Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 110: Chuyện cũ làm rối lòng người
Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:55:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Minh Ngự Sử tấu hạch Nhữ Dương Bá phủ nữa.
Trinh Long Đế kìm ngước lên bầu trời, lẽ chìm đắm trong việc phê duyệt tấu chương đến nỗi quên mất ngày tháng chăng?
Sao thấy Minh Ngự Sử nữa !
Theo Trẫm thấy, Minh Ngự Sử cần ngày nghỉ.
“Lần là chuyện gì?” Trinh Long Đế dựa lưng ghế, ngón tay kẹp một bản tấu chương, nhịp điệu vỗ lên án thư, tựa như tiếng trống vang lên, càng lúc càng uy nghiêm mà cần giận dữ.
, Minh Ngự Sử là ai?
Chỉ cần thanh sử lưu danh, ông dám liều mạng, kéo cả Hoàng đế xuống ngựa!
Minh Ngự Sử dõng dạc: “Thần hạch tội Nhữ Dương Bá phu nhân Cố Đào thị.”
Khóe miệng Trinh Long Đế co giật.
Minh Ngự Sử là ẩn gầm giường của vợ chồng Nhữ Dương Bá ?
“Tấu hạch Nhữ Dương Bá phu nhân giữ phụ đạo, trái với tam tòng tứ đức, hối cải, giận dữ đập Nhữ Dương Bá, khiến Nhữ Dương Bá đầu rơi m.á.u chảy, hôn mê bất tỉnh.”
Nghe , tay Trinh Long Đế khựng .
Đào thị ngoại thất phù chính hung hãn đến thế ?
“Minh Ngự Sử, Trẫm ban cáo mệnh cho nàng .”
“Nghiêm khắc mà , Đào thị là vợ của Cố thị, chứ Nhữ Dương Bá phu nhân.” Trinh Long Đế kiên nhẫn giải thích, giọng trầm xuống:
“Trẫm can thiệp chuyện riêng tư của vợ chồng.”
Không Trẫm xuôi theo ý ngươi, mà thực sự Minh Ngự Sử quá đáng.
Minh Ngự Sử dập đầu: “Bẩm bệ hạ, đây là chuyện riêng, mà là quốc sự.”
“Mặc dù phẩm hạnh của Nhữ Dương Bá đáng khinh bỉ, nhưng tước vị mà thừa kế là do Cao tổ ban tặng, vô cùng tôn quý. Hành vi của Đào thị, quả thực là sự sỉ nhục lớn đối với danh phận huân tước. Thần khẩn cầu Bệ hạ nghiêm trị hành động , để gương cho khác.”
Trinh Long Đế nhíu mày.
Trong các huân tước của Đại Càn, từ Quốc công đến Bá phủ, còn mấy nhà danh tiếng đáng kể?
“Chuyện của Nhữ Dương Bá phủ, đợi khi vụ án Vu cổ kết luận, sẽ xử lý một thể.”
Minh Ngự Sử vẻ cam lòng lắm.
Đối diện với khuôn mặt khó đoán hỉ nộ của Trinh Long Đế, sự cam lòng đều nhanh chóng tan biến như thủy triều rút.
Ông sợ c.h.ế.t để can gián.
Cố Đào thị đáng để ông c.h.ế.t để can gián.
Trinh Long Đế tiện tay quăng tấu chiết lên án thư, vẻ để ý hỏi: “Minh Ngự sử và Nhữ Dương Bá phủ ân oán cũ gì ?”
“Bệ hạ hỏa nhãn kim tinh, minh sát thu hào.” Minh Ngự sử giữ thái độ vô sản, hề sợ hãi kiểu “một no đủ, cả nhà đói”.
“Nguyên thê của Nhữ Dương Bá, Vinh thị Dương Châu, Vinh Kim Châu, ân huệ tặng y phục mùa đông và lộ phí cho vi thần.”
“Cần đền đáp.”
