Xao Xuyến Không Nguôi - Chương 46: Không gọi người mẫu nam…
Cập nhật lúc: 2024-10-31 10:43:10
Lượt xem: 13
“Anh tỉnh lại rồi, A Hiển.”
Ngoài cửa là Doãn Lan đang cầm bình giữ nhiệt đi vào, ngay sau đó một đám thành viên trong đội ùa vào, thấy anh tỉnh lại ai cũng rất phấn khích, nói chuyện ầm ĩ khiến tai Chu Hiển vừa tỉnh dậy đã thấy ồn ào khó chịu.
“Lão đại, lão đại! Cuối cùng anh cũng tỉnh lại!”
“Lão đại! Trời ơi, anh làm em sợ c.h.ế.t khiếp, cuối cùng anh cũng tỉnh lại, huhu……”
Anh nhíu chặt đôi mày, nhìn vào bình giữ nhiệt trên tay Doãn Lan, hỏi: “Sao cô còn chưa đi?”
Bị hỏi thẳng thừng như vậy, nụ cười vừa nở trên khuôn mặt Doãn Lan lập tức cứng lại.
Ba ngày trước, tức là đêm ba mươi, cô định đến SFG nộp đơn từ chức, có lẽ vẫn không nỡ rời đi, muốn ở lại cùng họ ăn bữa cơm cuối cùng, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Tại sân tập, xe của Chu Hiển đột nhiên mất kiểm soát quay cuồng, dù anh nhanh chóng phản ứng, nhưng trong quá trình lái với tốc độ cao, lốp xe vẫn trượt, đ.â.m thẳng qua hàng rào và bay ra ngoài.
Xe bị hỏng nặng, gần như nát thành hai nửa.
Cũng không cần phải nói đến tình trạng của tay đua.
Nếu không phải Chu Hiển phản ứng kịp thời, hai tay ôm chặt cơ thể để bảo vệ, thì cái cản xe có thể đã đ.â.m vào bụng anh…
Ba ngày ba đêm, Doãn Lan đã tận tâm tận lực chăm sóc Chu Hiển, bây giờ cuối cùng cũng thấy anh tỉnh lại, nhưng câu nói đầu tiên của anh lại là chất vấn tại sao cô chưa đi?
Doãn Lan không phải là người yếu đuối, cô cũng có lòng tự trọng, cắn môi, mắt đỏ hoe cười nói: “A Hiển, cho dù anh không thích em, em đã chăm sóc anh lâu như vậy, không thể… nhẹ nhàng với em một chút được sao? Ít nhất cũng không cần phải vừa tỉnh dậy đã đuổi em đi chứ.”
Một vài thành viên trong đội cảm thấy bầu không khí không ổn, nhìn nhau, rồi định quay đi nhưng bị Chu Hiển gọi lại.
“Các cậu không cần phải đi.”
Các thành viên trong đội ngạc nhiên, đành cứng rắn đứng yên tại chỗ.
Anh liền nói với giọng điệu bình thản: “Nếu tiểu thư Doãn không muốn đi, thì xin hãy ở lại, giúp tôi giải thích với vợ tôi, tại sao cô ấy lại hiểu lầm chúng ta có quan hệ mờ ám.”
Tim Doãn Lan đập mạnh, cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn: “Làm sao em biết được, từ khi anh gặp tai nạn em đã…”
“Doãn Lan.”
Chu Hiển nhắc nhở bằng giọng điệu lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh tràn đầy sự cảnh cáo, Doãn Lan không hiểu tại sao lại cảm thấy hoảng loạn hơn khi bị anh nhìn như vậy, cô cắn răng, nhắm mắt lại nói: “Đúng, là em.”
Ngày hôm đó, khi Chu Hiển hôn mê chờ cứu thương, chính Doãn Lan nghe thấy giọng của Tiêu Đường bên ngoài phòng nghỉ, trong lòng dâng lên sự chua xót và cảm giác thách thức, cố tình ôm lấy Chu Hiển, tạo cho cô ấy ảo giác, khiến cô ấy hiểu lầm.
Cô chính là ghen tị.
“Nhưng em không hiểu, tại sao lại không thể là em?”
Suốt bao năm qua, khi anh bị thương, cô luôn ở bên cạnh; khi anh chiến thắng, cũng là cô. Tất cả những lần anh nhận giải thưởng và mọi khoảnh khắc vinh quang đều có cô hiện diện, cô mới là người cùng anh chia sẻ vinh nhục.
Tại sao lại nhất định phải là Tiêu Đường?
“Cô là ai?”
Giọng nói lạnh nhạt của Chu Hiển vang lên, hỏi cô một câu như vậy.
Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng bệnh lại trở nên trầm lắng, ngay cả những đứa trẻ thường hay nói nhiều cũng trở nên ngột ngạt hơn một chút.
Trong suốt những năm tháng cùng nhau vượt qua bão táp, mặc dù mọi người đều thấy mối quan hệ giữa Doãn Lan và Chu Hiển, họ sẽ không thiên vị ai, nhưng Doãn Lan dù sao cũng đã đồng hành cùng họ nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, còn rất nhiều nỗ lực mà cô đã bỏ ra.
