VƯỢT TƯỜNG CAO - 8

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:44:44
Lượt xem: 11,279

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

" giờ đây, bà cúi đầu vì ai? Hắn quan trọng hơn nữ nhi ruột thịt của bà ? Bà hật sự trái tim ư?"  

 

Phỉ di nương khẽ run lên, hình lảo đảo, nhưng Tam tỷ hề buông tha, lạnh lùng buông một câu sắc bén:  

 

"Hắn chếc thì cứ để chếc , khỏi để bà gày đêm thương nhớ, khắc khoải quên."  

 

"Ra ngoài ! Ta sách, luyện chữ.  

 

Cốt cách kiêu hãnh thể dễ dàng cúi đầu—  

 

Đây là điều chính bà dạy , đừng quên nhé~"  

 

khi Phỉ di nương đuổi , Tam tỷ chẳng nổi một chữ, chẳng lật nổi một trang sách.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nàng cứ thế thất thần lâu, mới sang hỏi :  

 

"Muội sống lâu hơn , ?"  

 

"Chếc !" 

 

12

 

Nàng sững , chợt hiểu mà bật :  

 

" , cuối cùng ai mà chẳng chếc."  

 

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, gương mặt tái nhợt của nàng càng thêm thê lương.  

 

Ta nỡ lừa dối nàng.  

 

"Bà vì báo thù cho tỷ, dụ phụ đến viện của , giấu một con d.a.o gối. Chỉ đáng tiếc, một nhát lấy mạng ông , ngược còn treo trong phòng củi, tứ chi đều đ.á.n.h gãy, bỏ đói đến chếc."  

 

Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.  

 

Nước mắt Tam tỷ từng giọt từng giọt rơi xuống sách, nàng :  

 

"Một nhu nhược như bà , mà cũng lúc dũng cảm đến thế. Đáng tiếc, tận mắt chứng kiến."  

 

Ta ôm chặt nàng lòng, trong n.g.ự.c như tảng đá đè nặng:  

 

"Người đó, vì để Phỉ di nương thể sống tiếp mà nhẫn nhịn suốt cả đời. khi Phỉ di nương qua đời, xông trường thi, vượt bao khó khăn mà bước lên con đường quan.  

 

Vào ngày nhập chức đầu tiên, lao đầu bậc thềm cao đường, lấy m.á.u sớ tố cáo Lâm Thượng thư 'giếc con cướp thê, tội ác tày trời'."  

 

Tam tỷ run rẩy.  

 

Ta tiếp tục :  

 

"Chỉ tiếc , sức kiến lay nổi đại thụ, chỉ đổi lấy vô sinh mạng bé nhỏ chôn vùi, còn đến một góc áo của bọn họ cũng chẳng thể bẩn."  

 

"Tam tỷ, trong bức tường cao , chúng chỉ là những quân cờ, là món đồ trong tay phụ mà thôi. dù bước khỏi bức tường , bên ngoài vẫn còn những bức tường cao hơn chờ đợi."  

 

Tam tỷ chợt loạng choạng, mở to mắt :  

 

"Quan Quan, …"  

 

Ta kiên định nàng:  

 

"Có nữ học thì ? Dù Tam tỷ dạy bao nhiêu nữ tử tài hoa xuất chúng, chẳng qua cũng chỉ đang bồi dưỡng những vị chủ mẫu xuất sắc cho đám quyền quý mà thôi."  

 

"Trong hậu viện, mạng nữ nhân mỏng như tờ giấy. Trên triều đình, càng là thiên hạ của nam nhân. Cái gọi là cho phép nữ tử khoa cử, chẳng qua cũng chỉ là một màn kịch mà thôi."  

 

"Công chúa sáu mươi ba tuổi, thể ngày một suy yếu, e rằng khó mà sống qua tuổi bảy mươi. Đến lúc đó, ai thể bảo vệ nữ học, ai thể triều đình, chống đỡ bầu trời cho nữ tử?"  

