Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 113: Nô Tài Đảm Bảo Sẽ Hầu Hạ Tiểu Hầu Gia Thật Thỏa Mãn

Cập nhật lúc: 2025-12-12 02:01:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Vinh khinh miệt liếc Nhữ Dương Bá đang lộ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.

 

Sau đó, nàng xòe tay , từng chữ từng chữ : “Bảy trăm lạng.”

 

“Đào di nương sẽ trở mặt nhận nợ đấy chứ.”

 

Hai mắt Đào di nương đỏ hoe, căm phẫn Cố Vinh, sợi dây căng thẳng trong lòng ngọn lửa giận dữ thiêu đốt mà đứt phựt, sự oán độc dường như trào ngoài.

 

Nàng thật sự hối hận!

 

Hối hận vì khinh địch, sớm đưa Cố Vinh xuống bầu bạn với tiện phụ !

 

“Bá gia, Đại tiểu thư rõ ràng là tự tay hủy hoại Nhữ Dương Bá phủ, tan cửa nát nhà.”

 

Cố Vinh nhấc mí mắt, lướt nàng một cách thờ ơ, trong mắt mang theo chút mỉa mai: “Khi chuyện xí ở thuyền hoa của Thẩm Hòa Chính ai ai cũng , với Phụ rằng chữ ‘Vinh’ trong ‘Nhữ Dương Bá phủ cùng vinh hiển’ chính là chữ ‘Vinh’ của Cố Vinh !”

 

“Phụ để tâm, bày trò m.a.n.g t.h.a.i giả, dùng Vu cổ, rốt cuộc thì ai mới là tự tay hủy hoại Nhữ Dương Bá phủ?”

 

“Đừng dài dòng nữa, bảy trăm lạng!”

 

Nhữ Dương Bá cố hết sức đè nén cơn giận, tự từ chiếc hộp khảm xà cừ hoa điểu bằng gỗ t.ử đàn giường, lấy một tờ ngân phiếu một ngàn lạng, bước đến mặt Cố Vinh, dịu giọng : “Rong Rong, chỉ cần Nhữ Dương Bá phủ thể bình an vượt qua cơn nguy biến , Tiểu Tri sẽ là Thế t.ử danh chính ngôn thuận của Nhữ Dương Bá phủ, phủ Bá rộng lớn đều là của Tiểu Tri.”

 

“Con là đích trưởng tỷ của Tiểu Tri, cái gì của nó cũng là của con.”

 

Cố Vinh xoa xoa ngân phiếu, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt trêu ngươi: “Nhữ Dương Bá phủ rộng lớn ?”

 

“Là chỉ những cơn phong ba dứt ư?”

 

“Hay là chỉ việc chọc giận Bệ hạ đây?”

 

“Một Nhữ Dương Bá phủ như , lấy về để gì?”

 

Nhữ Dương Bá cảm thấy khí trong phòng dường như rút cạn ngay lập tức, trong đầu vang vọng tiếng ù ù điếc tai, mắt xuất hiện ảo ảnh chập chờn, thứ xung quanh trở nên mờ mịt.

 

“Tạ Tiểu Hầu gia tiết lộ gì cho con ư?”

 

Chẳng lẽ Bệ hạ cảm thấy phiền toái, tước bỏ tước vị ?

 

Cố Vinh liếc Nhữ Dương Bá, thản nhiên hỏi ngược : “Nếu đổi chỗ cho , Phụ thể dung thứ cho Nhữ Dương Bá phủ, nơi những kẻ càn, tiện nhân bộ tịch, tiếp tục nhảy nhót khoe khoang giữa kinh thành, mất hết thể diện của giới huân quý ?”

 

“Mọi việc, nên tự hỏi bản xứng đáng , nghĩ xem dựa cái gì?”

 

“Phụ , đúng ?”

 

Nhữ Dương Bá Cố Vinh với ánh mắt mờ mịt, trong lòng nửa oán độc, nửa tiếc nuối.

 

Cùng với màn đêm buông xuống, ánh hoàng hôn như chu sa rực rỡ, rải xuống từng lớp ánh sáng và bóng tối chồng chất. Đôi mắt Cố Vinh trong suốt như ánh đèn, khóe miệng mang theo nụ , trông tự tin và thong dong.

