Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 104: Ngươi là muốn ta phải chết sao?

Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:55:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chân Nữ sử xoa tay hậm hực, chỉ hận thể đích mặt Tiểu Hầu gia theo đuổi thê tử.

 

“Tiểu Hầu gia, tìm vài cuộn cổ kinh nữa, giữ cũng vô dụng, liền xin tặng cho Tiểu Hầu gia, vật về chủ cũ, để tỏ lòng cảm tạ.”

 

Tạ Chước: “...”

 

Chàng lớn lên trong Phật tự, nhưng thật sự tin Phật pháp chút nào.

 

Bên ngoài Nhữ Dương Bá phủ.

 

Minh Ngự sử gan góc sợ c.h.ế.t chặn Tam đề ti Hoàng Kính Tư, tiếng dữ dằn đến mức trẻ con tên nín .

 

“Trong Nhữ Dương Bá phủ dùng thuật Vu cổ yểm thắng, là thật giả?”

 

“Là Cố Đại tiểu thư ?”

 

“Hay là do kế thất dung thứ con gái của nguyên phối, cố tình vu oan giá họa?”

 

“Không thể .” Tam đề ti liếc mắt, trực tiếp bước qua Minh Ngự sử.

 

Ngự sử đài và Hoàng Kính Tư từ lâu như nước với lửa, đội trời chung. Ngự sử đài liên tục dâng sớ, ngày qua ngày đàn hặc Hoàng Kính Tư chuyên quyền ngang ngược, phóng túng vô độ, sợ hãi gì, là mối họa lớn của Đại Càn.

 

Minh Ngự sử là nhân vật kiệt xuất trong đó, nếu vì kiêng dè luật pháp, lẽ ngài trực tiếp xách nước tiểu đổ cổng lớn Hoàng Kính Tư . Còn bộ Hoàng Kính Tư thì ghét bỏ Ngự sử đài lo chuyện bao đồng, cứ như ch.ó bắt chuột.

 

Hoàng Kính Tư trực thuộc Trinh Long Đế, những việc họ đều do Bệ hạ định đoạt. Cứ thế lâu ngày, kẻ thù gặp càng thêm đỏ mắt.

 

Minh Ngự sử phớt lờ thái độ lạnh nhạt của Tam đề ti: “Đề ti đại nhân, nhãn quan.”

 

“Nhãn quan!”

 

Tam đề ti khóe môi giật giật: “Chim ưng ch.ó săn thì nhãn quan.”

 

Ánh mắt Minh Ngự sử lướt qua đám tì nữ, phu nhân áp giải trướng Tam đề ti. Ngài khẽ vuốt râu, trầm tư chậm rãi : “Qua đó thể thấy, việc do Cố Đại cô nương .”

 

“Tuyệt nhiên ẩn tình khác.”

 

Tiếp đó, ngài vỗ đùi, hăng hái : “Dù ẩn tình nào khác chăng nữa, cũng thể che giấu tội danh trị gia nghiêm, tư đức thiếu sót của Nhữ Dương Bá, cùng với việc ngài ngơ huấn thị của Bệ hạ, tái phạm lầm liên tục.”

 

“Bổn Ngự sử lập tức cung, đàn hặc Nhữ Dương Bá.”

 

Tam đề ti mím môi, thôi. Đại Càn mà Ngự sử, e rằng thật sự tan rã mất. Tai họa Vu cổ yểm thắng , Minh Ngự sử dâng lên Thiên thính, ngược đỡ cho tự chọc giận Long Nhan của Bệ hạ.

 

“Minh Ngự sử cao thượng.” Giọng điệu Tam đề ti cực kỳ chân thành.

 

Minh Ngự sử chợt thấy lòng thắt , da đầu tê dại, liếc Tam đề ti hết đến khác đầy nghi hoặc, tặc lưỡi kinh ngạc: “Không ngờ, miệng ch.ó cũng thể phun ngà voi đấy nhỉ.”

