Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 105: Chưa bao giờ định chừa đường sống

Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:55:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Phù Hi nhất thời im lặng .

 

Nàng hiểu rõ trong lòng, dù Phù Cảnh, Mẫu cũng sẽ lấy thế .

 

Bàn tay còn nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay siết đến đau nhức, khóe môi miễn cưỡng nở một nụ : “Ta so với bất cứ ai đều hy vọng Mẫu thể vui vẻ vô ưu.”

 

Giọng cực kỳ nhỏ bé, tựa như một sợi lông mèo nhẹ tênh, ngay cả khi trôi nổi mặt nước cũng thể khuấy động dù chỉ là một gợn sóng.

 

Tương tự, Đào thị vẫn thờ ơ, ánh mắt lạnh lẽo, chăm chú Cố Phù Hi, chờ đợi một câu trả lời xác định.

 

“Phù Hi, con sẽ Mẫu chịu tội.”

 

?”

 

Cố Phù Hi rũ mi: “Mẫu yên tâm.”

 

Nói xong, Đào thị yên lòng.

 

“Phù Hi là hiếu thuận nhất, uổng công Mẫu vì con mà chịu đựng khổ sở.”

 

Ánh mắt Cố Phù Hi lóe lên, đáy lòng lan tràn những tia cay đắng và bi ai, thần sắc khỏi chút bàng hoàng.

 

Mười năm nuôi dưỡng bên ngoài Bá phủ, điều nàng nhiều nhất chính là: “Nếu m.a.n.g t.h.a.i con đành lòng bỏ , ngoại thất của Nhữ Dương Bá, chịu đủ điều thị phi.”

 

“Nếu yên tâm bỏ rơi con, sớm gả cho khác, sinh con đẻ cái, chính thất nương t.ử .”

 

“Nếu con tranh đua, lấy lòng khác, vẫn là ngoại thất danh phận.”

 

Những lời tương tự như thế, quá nhiều. Dường như sự tồn tại của nàng chính là nguồn gốc khổ nạn của Mẫu . Và ý nghĩa duy nhất của sự tồn tại của nàng chính là Mẫu mà sống.

 

Thình lình, Cố Phù Hi nhớ đến Cố Vinh. Người từng sự chèn ép của Mẫu , từng vùi dập như bùn nhão, như một con thú giam cầm.

 

Cố Vinh thoát khỏi vòng vây, hiển lộ sự sắc bén vô tận. Cố Phù Hi bắt chước nụ của Cố Vinh, giữa đôi mày mắt dịu dàng nhu thuận tăng thêm vài phần tươi tắn, răng trắng môi hồng.

 

Nàng bằng giọng dứt khoát: “Mẫu , cũng chắc thể chịu đựng cực hình của Hoàng Kính Tư.”

 

Trong lúc Đào thị cau chặt mày, vẻ mặt giận dữ, Cố Phù Hi tiếp lời: “Cho nên, nếu chuyện thật sự đến bước đường cùng thể cứu vãn, sẽ để thư tự bạch, nhận hết tội Vu cổ, thắt cổ tự vẫn, tuyệt đối liên lụy đến Mẫu .”

 

“Chỉ là, xin Mẫu hãy cẩn thận Cố Vinh.”

 

“Cố Vinh cách đây lâu mới Cố Tri vì trong bụng trúng kịch độc Bán Trúc Sương, Phù Cảnh vô duyên vô cớ té xuống ao sen trọng thương hôn mê. Trong chuyện chắc nguyên do báo thù cho Cố Tri.”

 

“Mẫu , Cố Vinh là một kẻ điên, nàng báo thù cần bằng chứng, chỉ cần nghi ngờ. Kẻ nào lợi lớn nhất, động cơ nhất, sẽ nàng nhận định là kẻ thù.”

 

“Kẻ điên hành sự, kiêng nể gì.”

 

Sự nhận thức , ăn sâu trong lòng Cố Phù Hi.

 

Đào thị mặt mày ngưng trọng, dường như bất mãn với những lời suy sụp của Cố Phù Hi, chê bai phe ca ngợi khác, nhưng thể thừa nhận, những lời Cố Phù Hi đều là sự thật, từng chữ từng câu đều quý giá.

 

Nàng hết đến khác, thất bại trong tay Cố Vinh.

 

Phù Cảnh mới về nhà, phế trong tay Cố Vinh.

 

“Làm thể kiêng nể!” Đào thị c.ắ.n răng nghiến lợi: “Là thì sẽ nhược điểm.”

 

“Cố Tri chính là nhược điểm của Cố Vinh!”

 

“Cố Vinh hành sự điên cuồng, quy củ đến , cũng lo lắng cho Cố Tri.”

 

“Con ở trông Bá gia và Phù Cảnh, Mẫu khỏi phủ một chuyến.”

 

Cố Phù Hi trầm mặc, cúi đầu đáp lời.

 

Nàng nghĩ, Mẫu hẳn là tìm vị Đại Phật bàn bạc đối sách.

 

“Mẫu .” Cố Phù Hi đột nhiên mở lời: “Người quyết tâm dứt điểm, dùng Vu cổ yểm thắng đối phó Cố Vinh, khác xúi giục, mê hoặc ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-105-chua-bao-gio-dinh-chua-duong-song.html.]

