Vương Phi Nhà Ta Có Chút .... Điên - Chương 31: --- Ngươi thế mà dám lừa ta?

Cập nhật lúc: 2025-08-24 13:16:03
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Có lẽ là do phụ hoàng trong bảy năm đó dành quá nhiều tình yêu cho nhị hoàng văn võ song , cho nên cuối cùng nể mặt nhị hoàng mới g.i.ế.c cả nhà ngoại tổ , nhưng cũng từ ngày đó trở , tình yêu của phụ hoàng dành cho nhị hoàng lập tức tan biến còn sót chút nào. Từ đó về còn hỏi han đến nữa.”

Thẩm Tinh Lạc xong, trong lòng năm vị lẫn lộn.

Sau khi Hạ Oản Oản rời , Thẩm Tinh Lạc đến thư phòng tìm Hạ Vân Đình.

Thấy đến là nàng, khuôn mặt lạnh như băng của Hạ Vân Đình tức thì như gió xuân hóa tuyết.

“Tinh Lạc đến đây?”

Thẩm Tinh Lạc đến mặt .

“Nhàn rỗi vô sự, đến xem khuôn mặt tuấn tú của Vương gia.”

Hạ Vân Đình cong khóe môi, cánh tay dài nhẹ nhàng kéo nàng, ôm Thẩm Tinh Lạc lòng.

“Đứng gần một chút mới rõ, yên nhúc nhích, để Tinh Lạc cho thỏa thích.”

Da thịt trắng nõn, cộng thêm hôm nay mặc bộ bạch y như tuyết, tựa như khối sứ trắng thượng phẩm nung từ lò gốm ngàn năm, toát lên vẻ thuần khiết và cực đoan.

Khuôn mặt tinh xảo, lông mày như kiếm cắt, tuấn tú phi phàm.

Nam nhân dù mặc y phục màu gì cũng đều thể đến mê hoặc lòng .

“Quả nhiên là vẻ tựa thiên nhân, mê nhan sắc của Vương gia, cũng hài lòng với thể lực của Vương gia.”

Hạ Vân Đình: “……”

Câu khiến trong đầu tức thì hiện lên cảnh tượng hai triền miên.

Một sự rung động khó tả báo xuất hiện, và một cảm giác tê dại từng cuồn cuộn dâng lên trong lòng.

Hương thơm quyến rũ Thẩm Tinh Lạc và thở nóng bỏng nàng phả tai Hạ Vân Đình khiến xao xuyến, một cảm giác tê dại như tia chớp tức thì truyền khắp thể Hạ Vân Đình.

Mỹ nhân trong vòng tay, mang theo sự mê hoặc vô tận, khiến nhịp tim đột ngột tăng nhanh.

Thần sắc bỗng trở nên thâm trầm, ánh mắt từ đôi mày mắt như vẽ, khuôn mặt trắng sứ đến đôi môi đỏ mọng đầy đặn của nữ tử trong lòng.

Hạ Vân Đình cúi phủ lên môi nàng.

Môi như thanh sắt nung đỏ, mang theo nóng bỏng rát.

Thẩm Tinh Lạc cũng từ chối, từ khi hai da thịt mật, mối quan hệ gần gũi hơn nhiều, nàng thích cơ thể của , sẽ giả vờ từ chối, bộ tịch.

Cùng lúc đó, Lưu Vân đang cung kính ngoài điện, thấy Nhược Ảnh việc bên ngoài trở về.

Lưu Vân nhớ cảnh Nhược Ảnh ôm chiếu đến chuẩn thu t.h.i t.h.ể cho tiểu thư nhà ngày thứ hai khi tiểu thư kết hôn, tức giận thôi.

Nghe thấy tiếng hôn hít "chậc chậc chậc" trong phòng, Lưu Vân vội vàng chạy tới:

“Nhược Ảnh, Vương gia dặn nô tỳ, nếu thấy ngươi việc bên ngoài trở về thì hãy tìm .”

Nhược Ảnh, cái tên đàn ông sắt thép chút nghi ngờ, chân như gió lướt .

“Vương gia, ngài tìm thuộc hạ……”

Hạ Vân Đình và Thẩm Tinh Lạc đang hôn nồng nhiệt khó dứt.

“Cút!!!”

Nhược Ảnh hai chân run rẩy.

“Vâng!!!”

Nhược Ảnh hốt hoảng bỏ chạy, tức giận chạy đến mặt Lưu Vân:

“Ngươi thế mà dám lừa ?!”

Lưu Vân chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt vô tội:

“À? Vương gia tìm ngươi ? Vậy lẽ là nhớ nhầm .”

Nói xong, nàng ngẩng đầu trời, thèm để ý đến nữa.

Nhược Ảnh: “!!!”

Hắn nỗi khổ thể .

Không lâu , Huyễn Ảnh bước vội vã, đẩy cửa bước .

Thẩm Tinh Lạc Hạ Vân Đình hôn đến vẻ mặt hưởng thụ, nhẹ nhàng đẩy .

“Vương gia, tới.”

Lại một nữa quấy rầy, ánh mắt Hạ Vân Đình sắc lạnh như những tảng băng, đ.â.m thẳng Huyễn Ảnh.

Huyễn Ảnh lạnh lẽo, lập tức quỳ một gối xuống:

“Thuộc hạ xong việc theo lệnh Vương gia liền lập tức phục mệnh. Xin Vương gia, thuộc hạ cứ nghĩ Vương phi lúc vẫn đang du hồ cùng công chúa ở hậu hoa viên, thật sự cố ý quấy rầy Vương gia và Vương phi, thuộc hạ xin phép cút ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-nha-ta-co-chut-dien/chuong-31-nguoi-the-ma-dam-lua-ta.html.]