 

Tam đề ti giận dữ trừng mắt Minh Ngự sử một cái, phất tay áo, bỏ thẳng. Minh Ngự sử mới chính là kẻ ch.ó quen thói ăn cứt, miệng ch.ó phun ngà voi!

 

Minh Ngự sử tiếp tục vuốt râu, lắc đầu: “Hoàng Kính Tư vẫn là đủ tu dưỡng.”

 

Giây lát , ngài vén vạt áo, điên cuồng chạy về phía xe ngựa đậu ngoài ngõ. Tấu sớ dài dòng văn tự thì miễn , cứ diện kiến Bệ hạ thuật bằng miệng.

 

“Thần đàn hặc, Bệ hạ!”

 

Vừa bước đại điện, Minh Ngự sử quỳ rạp xuống đất, khí thế hừng hực cất tiếng hô lớn.

 

Bàn tay Trinh Long Đế đang cầm bút son khỏi khựng . Đàn hặc Trẫm? Những ngày , Trẫm thức khuya dậy sớm, quên ăn quên ngủ để xử lý công vụ. Việc lâm hạnh hậu cung phi tần cũng tuân thủ tổ chế, mưa móc đều rặn.

 

sủng ái Lệ Quý phi đến , bên ngoài Trẫm vẫn quên giữ thể diện mẫu nghi thiên hạ cho Chung Ly Hoàng hậu, dân gian ca tụng là phu thê ân ái.

 

Cục đá thối trong hố xí là Minh Ngự sử dựa mà đàn hặc Trẫm. Chẳng lẽ, việc Trẫm hạ lệnh cho Tạ Chước bí mật điều tra cô nhi Mẫn Quận Công lộ phong thanh? Ánh mắt Trinh Long Đế đột nhiên trở nên sâu thẳm và u ám.

 

“Hôm nay nếu thần hết, chính là thần phụ Bệ hạ!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-104-nguoi-la-muon-ta-phai-chet-sao.html.]

Minh Ngự sử suy nghĩ trong lòng Trinh Long Đế trải qua trăm ngàn vòng xoắn. Trinh Long Đế đặt bút son lên giá bút, lãnh đạm : “Ngươi cứ xem .”

 

Minh Ngự sử chắp tay: “Thần đàn hặc Nhữ Dương Bá...” Như trút bầu tâm sự, Minh Ngự sử phê phán Nhữ Dương Bá còn chút thể diện.

 

Trinh Long Đế day day ấn đường, sắc mặt chút khó coi.

 

“Ngươi đàn hặc là Nhữ Dương Bá?”

 

Minh Ngự sử gật đầu: “Phải.”

 

“Nhữ Dương Bá phủ hết chuyện đến chuyện khác, ồn ào xôn xao, dân chúng phẫn nộ, nghiêm trị thì đủ để chỉnh đốn phép nước. Thần khẩn cầu Bệ hạ nghiêm trị Nhữ Dương Bá.”

 

Trinh Long Đế thở phào nhẹ nhõm, đồng thời khó kìm cơn giận. Lại là Nhữ Dương Bá phủ! Trước là xa hoa vô độ hành sự trương dương, còn ý đồ lừa dối quân vương.

 

Sau xảy chuyện kế thê mưu đồ chiếm đoạt đồ cưới, tính toán hôn sự của đích nữ nguyên phối. Bây giờ là Vu cổ yểm thắng! Nhữ Dương Bá phủ nhỏ bé chẳng lấy một khắc yên .

 

Đến cả việc nhà cũng thể xử lý thỏa, thì mặt mũi chiếm giữ tước vị đây?

 

Trinh Long Đế trong cơn giận dữ, lập tức triệu kiến Nhữ Dương Bá. Minh Ngự sử vội thẳng: “Bệ hạ, Nhữ Dương Bá e rằng thể diện kiến.”

 

“Thần hạ nhân Nhữ Dương Bá phủ , Nhữ Dương Bá tức đến ngất xỉu, còn gì nữa.”

