Vương Phi Nhà Ta Có Chút .... Điên - Chương 61: ---Ngày mai ta có một cơn điên muốn phát tiết.
Cập nhật lúc: 2025-08-25 01:59:09
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy nhiên, sự cưng chiều thê tử còn đang ở phía .
Sau khi ngừng đút ăn, Hạ Vân Đình sờ sờ bụng nàng, xác định căng tròn, cầm chiếc khăn gấm bàn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng cho thê tử.
Thẩm Tinh Lạc cũng tự nhiên như thể thành thói quen.
Nhìn thấy cảnh , các hạ nhân đều thể tin nổi mà dụi mắt mấy lượt.
Dáng vẻ nũng kiều diễm của nàng hiện tại, liệu còn là con điên từng giơ tay hô ' thề lật tung trời đất ' ngày xung hỉ ?!
Phu Thê hai dùng xong ngọ thiện, Hạ Bác Viễn mang theo một đống vàng bạc châu báu và trân quý dược liệu đến.
“Hoàng , cô vì chuyện thích sát ngày hôm qua mà kinh hãi quá độ, nên hôm nay đặc biệt đến thăm một chút.”
Phu Thê hai lập tức nhập vai.
Thẩm Tinh Lạc đang Hạ Vân Đình ôm trong lòng, vẻ mặt kinh hoàng tột độ.
“Vương gia, Thái tử điện hạ đến để lấy tâm đầu huyết của ?”
“Máu! Rất nhiều máu! Vương gia, hôm qua một thích khách áo đen suýt chút nữa đ.â.m con d.a.o dài dính m.á.u tim !”
Bởi vì hôm qua tại hiện trường mấy chục tên sát thủ áo đen đầy sát khí, bách tính qua đều tránh kịp, chỉ sợ liên lụy mà mất mạng, căn bản ai dám vây xem, nên về chuyện ngày hôm qua, gì thì là thế đó.
Hạ Vân Đình diễn đối đáp cùng nàng.
“Tinh Lạc đừng sợ, sẽ ôm nàng về phòng ngay, để phủ y sắc thuốc an thần.”
Nói đoạn, lạnh nhạt liếc Thái tử.
“Thái tử mời về , Vương phi nàng hôm qua dọa nhẹ, bản vương sẽ giữ ngươi ở khách .”
Hạ Bác Viễn: “......”
“Hoàng , từng cô cần mỗi tháng trị liệu một , mười ngày nữa là tròn một tháng ......”
Ánh mắt của Hạ Vân Đình như những luồng kiếm phong, cứa lên Thái tử.
“Thái tử chỉ xem Vương phi của bản vương như một túi máu, đến lúc thì đúng hẹn đến lấy m.á.u nàng , còn bình thường chẳng màng đến an nguy của nàng , quả là bạc tình bạc nghĩa, chuyện lợi kỷ đến cực điểm.”
Dứt lời, ôm Thẩm Tinh Lạc về chủ viện.
Hạ Bác Viễn: “......!”
là phục .
Ta đường đường là Thái tử của một quốc gia, hạ đến tận nhà tặng quà tặng tiền , còn xem sắc mặt nữa.
Mình đây đúng là tạo nghiệp gì .
Hít thở sâu mấy , khi giao những lễ phẩm quý giá và trân quý dược liệu mang đến cho hạ nhân của Túc Vương phủ, Hạ Bác Viễn rời .
Còn Phu Thê hai về đến phòng, .
Thẩm Tinh Lạc lên tiếng .
“Từ hôm qua đến giờ, các loại ban thưởng của Bệ hạ cứ như nước chảy phủ. Và từ nay trở , Thái tử cũng sẽ liên tục gửi đến Túc Vương phủ đủ thứ đồ vật quý giá.”
Hạ Vân Đình vô cùng cưng chiều.
“Ta chẳng hiếm lạ những vật phẩm Thái tử gửi đến, là do Tinh Lạc thích, mới cho ném khỏi phủ.”
Thẩm Tinh Lạc duyên dáng.
“Sao xem tiền tài như cặn bã ? Trước đây Vương gia nhiều tài sản ngầm, rốt cuộc là giàu đến mức nào? Vương gia mau để mở rộng tầm mắt .”
Hạ Vân Đình giấu giếm.
“Giàu ngang với quốc gia. Để Tinh Lạc tùy ý tiêu xài, cả đời cũng hết. Tuy nhiên một nửa đều ở mặt nổi.”
Thẩm Tinh Lạc .
“Vương gia đây từng tài nguyên và nhân mạch của ngoại tổ gia ngươi giờ đều trong tay ngươi. Ngoại tổ gia của Vương gia vốn là Hoàng thương, chỉ riêng những sản nghiệp ở mặt nổi cũng đủ khiến ghen tị hận thù .”
Hạ Vân Đình xoa xoa đầu nàng.
“Không chỉ vô cùng giàu , mà Túc Vương đảng cũng giàu nứt đố đổ vách.”
“Sĩ nông công thương, thương nhân ở nước địa vị cực kỳ thấp kém, nhưng ngược mà trọng dụng họ, và họ cũng cần bám víu một quyền quý thực lực, nên trong Túc Vương đảng ít phú thương hào đang bán mạng vì .”
Lần đầu tiên cảm nhận trực tiếp giàu đến , Thẩm Tinh Lạc tủm tỉm.
“Thì phu quân của giàu đến thế, thế thế . Nếu , quyết định cùng Vương gia phát triển chân tình thực cảm.”
“Vương gia cũng thật là, ngươi sớm những điều với thì chẳng sớm rung động .”
Hạ Vân Đình: “......”
“Bây giờ cũng muộn. Ta đem tiền đều cho Tinh Lạc, Tinh Lạc thể sinh cho một đứa con ?”