 

Giá như, năm xưa Vinh thị sinh hạ là một trưởng t.ử khỏe mạnh và thông minh, lẽ ông và Vinh thị đến mức ly tâm ly đức, chán ghét như .

 

Thu tầm mắt, ông trầm giọng : “Rong Rong, Bá phủ sụp đổ, ích lợi gì cho con?”

 

Cố Vinh hề né tránh, như : “Bá phủ sụp đổ, liên quan gì đến ?”

 

“Ai chuyện bẩn thỉu, kẻ đó mới là tội khôi họa thủ.”

 

Dứt lời, nàng nhấc vạt váy, nghênh ngang rời .

 

Vừa bước đình viện, phía Cố Vinh vang lên tiếng chén đĩa và ấm rơi xuống vỡ tan tành, kèm theo tiếng xô đẩy, đ.á.n.h mắng và chất vấn.

 

Người đời luôn thích câu chúc tụng “vỡ tan để bình an”.

 

Kẻ tan vỡ chính là Nhữ Dương Bá và Đào thị.

 

Nàng và Tiểu Tri sẽ bình an vui vẻ!

 

Đi đường vòng, dùng bữa tối cùng Cố Tri, đợi khi trở về Vọng Thư viện, trời tối đen.

 

Nhìn mẩu giấy đột nhiên xuất hiện bàn, ánh mắt Cố Vinh sâu thẳm, như vực thẳm đêm đen.

 

Trên mẩu giấy chỉ một hàng chữ ngắn ngủi.

 

Thuốc tuyệt tự trong Nhữ Dương Bá, độc bán trúc sương của Tiểu Tri, Phu nhân Vinh c.h.ế.t vì t.h.u.ố.c đá cứu , tất cả đều từ tay Đào thị.

 

Cố Vinh chút biểu cảm nhặt mẩu giấy lên, khẽ phẩy một cái ngọn nến. Lưỡi lửa nhanh chóng bùng lên, nuốt chửng tờ giấy, chỉ để những hạt tro đen lấm tấm đầu ngón tay.

 

Dùng ngón trỏ và ngón cái xoa bóp những hạt tro lặp lặp , suy nghĩ dần bay xa, nhưng sâu thẳm trong lòng chợt lóe lên một tia sáng tỏ.

 

Xem , kẻ lén lút giám sát Xuân Huyên viện là thuộc hạ của Tạ Tiểu Hầu gia.

 

Việc vạch trần Nhữ Dương Bá uống t.h.u.ố.c tuyệt tự, là do vô tình mà thành.

 

Còn việc Tiểu Tri trúng độc và cái c.h.ế.t của mẫu , nàng sớm xác định là do Đào thị gây .

 

Thậm chí, Nhữ Dương Bá cũng trong sạch.

 

Ngầm đồng ý, dung túng, tội cũng thể tha thứ.

 

Mẩu giấy , chẳng qua chỉ là xác nhận suy đoán của nàng.

 

Còn về chứng cứ.

 

Nàng cần chứng cứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-113-no-tai-dam-bao-se-hau-ha-tieu-hau-gia-that-thoa-man.html.]

 

Các ngón tay Cố Vinh dần nắm chặt thành quyền, thần sắc lạnh lùng.

 

……

 

Trung Dũng Hầu phủ.

 

“Tiểu Tuyền Tử?”

 

Tạ Chước rũ mắt xuống, ánh mắt dừng tiểu nội thị đang run rẩy ngừng, run sợ, bình tĩnh lệnh: “Ngẩng đầu lên.”

 

Tiểu Tuyền T.ử run rẩy, chầm chậm ngẩng đầu lên.

 

Đập mắt Tạ Chước là một khuôn mặt môi đỏ răng trắng, lông mày như vẽ.

 

Bởi vì dung mạo , sự nhút nhát rụt rè giữa hàng lông mày chẳng những khiến chán ghét, ngược còn mang một vẻ mờ ảo, mơ hồ như cảnh lầu đài mưa xuân hoa hạnh.

 

Là một thiếu niên tướng mạo vô cùng phi phàm.

 

Tạ Chước nhíu mày, luôn cảm thấy dường như gặp ở đó, nhưng tài nào nhớ .

 

Tiểu Tuyền Tử…

 

Bỗng chốc, một tia sáng xẹt qua đầu, chợt hiểu .

