Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 112: Quyết Tâm Điều Tra Nam Bồ Tát

Cập nhật lúc: 2025-12-12 02:01:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Vinh định tinh thần, nên lời mà hiệu cho Thanh Đường: “Trói .”

 

Thanh Đường: ???

 

Tiên lễ hậu binh, lễ xong , đến lúc dùng binh ?

 

Thanh Đường lòng đầy nghi hoặc, nhưng động tác tay hề do dự.

 

Nàng nhanh chóng túm lấy hai đoạn lụa gấm cột màn giường, khéo léo thắt một cái nút chắc chắn, buộc thành một sợi dây thừng bền chắc, trói chặt Cố Phù Hi, đồng thời cũng quên dứt khoát tháo quai hàm Cố Phù Hi.

 

Chuỗi động tác trôi chảy, thành thạo, căn bản cho khác cơ hội phản ứng.

 

Thấy , lòng Cố Vinh nữa đặt xuống.

 

“Phù Hi là nảy sinh ý c.h.ế.t ư?”

 

“Tục ngữ , sắp c.h.ế.t, lời cũng thiện. Ta thể đề phòng. Vạn nhất Phù Hi phát điên, kéo cùng c.h.ế.t chung. Hoặc là vô cớ gán cho tội danh đằng chân lân đằng đầu, bức t.ử thứ , thì hối hận cũng kịp nữa.”

 

“Năm năm nay, quỳ Từ đường quá nhiều, xương sống , gánh cái nồi đen lớn như .”

 

Đào di nương và Cố Phù Hi đồng loạt biến sắc.

 

Sau khi vệ của Điện hạ tạm thời tiếp quản Nhữ Dương Bá phủ, nội bất xuất ngoại bất nhập, Đào di nương liền từ bỏ ý định tìm kiếm sự giúp đỡ từ Triều Lạc An Huyện chúa, trong lòng tính toán tạm thời giữ mối ân tình , chờ tính tiếp.

 

Không trông cậy Lạc An Huyện chúa, Đào di nương chỉ thể vứt Cố Phù Hi quân cờ, cố gắng hết sức để một quân cờ định sẵn bỏ rơi phát huy tác dụng lớn nhất.

 

Thế là, mới màn kịch mắt .

 

Cố Vinh nghiêng , đầu ngón tay chậm rãi lướt qua gò má sưng đỏ của Cố Phù Hi, khẽ thở dài: “Cố Phù Hi, ngày và trăng cùng ánh sáng, ngày và đêm đều chỗ thích hợp.”

 

“Không thể thành hoa, thì thể thành cỏ cây.”

 

cố tình, ngươi chọn sống vì Đào di nương.”

 

“Ta thật nên ngươi hiếu thuận, nên ngươi ngu xuẩn!”

 

Cố Phù Hi tháo quai hàm thể , chỉ thể mở to mắt, kinh ngạc Cố Vinh.

 

Cố Vinh nàng căm ghét oán hận Nhữ Dương Bá trong lòng, nàng cam tâm tình nguyện sống vì mẫu .

 

Thật nực .

 

Người hiểu nàng nhất, chính là Cố Vinh.

 

Là Cố Vinh mà nàng và mẫu hết đến khác tính kế, là Cố Vinh mà nàng ghen tị hâm mộ hơn mười năm!

 

Cố Phù Hi , nhưng nước mắt chảy .

 

Nước mắt nóng bỏng chảy qua đầu ngón tay Cố Vinh, Cố Vinh chợt cảm thấy Cố Phù Hi đáng ghét đáng thương.

 

“Đừng .”

 

“Nước mắt của ngươi vô dụng với , Hoàng Kính Tư là nơi ngươi đến.”

 

Cố Vinh rụt tay , u uất .

 

Lời dứt, Đào di nương vội vàng tiến lên, túm lấy váy Cố Vinh: “Đại tiểu thư khai ân ạ.”

