Vương Phi Nhà Ta Có Chút .... Điên - Chương 57: --- Sau này có khổ chàng chịu, có phúc ta hưởng
Cập nhật lúc: 2025-08-25 01:59:05
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Tinh Lạc rút thẻ tre từ tay đưa cho trụ trì, cùng mười ngón tay đan .
"Vương gia, sắp trưa , chúng về nhà thôi."
Nhìn dáng vẻ lông mày như tranh vẽ của nàng, Hạ Vân Đình véo nhẹ đầu ngón tay nàng, cùng nàng xoay rời .
Chỉ là, chỉ đổ mồ hôi tay, mà bàn tay đang đan chặt mười ngón với nàng cũng ngừng run rẩy.
Thẩm Tinh Lạc kinh ngạc, bởi vì đây là đầu tiên nàng trực tiếp cảm nhận sự yếu đuối và sợ hãi của . Chỉ vì nàng và đều bốc quẻ hạ hạ.
Ra khỏi đại điện, Hạ Vân Đình dừng bước.
"Thời tiết nóng bức, cõng Tinh Lạc xuống núi."
Dứt lời, hạ quý giá, xổm xuống mặt nàng.
Thẩm Tinh Lạc một chút cũng õng ẹo, liền úp sấp lên lưng , vòng tay ôm cổ .
"Vương gia."
Hạ Vân Đình đáp nàng.
"Hửm?"
Thẩm Tinh Lạc ghé sát tai thì thầm.
"Tương phùng là quẻ thượng thượng, nên Vương gia đừng để tâm điều . Chàng đó, là Thẩm Tinh Lạc, nhưng cũng là Thẩm Tinh Lạc, nên tin những điều , chỉ tin sự tại nhân vi."
Hạ Vân Đình đáp lời, chỉ đỡ lấy m.ô.n.g nàng, vững vàng xuống núi.
Đi đến khúc cua chân núi, nơi cỗ xe ngựa xa hoa đang đậu bóng râm, một đám áo đen từ bốn phương tám hướng ập đến.
Nhược Ảnh và Huyễn Ảnh cùng các Ảnh vệ theo ẩn trong bóng tối lập tức rút đao nghênh chiến.
Hạ Vân Đình ôm lấy eo nàng, nhón mũi chân một cái vọt lên nóc xe ngựa, nhẹ nhàng đặt Thẩm Tinh Lạc lên nóc xe.
"Tinh Lạc đừng sợ, một khắc giải quyết bọn chúng."
Lời dứt, Hạ Vân Đình sát khí tràn ngập, rút trường đao bên hông phi lên.
Trảm Hồn Đao trong tay Hạ Vân Đình ngừng xoay chuyển, ánh đao lay động ẩn chứa hàn khí, đao quang lóe lên biến ảo, như từng mảnh băng bay tới tấp.
Những sát thủ áo đen thể thấu đường đao, chỉ thể vội vã nghiêng né tránh.
Thế công mãnh liệt của Trảm Hồn Đao khiến đám sát thủ chật vật chịu nổi, ánh đao lạnh lùng như rắn, buộc bọn chúng hoảng hốt tháo chạy, mà nơi đao quang lướt qua, giọt m.á.u đỏ tươi theo đó rơi xuống...
Chưa đầy một khắc, sáu mươi sát thủ bộ tắt thở.
Cứ thế kết thúc, tất cả đều sứt mẻ sợi tóc.
Thẩm Tinh Lạc: "???"
Khẩu tiểu thủ s.ú.n.g giảm thanh màu bạc của còn đang nắm chặt trong tay mà cứ thế kết thúc ư?
Điều nào khác gì việc chuẩn sẵn sàng nhưng chẳng gì xảy chứ...
Đây là đầu tiên Thẩm Tinh Lạc trực tiếp chứng kiến thực lực của Hạ Vân Đình và sự sắc bén thể cản phá của những trướng .
Nàng hài lòng, bởi vì nàng thích những mạnh mẽ như .
Thẩm Tinh Lạc suy nghĩ một lát, gân cổ lên kêu "Á" một tiếng cực kỳ khoa trương, đó "ngất" .
Hạ Vân Đình lập tức hiểu nàng diễn vở kịch nào, cũng nhập vai ngay tức thì.
"Nhanh chóng báo việc bản vương ám sát cho Đại Lý Tự và Hình bộ, đó truyền tin cung."
Dứt lời, phi lên nóc xe ngựa, ôm Thẩm Tinh Lạc nhảy xuống trong xe ngựa.
Trong xe ngựa, Hạ Vân Đình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng.
"Tinh Lạc, mặc cho bao nhiêu tình huống bất ngờ, mặc cho tương lai cục diện biến động , cũng sẽ như hôm nay bảo vệ nàng bình an vô sự."
Thẩm Tinh Lạc giọng điệu mềm mại.
"Kỳ thực thể bảo vệ Vương gia, nhưng cảm giác Vương gia bảo vệ dường như cũng tệ."
Một tiếng "Ầm", vô pháo hoa nổ tung trong đầu Hạ Vân Đình, chỉ vì câu "Ta thể bảo vệ Vương gia" của nàng.