“Bệ hạ minh, vi thần tuy lòng riêng, nhưng việc đàn hặc Nhữ Dương Bá phu phụ, tuyệt là gây chuyện vô cớ, bịa đặt trắng trợn. Từng chữ từng câu đều chứng cứ xác đáng.”
“Ngươi quen Vinh Kim Châu?” Ánh mắt Trinh Long Đế chút trống rỗng.
Minh Ngự sử thành thật : “Vi thần xuất hàn môn, song mất sớm, thúc bá dung, đành nương nhờ nhà ngoại tổ ở Dương Châu. Ngoại tổ tuổi cao sức yếu, t.h.u.ố.c thang rời tay, lâu dần trong nhà còn tiền bạc dư dả.”
“Tiết xuân rét buốt, vi thần lên kinh ứng thí, thiếu thốn lộ phí và quần áo.”
“Đích nữ Vinh thị tặng giúp, vi thần mới thể thuận lợi đến kinh thành tham gia hội thí.”
Trong lời , Minh Ngự sử lặng lẽ ngước mắt liếc Trinh Long Đế một cái, trong lòng khỏi kinh ngạc.
Biểu cảm của Trinh Long Đế thực sự chút bất thường.
Tựa chế giễu, tựa hoài niệm.
Chẳng lẽ Bệ hạ cũng quen cũ với Vinh Kim Châu?
“Vinh Kim Châu là một kẻ ngu dốt, đến cả đạo lý tài sản nên lộ ngoài cũng .”
Vừa lời , Minh Ngự sử liền vui.
“Thần nào loại Sói Trung Sơn vong ơn bội nghĩa như thế.”
“Ngươi , nhưng là.” Thần sắc Trinh Long Đế khôi phục như thường.
Thân thể nghiêng về phía , giọng điệu khó đoán: “Lòng báo ân của ngươi khẩn thiết như , năm đó vì cầu hôn Vinh Kim Châu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-110-chuyen-cu-lam-roi-long-nguoi.html.]
“Vàng bạc châu báu của Vinh gia Dương Châu chất thành núi, những trân bảo khiến mơ ước đối với Vinh gia mà chỉ là thứ tầm thường. Tuy nhiên, hai vị trưởng bối Vinh gia gối chỉ một nữ nhi là Vinh Kim Châu. Dù họ nhận nuôi một đứa cháu trai xa, nhưng dù cũng cốt nhục ruột thịt. Điều Vinh gia khao khát nhất, là một con rể phẩm hạnh đoan chính và tiến thủ.”
Minh Ngự sử vốn dĩ thể giữ sắc mặt đổi khi Thái Sơn sụp đổ, mắt chớp khi hươu nai xông bên cạnh, lúc đột nhiên ngượng nghịu, mặt đỏ bừng, ấp úng: “Vinh đại tiểu thư tặng bạc tặng áo, mong báo đáp.”
Nói , y dứt khoát buông xuôi: “Vi thần tướng mạo bình thường, nghèo rớt mồng tơi, vô trường vật, lương duyên.”
Trinh Long Đế nheo mắt, ngữ khí trung thực: “Quả thực tướng mạo bình thường còn tính tình bướng bỉnh khó chịu, Phu nhân hiện tại của ngươi chịu đựng ngươi bằng cách nào.”
Nếu vì e ngại ngòi bút của sử quan, Trẫm sớm thể nhịn mà c.h.é.m đầu Minh Ngự sử .
Minh Ngự sử lớn giọng: “Bệ hạ, thần là đến để đàn hặc, để nhận tội.”
“Ngươi liên tiếp đàn hặc Nhữ Dương Bá và Đào thị, hết đến khác yêu cầu Trẫm nghiêm trị tha, từng nghĩ cho con cái của Vinh Kim Châu ?” Ánh mắt Trinh Long Đế như chim ưng, xuống Minh Ngự sử.
Minh Ngự sử quả quyết : “Bệ hạ, cuộc sống những năm qua của con cái Vinh Kim Châu, ngay cả ch.ó thấy cũng lắc đầu.”
