Xuân Hoa Chiếu Chước - Chương 101: Thanh Bạch Của Ta, Không Phải Kẻ Nào Cũng Có Quyền Định Đoạt

Cập nhật lúc: 2025-12-12 01:55:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chỉ thương Phù Cảnh, thương , !

 

Trong phút chốc, Nhữ Dương Bá cảm thấy con rối thật xui xẻo, nhưng trong lòng điều kiêng kỵ, dám tùy tiện đốt hủy, sợ rằng sẽ nhiễm thứ sạch sẽ, rước họa .

 

Càng , càng đau tim.

 

Y đành ép dời tầm mắt, giận dữ trừng mắt Cố Vinh.

 

“Cố Vinh, bình thường ngươi đỉnh đầu và cãi lời vi phụ, vi phụ cứ nghĩ là do ngươi mất từ nhỏ, thêm tính khí trẻ tuổi hăng hái mà thôi.”

 

“Tuy nhiên, vi phụ ngờ rằng tâm tư của ngươi độc ác đến thế, dám thi triển vu cổ và yểm thắng chi thuật để nguyền rủa ! là đồ lang tâm cẩu phế, lòng rắn rết, uổng công con !”

 

Cố Vinh khẽ nhếch môi, nở một nụ nửa vời, thong thả cất lời: “Phụ , vội vàng như ? Ngay cả tội danh nghiêm trọng như thông đồng phản quốc, tru di tam tộc, cũng cần nhân chứng vật chứng, và cho phép đương sự biện bạch đôi lời. Tuy nhiên, mặt phụ và Đào di nương, dường như chuyện định đoạt, thể nghi ngờ.”

 

“Chẳng lẽ phụ và Đào di nương là Thánh thể bẩm sinh khả năng xét xử, thể thấu thật giả chỉ bằng một cái liếc mắt, phân định đúng sai chỉ bằng một lời , khiến thủ đoạn tra án của Tam Tư chẳng đáng nhắc tới mặt hai ?”

 

“Nếu thật là như , việc phụ cấm túc trong phủ, Đào di nương ở sâu trong hậu trạch, quả thực là lãng phí nhân tài.”

 

Giọng Cố Vinh nhẹ nhàng dịu dàng, vẻ quan tâm và khen ngợi, nhưng từng câu từng chữ ẩn chứa sự áp bức.

 

Nàng đội từng chiếc mũ lớn lên đầu y, khiến Nhữ Dương Bá thể hạ thấp cái đầu tự cho là cao quý của , từng bước từng bước con đường mà Cố Vinh sắp đặt, rơi vực sâu.

 

Thấy Cố Vinh cứng đầu cứng cổ như , Nhữ Dương Bá càng thêm tức giận, ánh mắt đảo qua đám hạ nhân xung quanh, trầm giọng lạnh lùng : “Kẻ nào chủ động tố giác, Bá gia sẽ trả khế, mua ruộng đất cho kẻ đó.”

 

“Chuyện vu cổ là đại kỵ, nếu thể sáng tỏ, tất cả hạ nhân đều đồng tội, bán đến hầm mỏ Tây Sơn, những công việc khổ sai nhất, sống c.h.ế.t mặc bay.”

 

Lời dứt, các bà v.ú và nha đều xôn xao.

 

Trong hầm mỏ Tây Sơn, hoặc là tội nô, hoặc là phạm nhân, mười phần thì chín phần là những kẻ cực kỳ hung ác, phụ nữ và trẻ con đó, chỉ một con đường c.h.ế.t.

 

Miêu bà t.ử “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, môi run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng cầu xin tha thứ: “Bá gia, cầu xin tha mạng, là đại tiểu thư, là đại tiểu thư.”

 

“Lão nô đích thấy đại tiểu thư căn dặn Thanh Đường chôn con rối gốc lê hoa.”

 

“Lẽ lão nô báo cáo với Bá gia và phu nhân ngay từ đầu, nhưng khế trong tay đại tiểu thư, sống c.h.ế.t chỉ là một niệm của đại tiểu thư, lão nô nhát gan yếu đuối, nên nảy sinh ý định thoái lui.”