 

Ngọc Tuyền Nương Tử.

 

Ngọc Tuyền Nương T.ử đường hoàng đưa Cố Vinh Cốc Vũ Nhã Tập của Xuân Thu Các.

 

Khí chất khác , nhưng ngũ quan ba phần tương tự.

 

Tiểu Tuyền Tử, chính là con bài mà Cố Vinh dùng để thuyết phục Ngọc Tuyền Nương T.ử chịu sự sai khiến của nàng ư?

 

Theo những gì , từ khi vợ cả của Nhữ Dương Bá qua đời, Cố Vinh từng tham dự bất kỳ buổi yến tiệc nào, bao gồm cả yến tiệc trong cung.

 

Vả , nàng cũng ít tiếp xúc với các tiểu thư khuê các cao môn ở kinh thành.

 

Có thể là ẩn cư, quan tâm chuyện bên ngoài.

 

Vậy Cố Vinh phận của Tiểu Tuyền Tử?

 

Hắn tin lời Cố Vinh rằng Ngọc Tuyền Nương T.ử tìm kiếm lâu mới manh mối.

 

Nơi ở của Tiểu Tuyền Tử, nhất định là Cố Vinh , đó mới tiến hành một cuộc giao dịch với Ngọc Tuyền Nương Tử.

 

Cố Vinh ...

 

Rốt cuộc nàng cất giấu bao nhiêu bí mật.

 

Dường như, Cố Vinh là một quyển sách mà bao giờ hết .

 

“Bảy tuổi tịnh nhập cung?” Giọng Tạ Chước trong trẻo mà bình thản.

 

Tiểu Tuyền T.ử gập ghềnh ngắt quãng: “Hồi, hồi Tạ Tiểu Hầu gia, nô tài là bảy tuổi nhập cung.”

 

“Vậy ngươi còn ký ức thời thơ ấu ?” Tạ Chước cong ngón tay, khẽ gõ lên cạnh bàn, ánh nến phản chiếu, ánh sáng lấp lánh.

 

Mí mắt Tiểu Tuyền T.ử run lên, theo bản năng mím môi: “Loáng thoáng nhớ vài hình ảnh tan vỡ, rời rạc.”

 

“Nói dối!” Tạ Chước quả quyết.

 

Tiểu Tuyền T.ử “phốc thông” một tiếng quỳ sụp xuống đất: “Tiểu Hầu gia tha mạng, Tiểu Hầu gia tha mạng.”

 

Tạ Chước cau mày càng lúc càng chặt, chuyển sang hỏi: “Tiểu Tuyền Tử, ngươi Bản hầu đón ngươi khỏi cung ?”

 

“Biết, nô tài .”

 

“Tiểu Lý công công dặn dò kỹ lưỡng .”

 

Tiểu Tuyền T.ử cúi đầu sát hơn, lắp bắp, dường như khó thành lời: “Tiểu Hầu gia, nô tài sẽ hầu hạ ngài thật .”

 

Tạ Chước: Cái giọng điệu đắn chút nào.

 

“Bản hầu cần ngươi hầu hạ.”

 

Tiểu Tuyền T.ử mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong nháy mắt dập đầu cầu xin: “Cầu Tiểu Hầu gia đừng đưa nô tài trở về, nô tài đảm bảo, nhất định sẽ hầu hạ Tiểu Hầu gia thật thỏa mãn, thoải mái.”

 

Tạ Chước: Càng lúc càng đúng.

 

Thừa Thăng ghé tai Tạ Chước, thấp giọng giải thích vài câu.

 

Sắc mặt Tạ Chước đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng, lúc đỏ lúc đen, trông vô cùng thú vị.

 

Hắn hề thích nam phong!

 

Càng thích chuyện nam nhân và nam nhân với !

 

“Rốt cuộc Lý Đức An dặn dò ngươi những gì!”

 

Sự bình tĩnh tự chủ kiêu hãnh của Tạ Chước mặt , giờ phút dường như gặp một cú đ.á.n.h mạnh món đồ sứ tinh xảo, những vết nứt rạn lan từng chút một, giọng điệu vô thức nhuốm vẻ hổ tức giận, má thoáng đỏ.

 

Tạ Chước tò mò, rốt cuộc ở bên ngoài hình tượng gì.

 

 

Loading...