“Ai cũng , Vinh Kim Châu mang bảy phần gia sản Vinh thị Dương Châu của hồi môn, còn xa mới chỉ là mười dặm hồng trang.”
“Nói thẳng vòng vo, với của hồi môn của Vinh Kim Châu, cho dù cố rời khỏi Nhữ Dương Bá phủ, cũng thể sống một cuộc đời như ý, thuận buồm xuôi gió.”
Trinh Long Đế xua tay: “Càng càng quá đáng.”
“Ngươi lui xuống .”
Minh Ngự sử sợ Trinh Long Đế cứ giữ Vinh Kim Châu mà hỏi mãi, dập đầu xong liền nhanh nhẹn rời khỏi đại điện.
Giọng điệu Bệ hạ khi nhắc đến Vinh Kim Châu, là u oán nha.
Càng nghĩ càng thấy kinh hãi, càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Bên trong Điện Cam Lộ, Trinh Long Đế xoay chuỗi niệm châu trong tay, tâm tư dần dần trôi xa.
Y từng gặp Vinh Kim Châu khi nàng còn ở khuê phòng.
Năm đó, chính y tự đến Dương Châu đón Hoàng tỷ hồi kinh.
Khi , y vẫn là một trong các Hoàng t.ử của Tiên Hoàng.
Y từng lấy phận Sắc phi để nạp Vinh Kim Châu, nhưng Vinh Kim Châu cự tuyệt y vì .
Y thừa nhận, mục đích nạp Vinh Kim Châu của y hề đơn thuần, phần lớn là thèm vạn quán gia tài của Vinh thị Dương Châu.
Thương nhân thuộc tầng lớp thấp, nhưng cuộc tranh đoạt ngôi vị thể thiếu sự hỗ trợ của tiền bạc.
Vinh Kim Châu cự tuyệt y, trong cơn tức giận y về kinh thành, đó lạnh lùng Vinh Kim Châu lấy chồng, sinh con nuôi cái.
Khi tin Vinh Kim Châu qua đời, y thất thần trong chốc lát.
Khoảnh khắc đó, y hỏi xem Vinh Kim Châu hối hận .
Hối hận vì từ chối y.
Nếu từ chối y, Vinh Kim Châu nhất định thể an ở ngôi vị phi tần, một đời vinh hiển, Nhữ Dương Bá thấy cũng cần cung kính hành lễ, vấn an, chứ lặng lẽ qua đời khi đang độ xuân sắc.
Vinh Kim Châu là đồ ngu dốt chứ!
Trinh Long Đế nặng nề ném chuỗi Phật châu t.ử đàn lá nhỏ trong tay xuống đất.
Các nội thị do Lý công công đầu, lập tức quỳ rạp xuống.
“Bệ hạ bớt giận.”
Lý Đức An, con nuôi của Lý công công, vẫn còn đang ngơ ngác.
Bệ hạ đang tức giận điều gì?
Tức giận Minh Ngự sử thẳng kiêng nể?
Hay là tức giận Nhữ Dương Bá phủ nhỏ bé mà lắm yêu phong?
“Tuyên Lệ Quý phi bồi giá.” Trinh Long Đế u uất .
Lý công công vội đáp: “Lão nô ngay đây ạ.”
Bên ngoài Điện Cam Lộ.
Lý Đức An nhỏ giọng hỏi: “Cha nuôi, Bệ hạ thể nhẫn nhịn Minh Ngự sử nữa ư?”
“Hay là ý định tước bỏ tước vị của Nhữ Dương Bá phủ?”
Lý công công nắm chặt phất trần, khẽ vỗ vai Lý Đức An, giọng điệu nghiêm nghị : “Suy đoán ý Thánh thượng, thực sự là đại kỵ.”
Không, điều tối kỵ nhất là đoán tới đoán lui, cuối cùng sai lạc .
“Chuyện liên quan đến , chớ nên hiếu kỳ.”
“Tiểu hầu gia Tạ tìm mà con lo liệu xong ?”