 

“Hoàng Kính Tư là nơi con nên ở, theo Luật Đại Càn, kẻ thực hiện thuật vu cổ yểm thắng, sẽ c.h.é.m đầu thị chúng. Đã là đường c.h.ế.t , còn xin Đại tiểu thư giữ thể diện cuối cùng cho Phù Hi, để nàng sạch sẽ thanh bạch.”

 

“Bảy trăm lượng.” Cố Vinh thản nhiên .

 

Đào di nương hiểu: “Cái gì?”

 

Giọng Cố Vinh mang theo một tia lạnh nhạt: “Bộ Dương Xuân Sơ Yến , xuất từ tay Phù đại sư của Nghê Thường Các. Dây liễu và hoa váy đều thêu bằng sợi bạc, điểm xuyết phỉ thúy và bạch ngọc, chim én thì thêu bằng sợi vàng. Vải vóc nhuộm màu đặc biệt, cả Nghê Thường Các chỉ duy nhất một bộ .”

 

“Trị giá bảy trăm lượng.”

 

“Vòng tay của Đào di nương móc hỏng sợi bạc thêu hoa , một chỗ hư hại, bộ Dương Xuân Sơ Yến liền hủy hoại .”

 

Đào di nương ngưng thở, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Cố Vinh e là bệnh .

 

Khoảnh khắc còn đang bàn chuyện sinh t.ử đại sự, khoảnh khắc liền lôi chuyện xiêm y .

 

“Ta đền, đền.”

 

“Chỉ cần Đại tiểu thư bằng lòng giữ thể diện cho Phù Hi…”

 

“Xiêm y là xiêm y, thể diện là thể diện.” Cố Vinh ngắt lời Đào di nương: “Ta giữ thể diện cho nàng, nhưng bằng lòng cho nàng con đường sống.”

 

Ai Hoàng Kính Tư, nhất định là đường c.h.ế.t chứ.

 

Kiếp , Cố Phù Hi dám tự vẫn đêm đại hôn, điều đó cho thấy nàng là một khúc gỗ ngoan ngoãn mặc sắp đặt.

 

Lòng , vô cùng phức tạp.

 

Có thể c.h.ế.t cho Đào thị, tự nhiên cũng thể sống vì chính bản nàng .

 

Cố Vinh ngước mắt, đảo qua khắp các góc phòng, những chỗ thể ẩn trong đình viện, cất cao giọng, lớn: “Còn thỉnh cao nhân đang ẩn trong bóng tối, đem Nhị tiểu thư phủ Bá thây vẹn đưa đến Hoàng Kính Tư.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-112-quyet-tam-dieu-tra-nam-bo-tat.html.]

Yến Tầm: ???

 

Không chứ, Nữ Tài thần phát hiện ?

 

Tạm bàn đến sự kinh ngạc bất định trong lòng Yến Tầm, chỉ riêng Nhữ Dương Bá và Đào thị, lòng họ treo ngược lên cổ họng.

 

Trong bóng tối ?

 

Vậy những lời bọn họ ...

 

Nhữ Dương Bá và Đào thị , vẻ kinh hãi lộ rõ trong mắt họ.

 

“Chẳng lẽ cao nhân lộ diện?”

 

Ngữ khí của Cố Vinh vô cùng chắc chắn.

 

Chiếc chén sứ tuyệt đối thể vô duyên vô cớ rơi xuống từ kệ sách, vặn đập trúng đầu Nhữ Dương Bá, hơn nữa lực đạo đúng lúc.

 

Không hiểu vì , Cố Vinh chợt nhớ đến cảm giác khác rình mò khi nàng bày kế đối phó Bùi Tự Khanh ở Phật Ninh Tự.

 

Cái cảm giác lạnh lẽo khó tả thành lời .

 

Chẳng lẽ ảo giác?

 

theo dõi từng lời và hành động của nàng từ đầu đến cuối!

 

Lòng Cố Vinh rối bời như tơ vò.