Thẩm Tinh Lạc khẽ duyên dáng:

“Đừng vội, chuyện tìm ngươi.”

Huyễn Ảnh vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ các hôn thì liên quan gì đến chứ?

“Trong …… còn chuyện của thuộc hạ ?”

Thẩm Tinh Lạc từ đùi Hạ Vân Đình dậy.

“Ngươi phục mệnh. Phục mệnh chuyện gì?”

Huyễn Ảnh cung kính đáp:

“Bẩm Vương phi, Vương gia lệnh thuộc hạ mang một thùng vàng thỏi đến tẩm điện.”

Thẩm Tinh Lạc vui vẻ:

“Ôi, Vương gia thật sự định dùng vàng ròng để đả động ?”

Hạ Vân Đình cong khóe môi:

“Theo điều nàng thích, tránh điều nàng ghét.”

Thẩm Tinh Lạc má lúm đồng tiền nhỏ xinh:

“Một thùng vàng thỏi? Đó là bao nhiêu ?”

Hạ Vân Đình :

“Một ngàn lượng vàng. Sau mỗi tháng sẽ đều đưa Tinh Lạc một thùng vàng thỏi.”

“Bình thường Tinh Lạc ngoài tất cả chi tiêu sẽ chi trả riêng.”

Thẩm Tinh Lạc hưng phấn xoa xoa hai bàn tay nhỏ bé:

“Oa. Vương gia giàu quá!”

Huyễn Ảnh nhịn xen :

“Vương gia ba tuổi luyện võ, thể chất cường tráng, mười lăm tuổi trận cầm quân, chinh chiến nhiều năm lập vô quân công, Bệ hạ thưởng ít. Thêm đó là thu nhập từ điền trang cửa hàng và thuế má từ đất phong, mỗi năm đều nhiều tiền.”

“Các hoàng tử khác thê đông đúc chi tiêu lớn, còn Vương gia chúng cô độc một nhiều năm, những lúc chiến trường thì sống ẩn dật, tích cóy nhiều tiền đó.”

“Vương phi từng đến kho bạc của Túc Vương phủ xem qua , trong đó vàng bạc châu báu, cổ vật thư họa nhiều đến nỗi còn chỗ đặt chân.”

“Người thật sự mệnh , gặp một phu quân hậu trạch trong sạch tiền quyền như Vương gia.”

“Vương phi đừng thấy Bệ hạ bề ngoài khá thiên vị Thái tử, thật trong lòng Bệ hạ, tình yêu dành cho Vương gia còn hơn cả Thái tử chứ kém. Phải rằng, Vương gia của chúng xuất sắc nhất trong các hoàng tử.”

“Khi thiên hạ thái bình, các hoàng tử khác ai nấy đều tài giỏi, nhưng mỗi khi chiến sự bùng nổ, từng co rúm như chim cút. Bệ hạ ngoài việc phái Vương gia cầm quân xuất chinh chống giặc , còn ai khác để chọn.”

“Hơn nữa, mỗi Vương gia cờ khai đắc thắng, Bệ hạ đều ban thưởng vô vàng bạc châu báu cho Vương gia. Nếu trong lòng Bệ hạ thực sự thích Vương gia, mỗi ban thưởng chỉ cần dừng ở mức đủ là , nào cũng ban thưởng một cách phóng khoáng đến thế?”

“Lại đến Túc Vương phủ . Vương phi Túc Vương phủ tráng lệ lộng lẫy đến ? Đó là do đầu tiên Vương gia cầm soái xuất chinh, Bệ hạ phái Nội Vụ Phủ đến chuyên biệt thiết kế cải tạo, ngoa, sự thoải mái của Túc Vương phủ chúng hề thua kém Đông Cung.”

“Hơn nữa, Ảnh Vệ chúng cũng là do Bệ hạ phái cho Vương gia, những mà Bệ hạ bồi dưỡng đều là tinh nhất.”

“Thuộc hạ và Nhược Ảnh theo Vương gia từ khi ba tuổi, lúc đó và Nhược Ảnh mười tuổi, Ảnh Vệ khi chỉ mười lăm . Sau , Vương gia ngừng chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ, Ảnh Vệ dần phát triển đến con năm mươi hai như ngày nay.”

“Vương phi, thuộc hạ kể cho …”

Hạ Vân Đình sa sầm mặt.

“Cút ngoài, ngươi lắm lời quá, lắm đến nỗi chuyện với phu nhân một câu cũng chen .”

Huyễn Ảnh giật một cái.

“Vâng!!!”

Thẩm Tinh Lạc đến nghiêng ngả.

“Ôi chao, phu quân của chỉ lợi hại giường, mà chiến trường cũng dụng binh như thần. Nếu phu quân của trải qua nhiều năm chiến đấu đẫm máu, Long Đằng Đế quốc sớm muộn cũng tan rã thôi.”

“Chẳng trách phu quân của rõ ràng hung danh lẫy lừng, nhưng vẫn khiến ít khuê trung nữ tử say mê.”

Vài câu ‘phu quân của ’ của nàng khiến Hạ Vân Đình eo bụng siết chặt.

Hắn một tay kéo nàng lòng, cúi đầu phủ lên đôi môi đào của nàng.

“Hôm nay dùng vàng ròng lay động Tinh Lạc ?”

Thẩm Tinh Lạc duyên dáng.

“Lay động , lay động , ai mà chẳng thích vàng chứ.”

Hạ Vân Đình giọng khàn đặc.

“Vậy Tinh Lạc rung động với ? Dù chỉ một chút thôi?”

---

Loading...