Từ nhỏ đến lớn, ai từng bảo vệ ? Ngay cả mẫu phi của cũng chỉ sự chán ghét vô cùng tận đối với .
Không ai bảo vệ , liền tự bảo vệ .
giờ đây, nhịp tim của Hạ Vân Đình đập vang dội hơn bao giờ hết, nữ tử vốn yêu sâu tận xương tủy, đột nhiên bảo vệ , đây là sự đắm chìm đến nhường nào.
Giọng Hạ Vân Đình chút run rẩy.
"Nếu giữa Tinh Lạc và một trăm bước, sẽ bước chín mươi chín bước rưỡi về phía Tinh Lạc, Tinh Lạc chỉ cần đợi đến gần nhẹ nhàng bước nửa bước nhỏ là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-nha-ta-co-chut-dien/chuong-57-sau-nay-co-kho-chang-chiu-co-phuc-ta-huong.html.]
"Về , sẽ sủng ái Tinh Lạc như muôn hoa đua nở."
Sự cố chấp của khiến nàng chút chấn động, cũng chút cảm động.
Lần đầu tiên nàng sinh vài phần cảm giác thuộc về.
Thẩm Tinh Lạc trêu chọc .
"Được , khổ chịu, phúc hưởng."
Khóe môi Hạ Vân Đình nhếch lên.
"Ta sẽ để Tinh Lạc chịu một chút khổ nào."
Thẩm Tinh Lạc nghiêng ngả.
"Không tồi tồi, khác đều chịu khổ, Vương gia khổ cũng tự chịu, cái trạng thái tinh thần độc đáo hợp ý ."
Hạ Vân Đình: "......"
Xe ngựa định chạy, Thẩm Tinh Lạc từ trong gian lấy một viên thuốc uống .
"Ối, trải qua chuyện dọa cho đổ bệnh . Lần bệnh một trận, ít tổn thất nhiều tiền đây."
Hạ Vân Đình khóe môi khẽ cong lên.
"Tinh Lạc và thật đúng là tâm đầu ý hợp."
"Ta vốn định vài ngày tới sẽ dàn cảnh diễn trò, nào ngờ kẻ nhanh chóng dựng sẵn đài diễn ."
Thẩm Tinh Lạc vòng tay ôm cổ .
"Ồ? Vương gia chuẩn thu dọn ba tên phế vật cự đầu đó ư?"
Hạ Vân Đình thẳng thắn .
"Bọn chúng vì ngôi vị mà tiếc dẫn sói nhà, giang sơn mà tiên tổ tắm m.á.u chiến đấu mới giành , giang sơn mà bao năm qua thương vô mới bảo vệ , há thể chôn vùi trong tay bọn chúng!"
Thẩm Tinh Lạc .
"Vậy Vương gia tiếp theo chuẩn diễn vở đại hí gì?"
Môi mỏng gợi cảm của Hạ Vân Đình dán vành tai nàng, dốc hết kế hoạch của .
Nghe xong, mắt Thẩm Tinh Lạc đảo vài vòng.
"Thủ đoạn lôi đình của Vương gia quá gọn gàng dứt khoát, quá dễ dàng cho bọn chúng ."
"Một tướng công thành vạn xương khô, Long Đằng Đế quốc sự phồn vinh thịnh vượng như ngày hôm nay là đổi bằng bao nhiêu sinh mạng con , mà bọn chúng vì lang tử dã tâm dẫn sói nhà, hợp tác với địch quốc, bỏ mặc bách tính."
"Ta cảm thấy đối với những kẻ giới hạn như , thể để bọn chúng c.h.ế.t quá thanh thản, hành hạ bọn chúng đến c.h.ế.t mới thú vị."
"Vương gia thấy ?"
Hạ Vân Đình hưng trí dạt dào.
"Tinh Lạc rõ hơn xem."
Môi đào của Thẩm Tinh Lạc khẽ mở.
"Chúng tiên thế ... thế ... đó ... cuối cùng thì ..."
"Thế nào? Phương án của thú vị hơn ?"
Sự tán thưởng trong mắt Hạ Vân Đình hề che giấu.
"Nếu Tinh Lạc ở phía đối lập với , chắc đấu nàng."
Thẩm Tinh Lạc cong môi.
"Vương gia khiêm tốn . Kế hoạch mà Vương gia đó, đúng là diễn tả sự bóc lột đến tận xương tủy khiến bọn chúng tan thành tro bụi một cách triệt để."
"Vương gia hai chúng gọi là gì ?"
Hạ Vân Đình vô cùng phối hợp tiếp lời.
"Đây gọi là gì?"
Thẩm Tinh Lạc nhướng cằm.
"Đây gọi là Phu Thê đồng lòng."
Hạ Vân Đình cảm thấy sảng khoái, đáy mắt đen sâu thẳm ánh lên ý đậm nét.
Nhìn thoải mái như tìm thấy tri kỷ, Thẩm Tinh Lạc hỏi.
"Vương gia thấy là một độc phụ tâm ngoan thủ lạt ?"
---