 

Tam tỷ vô lực ngã xuống ghế:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuot-tuong-cao/8.html.]

 

"Ý của là…"  

 

Ta nắm lấy tay nàng, bàn tay lạnh lẽo vô cùng:  

 

"Muôị quá nhỏ bé, tài đức bằng Tam tỷ, nhan sắc và tiền bạc càng chẳng sánh nổi Nhị tỷ. Vậy nên, chỉ thể đòi từng giọt máu, trả từng món nợ trong phủ . Muôij sẽ là lưỡi d.a.o trong tay Tam tỷ, là bậc thang giúp tỷ bước lên cao hơn.  

 

Đời , phục phận của chính , cũng phục phận của tất cả nữ tử thế gian ."  

 

"Muôị bước khỏi bức tường cao của Lâm gia, cũng đạp nát bức tường cũ kỹ của thế tục. Tam tỷ, tỷ nguyện thử một ?"  

 

Tam tỷ trầm tư hồi lâu, cuối cùng khẽ :  

 

"Nam nhân xem trọng tài đức, dung mạo của nữ nhân, nữ nhân chẳng lẽ thể tranh đoạt quyền thế và phú quý của nam nhân ?"  

 

"Lâm Dao Âm quyền thế của nhà họ Ninh, Nhị tỷ phú quý của nhà họ Chu, nếu muoọi quyền lực còn cao hơn nữa thì ?"  

 

Thế nhưng, nàng thở dài:  

 

"Chỉ tiếc, tranh đoạt cũng dễ, cơ hội?"  

 

Ta lắc đầu, nhẹ giọng đáp:  

 

"Không, cơ hội của tỷ từ lâu . Ngay từ ngày Nhị tỷ rơi xuống nước, ánh mắt của Thái tử từng rời khỏi tỷ."  

 

"Hắn tuy đạo đức giả, nhưng là con của Trung cung, bệ hạ vô cùng sủng ái. Thay vì từng bước giếc lên , chi bằng mượn gió Đông cung mà bay vút trời cao." 

 

14

 

Đêm đó, đèn trong phòng Tam tỷ sáng trọn một đêm.  

 

Sáng sớm hôm , tỷ liền nhận lời mời từ Phủ Quận chúa.  

 

Trước khi bước khỏi cửa, nàng xa xa mái hiên, ánh mắt chạm :  

 

"Tứ , dù yếu mềm, nhưng vẫn giương một chiếc ô thật lớn, che chở cho hàng ngàn hàng vạn như chúng . Muội nguyện cùng đồng hành qua giông tố sấm sét chứ?"  

 

Khoảnh khắc đó, kìm nước mắt.  

 

Chúng tuy chếc tay Lâm Dao Âm, nhưng suy cho cùng, vẫn là chếc nanh vuốt của xã hội ăn thịt .  

 

Nhị tỷ trinh tiết và danh tiếng siết chếc.  

 

Tam tỷ, khi mất nhan sắc, cũng liền trở thành kẻ vô dụng.  

 

Còn , chẳng xứng cùng nam nhân tranh giành cao thấp, chỉ thể đá lót đường.  

 

Chúng đều trùng sinh, tựa như trời ban cho thêm một kiếp. , vẫn lễ giáo, thế tục chèn ép đến sống nổi.  

 

Vương hầu tướng khanh lẽ nào sinh cao quý?  

 

Chúng , cứ nhất quyết chuyện bảo là thể thì ?!  

 

Ta siết chặt nắm tay, cất cao giọng:  

 

"Tam tỷ cứ việc tiến lên phía !"  

 

Quan Quan, rút đao tương trợ!  

 

*

 

Nghe , trong đêm yến tiệc , Thái tử chính là khách quý bàn tiệc.  

 

Tam tỷ, như kiếp , một bài thơ kinh , lập tức trở thành tài nữ danh chấn kinh thành.  

 

Loading...