 

“Cầu Bá gia tha cho lão nô một mạng.”

 

Miêu bà t.ử dập đầu “thùng thùng” cầu xin tha thứ.

 

“Nghiệt chướng, ngươi còn lời nào để biện minh!” Nhữ Dương Bá thèm để ý đến Miêu bà tử, trừng mắt giận dữ Cố Vinh với ánh mắt lạnh lẽo, như thể giấu một con d.a.o găm tẩm độc, chỉ chờ đợi đòn cuối cùng, thấy m.á.u phong hầu!

 

Cố Vinh chút hoang mang: “Miêu bà tử, ?”

 

“Đích thấy?”

 

Khoảnh khắc Miêu bà t.ử ngẩng đầu lên, nàng thấy khóa trường mệnh và bùa bình an mà Cố Vinh đang mân mê giữa các ngón tay.

 

Lập tức, nàng kinh hãi run sợ, cảm thấy lạnh thấu xương.

 

Khóa trường mệnh là của cháu đích tôn đầy tháng của nàng .

 

Bùa bình an là của đứa con trai út đang thợ học việc cho thợ mộc.

 

Họng Miêu bà t.ử bỗng nghẹn , giống như rót sắt nóng chảy, thể thốt nên lời.

 

Đại tiểu thư đang uy h.i.ế.p nàng !

 

Lấy an nguy của con trai nhỏ và cháu trai trưởng để uy h.i.ế.p nàng!

 

Miêu bà t.ử sợ hận, cầu cứu về phía Đào di nương bên cạnh Nhữ Dương Bá, ánh mắt đầy van xin.

 

Cố Vinh thong thả giấu khóa trường mệnh và phù bình an tay áo, nụ mặt cũng tan biến theo, cả như ngọn núi ngọc tuyết phủ, tỏa hàn ý trong trẻo và lạnh lẽo.

 

Còn Đào di nương tâm thần bất định, đang dùng ánh mắt trao đổi với Cố Phù Hi, hề chú ý đến lời cầu cứu của Miêu bà tử.

 

Sao là bát tự sinh thần của Bá gia? Chẳng lẽ Phù Hi thương xót Phù Cảnh, lén lút đổi miếng vải khác?

 

Cố Phù Hi nghĩ, chén chè hạt sen nàng tự tay nấu tối qua tác dụng, Mẫu nhân từ thương con, dùng bát tự của Phụ để cho Phù Cảnh.

 

Có thể , cuộc trao đổi bằng ánh mắt giữa Đào di nương và Cố Phù Hi cùng một ý.

 

“Miêu bà tử, ngươi gì?” Cố Vinh rủ mắt xuống, thong dong Miêu bà tử.

 

Trong nỗi sợ hãi tột độ, Miêu bà t.ử run rẩy ngừng, mồ hôi lạnh vã .

 

Giờ phút , nàng chợt nhớ hung danh của Đại tiểu thư.

 

Đó là kẻ m.á.u lạnh mười hai tuổi, thể đ.á.n.h c.h.ế.t cả một viện hạ nhân mà mắt hề chớp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-hoa-chieu-chuoc/chuong-101-thanh-bach-cua-ta-khong-phai-ke-nao-cung-co-quyen-dinh-doat.html.]

 

sự việc đến nước , lên thuyền giặc thì khó lòng xuống .

 

Đại tiểu thư dù lòng hiểm độc đến cũng thể thoát khỏi lòng bàn tay của Bá phu nhân.

 

Miêu bà t.ử chỉ thể tự an ủi như .

 

Nàng nghiến răng, giọng nghèn nghẹt: "Vâng, lão nô đích thấy."

 

Sau đó, nàng Nhữ Dương Bá, tiếp lời: "Bá gia, lão nô nguyện thề, lời là thật, tuyệt nửa lời dối trá."

 

"Nếu dối trá." Cố Vinh lạnh giọng tiếp lời, "Con trai nhỏ và cháu trai trưởng sẽ c.h.ế.t đất chôn !"

