộc, dường như từng thấy. Lẽ nào, trong đồ hồi môn của mẫu cũng một chiếc?
Đợi thị vệ của Trung Dũng Hầu phủ rời , Cố Vinh mới tiếp tục bước về phía .
“Phương trượng đại sư.” Cố Vinh cung kính chào hỏi.
Kiếp , Phật Ninh Tự giúp nàng hưng thịnh.
“A Di Đà Phật, Cố thí chủ phúc huệ song tăng.”
“Cố thí chủ viếng thăm, chẳng lẽ là để hỏi thăm tiến triển mới nhất về việc dát vàng pho tượng Phật trong Đại Hùng Bảo Điện và Thiên Vương Điện?”
Cố Vinh lắc đầu: “Đã phó thác cho Đại sư, tín nữ há lòng nghi ngờ.”
“Hôm nay đến đây, là việc khác thỉnh cầu Phương trượng Đại sư.”
“Tín nữ bổ sung một trường Thủy Lục Pháp Hội kéo dài bảy bảy là bốn mươi chín ngày cho vong mẫu, khẩn cầu Phương trượng Đại sư thể đích chủ trì đại cục cho pháp hội.”
Đối mặt với Cố Vinh, một khách hàng cúng dường lớn, Phương trượng Phật Ninh Tự thể tìm lý do để từ chối.
“Có thể.” Cố thí chủ thiện tâm lắm !
Định đoạt xong chính sự, trong đầu Cố Vinh chợt lóe lên hình ảnh tấm bình phong quen thuộc .
Lông mi dài khẽ run, nàng nhẹ nhàng mở môi son, khẽ hỏi: “Phương trượng Đại sư, tín nữ tình cờ gặp các thị vệ của Trung Dũng Hầu phủ đường nhỏ trong rừng trúc, họ đang khiêng đủ loại hòm và đồ trang trí, là nguyên cớ gì?”
Phương trượng khá ngạc nhiên liếc Cố Vinh một cái: “Cố thí chủ ?”