 

Đào thị cau mày nhàn nhạt liếc Cố Phù Hi một cái, trả lời, định rời .

 

“Phụ hôn mê bất tỉnh, Đào di nương canh giữ, là ?”

 

Cố Vinh vén vạt váy bước qua ngưỡng cửa, chắn mặt Đào di nương.

 

Đào thị châm chọc : “Liên quan gì đến ngươi?”

 

“Ngươi Bá gia hôn mê, nghĩ đến việc hầu hạ giường bệnh, một lòng cùng ngoại nam đưa tình, đúng là hiếu nữ do Vinh thị sinh .”

 

“Ai ngờ Vinh thị cả ngày mặt lạnh tanh thể sinh đứa con gái câu dẫn nam nhân như ngươi. Nếu năm đó nàng một nửa bản lĩnh câu dẫn nam nhân như ngươi, cũng đến nỗi cô độc trong phòng mà uất ức c.h.ế.t .”

 

Cố Vinh nhẹ nhàng, cố ý đùa cợt: “Đào di nương đây là ăn nho nên nho còn xanh ?”

 

“Di nương là hiếu nữ do Mẫu sinh ?”

 

“Ta và Di nương thật sự là tâm ý tương thông, cực kỳ ăn ý.”

 

“Ta chỉ hiếu thuận với Phụ , mà còn lòng hiếu thảo với Đào di nương. Chứng kiến Di nương Phụ vô ý va , đặc biệt thỉnh cầu Tạ tiểu Hầu gia và Chân Nữ sử giúp đỡ tìm thái y, để bắt mạch cho Di nương, đảm bảo t.h.a.i nhi trong bụng bình an vô sự.”

 

Nói đến đây, Cố Vinh vê vê chiếc khăn tay, thâm trầm thở dài một : “Trời lúc lường gió mây, họa phúc bất ngờ.”

 

“Phù Cảnh vô ý trở thành bộ dạng nửa sống nửa c.h.ế.t phế vật , t.h.a.i nhi trong bụng Di nương chính là niềm ký thác mới của Phụ .”

 

“Mức độ quan trọng, cần cũng .”

 

Đáy mắt Đào thị thoáng qua tia hoảng loạn, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, miễn cưỡng trấn tĩnh , ôm chặt bụng , giương oai mắng: “Cố Vinh, ngươi nhân lúc Bá gia hôn mê, gây bất lợi cho t.h.a.i nhi trong bụng !”

 

“Bá gia quả thật sai, ngươi chính là kẻ lòng lang sói, tâm địa rắn rết.”

 

Cố Vinh lắc đầu, ngữ khí cực kỳ chân thành: “Đào di nương từ ‘ ’ nghĩa là gì ?”

 

“Ta là thật lòng nghĩ cho đấy.”

 

“Cố Phù Cảnh thành phế vật, Cố Phù Hi bản vốn là phế vật.”

 

“Nếu Di nương tranh thủ thời gian sinh thêm một đứa, nửa đời còn thể trông cậy ai.”

 

Đào thị tâm trạng tệ đến cực điểm, lửa giận bốc lên: “Cố Vinh, đây là Xuân Huyên Viện, Vọng Thư Viện của ngươi!”

 

“Người , mời Đại tiểu thư ngoài!”

 

Lời dứt, cả phòng im lặng như tờ.

 

Cố Vinh khẽ nâng tay, che miệng bằng tay áo, tươi như hoa: “Di nương, suýt quên nhắc đến, để ngăn chặn những kẻ hèn hạ dùng thuật Vu cổ yểm thắng chạy trốn trong lúc hỗn loạn, đặc biệt nhờ Chân Nữ sử và Tạ tiểu Hầu gia hỗ trợ, điều động thêm vệ bên cạnh Điện hạ để phòng ngừa.”

 

“Chắc hẳn Di nương thể hiểu tấm lòng khổ tâm của .”

 

Mặt Đào thị còn một giọt máu. Từ đầu đến cuối, Cố Vinh bao giờ định chừa cho nàng một đường sống.

 

Chính xác mà , Cố Vinh đang chờ ả tay, chờ đợi kế trong kế, chờ đợi ả tự gánh lấy hậu quả.

 

Cố Vinh thong thả bước lên, ghé sát tai Đào di nương, dùng giọng điệu vô cùng ôn hòa : “Di nương lẽ tin, nhưng vẫn với di nương, thành tâm mong t.h.a.i nhi trong bụng di nương bình an vô sự.”

 

Rốt cuộc thì cũng để Đào di nương nếm thử độc Bán Trúc Phê.

 

Độc ác độc ác, bất quá cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

 

Đáng tiếc .

 

Đào thị đột nhiên cảm thấy một trận hàn ý, tự chủ mà rùng , liền dùng sức đẩy Cố Vinh .

 

“Cố đại cô nương!”

 

Nghe tiếng động truyền đến từ đình viện, Cố Vinh lảo đảo lùi , tựa ghế gỗ định hình, dùng giọng điệu chút uất ức : “Ta vì hảo ý mời Thái y đến cho phụ và di nương, vì lẽ gì di nương đẩy ?”

 

Loading...