Chỉ bị một câu nói của đội trưởng phủ nhận như vậy, có phải quá tàn nhẫn không?
Doãn Lan cười nhưng nước mắt đã rưng rưng: “Vậy những nỗ lực của em trong những năm qua thì sao? Anh không thấy sao?”
“Người chăm sóc tôi là y tá, người mổ cho tôi là bác sĩ, còn về mỗi phút giây của cô tại căn cứ, tôi đã trả công cho cô.” Chu Hiển im lặng một lúc, mí mắt hơi nâng lên, “Doãn Lan, cô chỉ đang làm cho chính mình cảm động mà thôi.”
Anh không phải là người m.á.u lạnh, cũng không phải là người không phân biệt công tư.
Anh vốn không muốn nói rõ ràng như vậy, đặc biệt là với cô gái này, cũng là với người đồng đội đã đồng hành nhiều năm như Doãn Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xao-xuyen-khong-nguoi/chuong-46-khong-goi-nguoi-mau-nam.html.]
Nhưng Doãn Lan liên tục thách thức giới hạn của anh, và hiện giờ, Tiêu Đường lại vì cô ấy mà muốn ly hôn với anh, vì vậy anh không thể để cho một người phụ nữ có ý đồ khác xen vào giữa mình và vợ.
Tiêu Đường là gia đình của anh, cũng là giới hạn của anh.
Doãn Lan chớp chớp mắt, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Cô hít một hơi thật sâu, cười gật đầu: “Được, vậy em không làm phiền anh nữa, anh hãy chăm sóc bản thân cho tốt.”
Chu Hiển vẻ mặt lạnh nhạt: “Tất cả ra ngoài.” Ngừng một lát lại nói, “Tiểu Ngũ ở lại.”
Tiểu Ngũ bị giữ lại cảm thấy như mình đã làm sai điều gì, không dám ngẩng đầu lên, rụt rè hỏi: “Có chuyện gì vậy, lão đại?”
“Cho tôi mượn điện thoại một chút.”
Hả???
Tiểu Ngũ vội vàng mở khóa điện thoại đưa cho anh, chỉ thấy người đàn ông thành thạo bấm số gọi đi, bên kia đổ chuông hai lần rồi được kết nối.
“Alô?”
Chu Hiển mím chặt môi, nghe giọng nói giống như một đứa trẻ làm sai bị người lớn phát hiện, trong khoảnh khắc im lặng, lại đưa điện thoại cho Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ ngẩn người, vội vàng đưa điện thoại sát tai, nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Ai đó?”
Hóa ra là chị dâu.
“Chị dâu, là tôi, Tiểu Ngũ.”
Bên kia im lặng trong hai ba giây.
“Ôi… Tiểu Ngũ à.” Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy trong giọng nói ấy có chút men rượu, chỉ nghe thấy ngay sau đó, cô tỏ vẻ hoang mang mà rít lên một tiếng, “Em là Tiểu Ngũ của Titan, hay của Tinh Thượng? Chị không gọi người mẫu nam đâu nhé, có phải em nhớ chị rồi không?”
“…….”
Tiểu Ngũ lúc đó chỉ muốn độn thổ.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo từ phía trước, lòng bàn tay anh đổ mồ hôi ào ạt, ánh mắt lơ đãng, không dám ngẩng đầu lên: “Chị dâu… chị nhầm rồi, tôi… tôi là…”
Lắp bắp một hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa điện thoại như đưa quả l.ự.u đ.ạ.n cho Chu Hiển.
Người đàn ông hơi bối rối, ngồi thẳng dậy, hạ giọng: “Tiêu Đường?”
“Tút…tút… tút…”
Điện thoại cứ thế bị ngắt, trong phòng chỉ còn lại Tiểu Ngũ ngại ngùng và Chu Hiển với vẻ mặt nặng nề, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai.
Tiểu Ngũ: Anh giờ nên nói gì để giảm bớt sự ngại ngùng đây?
Lão đại đừng chán nản, chị dâu tuy đã “đội mũ xanh” cho anh nhưng cũng không rõ ràng lắm. (đội mũ xanh = cắm sừng)
Thôi… vẫn là không nói thì hơn.
Phía bên kia, sau khi ngắt điện thoại, Tiêu Đường ném điện thoại lên sofa, Giang Gia Triều thấy biểu cảm của cô không ổn, thử hỏi nhỏ: “Chị Tiêu, chị cũng gọi người mẫu nam à?”
Người mẫu nam?
Haha.
Tiêu Đường khẽ kéo khóe miệng, say rượu nói: “Người gọi đến là tên tra nam.”
Một tên tra nam thật sự.
Giang Gia Triều ban đầu định giải thích cho Chu Hiển một phen, nhưng vừa mở miệng, chỉ cần nhìn hình miệng của anh đã bị Tiêu Đường và Hứa Mạn đồng loạt nhìn chằm chằm với ánh mắt sắc lạnh.
Anh ngượng ngùng nuốt lời lại.
Thôi, Hiển ca, không phải em không giúp, mà thực sự là, địch nhiều ta ít.
Bản thân anh còn không tự bảo vệ được.