Thẩm Tinh Lạc lắc đầu.
“Hừm, sinh sinh, mang thai mười tháng cũng quá khổ sở , bây giờ cũng yêu Vương gia đến mức cam chịu khổ sở sinh con.”
“Về chuyện con cái, Vương gia cũng đừng quá cố chấp, chuyện Vương gia nên nghĩ thế : con cháu tự phúc của con cháu, con cháu thì ngươi hưởng phúc. Vương gia bây giờ đang hưởng phúc, đừng ở trong phúc mà phúc.”
Hạ Vân Đình: “!!!”
Không , cứ kiên trì ngừng là .
Thoái thác xong chuyện sinh con, Thẩm Tinh Lạc vòng chủ đề về tiền.
“Vàng dù nhiều cũng sẽ hết, chỉ vàng vô kể mới hết.”
“Vương gia đúng là vàng vô kể, nhưng đó của , nên vui, Vương gia vui vẻ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-nha-ta-co-chut-dien/chuong-61-ngay-mai-ta-co-mot-con-dien-muon-phat-tiet.html.]
Đối với chút tâm tư nhỏ của nàng, Hạ Vân Đình dứt khoát chọn nuông chiều.
Hắn dậy đến bàn sách cầm bút lông sói vung bút phóng khoáng.
Sau khi đặt bút, từ trong ngăn kéo lấy tư ấn đóng lên giấy, đó đưa mảnh giấy cho Thẩm Tinh Lạc.
Nhìn chữ mảnh giấy, tim Thẩm Tinh Lạc một nữa đập loạn nhịp.
Có tờ giấy , bất cứ lúc nào cũng thể cuốn hết tiền tài của .
Hắn mà thực sự đem tất cả tiền tài giao cho .
“Vương gia mà thật.”
Hạ Vân Đình ánh mắt hàm tình.
“Ta nguyện dốc hết thảy, để đoạt lấy nụ mãn ý của nàng.”
Thẩm Tinh Lạc ánh mắt như đuốc .
“Vương gia sợ một ngày nào đó đột nhiên cuốn tiền bỏ trốn ?”
Hạ Vân Đình và nàng bốn mắt , ánh mắt hề né tránh.
“Nếu Tinh Lạc bỏ trốn, nhất định là do đủ , đến lúc đó mong Tinh Lạc cho một cơ hội bù đắp.”
Thẩm Tinh Lạc cảm thấy hốc mắt chút cay xè.
“Ta hai đời , từng ai yêu thương đến thế.”
Nhìn khóe mắt nàng ửng đỏ, tim Hạ Vân Đình đau thắt.
Hắn ôm nàng lòng, nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp như lông vũ phủ lên cổ nàng trắng mịn.
Không pha lẫn bất kỳ dục vọng nào, tựa như hứa hẹn điều gì, lưu một dấu ấn thể phai mờ.
“Tinh Lạc ngoan, đừng . Dáng vẻ nàng thế còn đau hơn cả lấy d.a.o c.h.é.m .”
Thẩm Tinh Lạc cọ cọ trong lòng .
“Giữa chúng , của là của , của vẫn là của .”
Yết hầu Hạ Vân Đình khẽ động.
“Được, Tinh Lạc gì thì là thế đó.”
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiểu thư, Vĩnh Lạc Công chúa đến , hiện đang đợi ở tiền sảnh.”
Phu Thê hai đến cửa tiền sảnh, Hạ Oản Oản vốn đang uống liền lập tức dậy tiến lên.
“Hoàng , Hoàng tẩu, hai hôm qua thích sát, hôm nay mang theo chút vật bổ đến thăm hai đây.”
“Hoàng tẩu nàng ngoài việc kinh hãi thương ?”
Nói đoạn, Hạ Oản Oản tiến lên cẩn thận xem xét Thẩm Tinh Lạc một lượt.
Trong lòng Thẩm Tinh Lạc ấm áp.
“Không thương, chỉ là kinh hãi thôi.”
Hạ Oản Oản mắt thường thể thấy nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Không thương là , thương là .”
Xác định Thẩm Tinh Lạc thương, Hạ Oản Oản mới sang Hạ Vân Đình.
“Hoàng cũng bảo trọng thể.”
Hạ Vân Đình: “......”
Đâu cần tiện thể quan tâm một chút chứ.
Sau khi quan tâm Hạ Vân Đình, Hạ Oản Oản trò chuyện cùng Thẩm Tinh Lạc.
“Hoàng tẩu, mấy hôm nay dò hỏi nhiều phía, vẫn tìm phận của Đại Lang.”
Thẩm Tinh Lạc an ủi.
“Không , ngày mai tiếp tục tìm dò hỏi, dù chắc chắn vẫn sẽ tìm .”
“Đợi ngươi nhiệt huyết cạn kiệt, thể ngã ở thì ngủ ở đó.”
Hạ Oản Oản: “......”
Thẩm Tinh Lạc trêu chọc nàng thành nghiện.
“Dù xinh lời ý , nhưng ngươi học cách chuyện, hiểu ?”
Hạ Oản Oản: “......?”
Sao cảm thấy nàng khi kinh hãi càng điên loạn hơn ?
Nàng định gì đó, Thẩm Tinh Lạc lên tiếng.
“Ngày mai ngươi rảnh ? Nếu rảnh thì dẫn tám chín cung nữ chút tài nghệ trong cung của ngươi đến đây.”
Hạ Oản Oản vẻ mặt khó hiểu.
“Đương nhiên là rảnh . Hoàng tẩu cung nữ gì?”
Thẩm Tinh Lạc khà khà.
“Ta kinh hãi, những khác cũng đừng hòng sống yên. Chuyện là thế , ngày mai một cơn điên phát tiết.”
---