 

“Lời thề cái giá nào thì còn gọi gì là lời thề nữa.”

 

“Cố Vinh!” Nhữ Dương Bá nghiêm giọng quát lớn: "Ngươi còn nửa phần dáng vẻ của Huân tước quý nữ nữa!"

 

"Giờ đây, nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi..."

 

Cố Vinh nhẹ nhàng đáp: "Ta phục."

 

“Ta cũng thừa nhận.”

 

"Thanh danh trong sạch của Cố Vinh , từ khi nào để một con rối rõ lai lịch và một tiện nô vong ân bội nghĩa tư cách quyết định?"

 

"Phụ , tai họa bùa yểm lớn hơn cả trời."

 

"Ta nghi ngờ trong phủ kẻ lòng khó lường cố ý khinh thường thánh chỉ cấm bùa yểm của Bệ hạ, đây là đại bất kính!"

 

“Cho nên...”

 

Cố Vinh nghiêng đầu, gương mặt thành khẩn như đang hết lòng vì Bá phủ.

 

“Cho nên, lệnh cho báo việc Bá phủ phát hiện bùa yểm nhân ngẫu lên Hoàng Kính Tư.”

 

Kinh Triệu Phủ, Đại Lý Tự, đều sức trấn áp bằng Hoàng Kính Tư.

 

Trừ phi Bùi Tự Khanh thể dùng Hoàng Kính Tư, nhưng việc bố trí phép bùa yểm, giao cho Hoàng Kính Tư điều tra, thì thuận lý thành chương.

 

Không cần đến quan hệ của Tạ Chước.

 

Nhữ Dương Bá mở to hai mắt, thể tin chằm chằm Cố Vinh, thể tự chủ lắc lư, ngón tay run rẩy chỉ Cố Vinh, giọng khàn đặc: “Ngươi...”

 

“Ngươi...”

 

Sự kinh hãi và căng thẳng đan xen khiến Nhữ Dương Bá đột nhiên nên lời.

 

Người khác đối với Hoàng Kính Tư, tránh kịp, ai chủ động dâng đến tận tay Hoàng Kính Tư.

 

Một lát , Nhữ Dương Bá hít sâu một , năng đầy vẻ chính trực.

 

“Chuyện nhà thể công khai, đặc biệt là những việc bùa yểm dễ liên lụy đến cả gia tộc.”

 

"Cố Vinh, ngươi quả thật hồ đồ! Ta tuy là phụ của ngươi, nhưng cũng nghĩ cho tộc nhân họ Cố chúng ."

 

"Người , trói Đại tiểu thư , đưa Tổ tịch tĩnh dưỡng, tránh để nàng phát điên."

 

Tổ tịch cách xa ngàn dặm, đường xá xa xôi, thỉnh thoảng sơn tặc, c.h.ế.t một là chuyện hết sức bình thường.

 

“Đào thị, ngươi hãy xử lý việc !”

 

“Đừng chậm trễ!”

 

Nhìn con rối trong tay Đào thị, Nhữ Dương Bá nhịn mà trút giận.

 

Vừa kiêng kỵ bát tự dán con rối, càng ghét Đào thị dám tự ý chọn phương pháp bùa yểm ngu xuẩn .

 

Gia đình quan huân quý ở Thượng Kinh, ai Trinh Long Đế căm ghét sâu sắc thuật bùa yểm đến mức nào.

 

Đương kim Thái hậu, trừ Hoàng thượng và Trinh Long Đế, còn một con gái nữa, cố ý bôi nhọ thành chổi mang tai họa đến cho Tiên đế, và c.h.ế.t trong cuộc đấu đá hậu cung năm đó.

 

Sau , Trinh Long Đế g.i.ế.c chóc trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, lên ngôi liền ban chiếu khắp nơi, cấm bùa yểm.

 

Trong lòng Đào thị cũng chút hoảng loạn: "Trói nàng !"

 

“Ta xem kẻ nào dám!”

 

Ngoài đình viện, vang lên một thanh âm trong trẻo như tuyết rơi, tựa như ngọc thạch khẽ va chạm.

 

Loading...