 

Trinh Long Đế càng thêm ác cảm với Nhữ Dương Bá. Không mưu lược, thủ đoạn, còn sức khỏe ! Không xử lý thỏa đành, còn chịu nổi cú sốc.

 

“Người , truyền chỉ ý của Trẫm, lệnh cho Tam đề ti Hoàng Kính Tư nhanh chóng điều tra triệt để vụ án Vu cổ của Nhữ Dương Bá phủ, một khi tiến triển, lập tức bẩm báo Trẫm.”

 

Giận đến mức lửa cháy trong lòng, phát tiết , ác cảm đối với Nhữ Dương Bá càng thêm sâu sắc!

 

“Bệ hạ thánh minh.” Minh Ngự sử hiếm hoi lắm mới một câu đạo.

 

Xuân Huyên Viện.

 

Khí trời ảm đạm.

 

“Mẫu , chúng đây?” Cố Phù Hi lo lắng thôi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dì Miêu chịu nổi hình phạt tra tấn nghiêm khắc của Hoàng Kính Tư .”

 

Cố Phù Hi chút hối hận. Rõ ràng Cố Vinh là một kẻ điên kiêng nể gì, mà nàng để mặc Mẫu trêu chọc, tính kế Cố Vinh. Có lẽ, sâu thẳm trong lòng, nàng cũng Cố Vinh c.h.ế.t.

 

Đào thị ánh mắt sâu thẳm, đ.á.n.h giá Cố Phù Hi vài , chợt nắm chặt cổ tay nàng: “Phù Hi, Mẫu vẫn còn một vị Đại Phật chỗ dựa.”

 

“Nếu vị Đại Phật thể bảo vệ Nhữ Dương Bá phủ, dĩ nhiên là vạn sự như ý.”

 

nếu chuyện đến bước tồi tệ nhất...”

 

Đào thị ngừng một chút, cố gắng khiến giọng trở nên dịu dàng và chứa đầy bi thương: “Phù Hi, lúc đó, chỉ con mới thể cứu Mẫu , cứu Phù Cảnh, cứu Bá phủ.”

 

“Con từ nhỏ quan tâm Phù Cảnh hết mực, giờ đây Phù Cảnh mang trọng thương, dù thể sống sót, e rằng cũng sẽ rơi cảnh ngốc nghếch hoặc tàn tật, mỗi ngày đều thể thiếu d.ư.ợ.c liệu quý giá và sự chăm sóc của hầu. Một khi Bá phủ suy tàn, tính mạng của Phù Cảnh cũng khó mà giữ .”

 

“Phù Hi, nhất định bỏ rơi con, nếu thể, hận thể lấy thế con.”

 

, con cũng thấy đấy, kế thì sẽ cha kế. Mẹ gạt , Bá gia cưới khác, liệu phụ nữ đó cam tâm tình nguyện đối đãi với Phù Cảnh ?”

 

Trong lòng Cố Phù Hi chợt nhói đau, sự ngỡ ngàng ngoài dự liệu, càng sự "quả nhiên như thế" sớm trong suy tính.

 

Sau một lúc, cảm nhận ấm từ cổ tay truyền đến, nàng khản giọng : “Nếu thể bảo vệ Mẫu và Phù Cảnh yên , Phù Hi c.h.ế.t cũng đáng.”

 

, Hoàng Kính Tư là kẻ dễ đối phó, Điện hạ và Tạ tiểu Hầu gia cũng đang theo dõi nhất cử nhất động của Bá phủ.”

 

Đào thị trầm mặt xuống: “Chỉ là con gái của cố nhân mà thôi!”

 

“Ta tự biện pháp khiến Điện hạ và Tạ tiểu Hầu gia xa lánh Cố Vinh.”

 

“Phù Hi, con cứ chần chừ do dự, là Mẫu c.h.ế.t ?”

 

Loading...