 

Qua hồi lâu, trong phòng vẫn tĩnh lặng tiếng động, chẳng thấy bóng nào. Ngược , đám thị vệ bên ngoài đình viện, như thể việc, đột nhiên đẩy cửa bước , ôm quyền hành lễ với Cố Vinh, đó bất chấp sự ngăn cản của Nhữ Dương Bá và Đào thị, kiên quyết dẫn Cố Phù Hi .

 

Cố Vinh rũ mắt, ánh mắt chợt lóe lên.

 

Người lộ diện, nhưng xác nhận suy đoán của nàng.

 

Hóa , những nếu ẩn , quả thực thể chút dấu vết, khiến khó lòng phát hiện.

 

Người ẩn nấp trong bóng tối ở Nhữ Dương Bá phủ là thám t.ử của Hoàng Kính Tư, là thuộc hạ của Tạ Chước?

 

Vậy còn bí ẩn ở Phật Ninh Tự thì ?

 

Liệu của Nam Bồ Tát chăng?

 

Nam Bồ Tát là Kiều Ngâm Chu ?

 

Nếu thế, kẻ âm thầm rõ chân tướng mà chọn cách che giấu, nhất định đang ôm ấp một mưu đồ to lớn!

 

Cố Vinh vô thức nắm chặt các ngón tay.

 

Lơ là quá !

 

Không , rõ chuyện .

 

Thà rằng quang minh chính đại đối đầu với một con mãnh hổ, còn hơn ngày đêm đề phòng một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối.

 

“Rong Rong.”

 

Cố Vinh đột ngột nổi da gà.

 

Nén những suy nghĩ cắt ngang, nàng nghiêng đầu Nhữ Dương Bá đang lóc giàn giụa, hối hận đan xen.

 

“Rong Rong, lầm trong quá khứ là do cha, cha dành đủ sự quan tâm cho con và Tiểu Tri. Từ nay về , cha nhất định sẽ rửa tâm đổi mặt, bù đắp sai lầm. Chờ khi thời hạn cấm túc của cha kết thúc, cha sẽ dâng sớ lên triều đình, xin phong tước Thế t.ử cho Tiểu Tri.”

 

Cố Vinh chợt cảm thấy ghê tởm, nhíu mày, thành khẩn hỏi: “Phụ , cũng sắp đến ngày đại hạn ? Hóa , chỉ khi gần đất xa trời, tính tình mới đổi lớn, là thật.”

 

Nước mắt giăng đầy mặt Nhữ Dương Bá, vẻ mặt ông đột nhiên cứng đờ, ngay đó, tiếng càng thêm bi thương.

 

“Rong Rong, cha là thật lòng bù đắp cho con.”

 

“Vậy thì tiên hãy trả phần của hồi môn biển thủ .” Cố Vinh hề nhượng bộ.

 

“Phụ , hề đáng thương bằng Phù Hi .”

 

“Thay vì đau khổ sám hối van xin, chi bằng hỏi Đào di nương, rốt cuộc là dựa thế lực lớn nào, mà nàng gan dùng Vu cổ Yểm thắng để hãm hại .”

 

“Có lẽ, đó mới là một tia hi vọng sống sót của Phụ chăng.”

 

Thấy Nhữ Dương Bá lộ vẻ nghi hoặc, Cố Vinh nhướng mày: “Không chứ?”

 

“Không thể nào chứ?”

 

“Phụ lẽ lưng Đào di nương một pho Đại Phật thâm tàng bất lộ .”

 

Nàng khẽ tặc lưỡi: “Hay cho một câu tình sâu như biển, vợ chồng là một.”

 

Trong giọng chứa đầy sự châm chọc.

 

Đào di nương giật thon thót, buột miệng : “Đại tiểu thư, ngươi đừng mà chia rẽ ly gián.”

 

Cố Vinh đáp: “Nếu khác , trừ phi đừng .”

 

Rồi, nàng sang Nhữ Dương Bá: “Phụ , xem trong lòng của cũng ý riêng đấy.”

 

Loading...