Vương Phi Nhà Ta Có Chút .... Điên - Chương 19: ---Cái chuyện này chẳng lẽ không nói không được sao?

Cập nhật lúc: 2025-08-24 13:15:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Tinh Lạc gật đầu.

“Phiền Vương gia sai dọn sạch kho tàng của Thẩm gia. Ồ, đúng , ngay cả sính lễ Bá phủ ban cho Thẩm Vi Vi cũng để một xu. Bởi vì Thẩm Nghị tiêu tốn sính lễ khổng lồ của mẫu để nuôi vợ con của , thì tính lãi.”

Danh tiếng của Thẩm Vi Vi hủy hoại, Bá phủ tám chín phần sẽ đến hủy hôn, đến lúc đó Thẩm Nghị lấy sính lễ trả cho họ, sẽ chịu đựng thôi.

Hạ Vân Đình nhàn nhạt một tiếng “Ừm.”

Thẩm Nghị: “!!!”

Không , dọn sạch kho tàng của luôn ? Nàng thế thì khác gì tịch thu gia sản ?

nào dám ho he, chỉ riêng việc Túc Vương trong sân Thẩm gia thôi, cảm thấy gáy lạnh toát, như thể Diêm Vương đang thổi cổ .

Nói chuyện xong với Hạ Vân Đình, Thẩm Tinh Lạc đầu Lưu Vân.

“Nha đầu, ngươi dám g.i.ế.c ? Cầm con d.a.o mổ lợn đó tiễn tất cả những hạ nhân từng ức h.i.ế.p chúng ở Thẩm gia xuống suối vàng.”

“Rồi đó bảo những hạ nhân còn từng ức h.i.ế.p chúng đến nha môn trình bày rõ sự tình, để họ kể tỉ mỉ cho quan phủ chuyện con Trương Uyển Chi hôm nay nguyền rủa Vương gia chết, mắng Vương phi là tiện nhân, còn lớn tiếng đánh c.h.ế.t Vương phi. Và để họ khi gặp bá tánh thì khắp nơi đều kể một cách sống động, để đều con Trương Uyển Chi c.h.ế.t hết tội.”

“Cuối cùng vứt t.h.i t.h.ể hai con các nàng đến bãi tha ma cho chó hoang ăn, những kẻ như các nàng xứng chôn cất.”

Lưu Vân ánh mắt kiên định.

“Nô tỳ dám. Những ác nô từng ức h.i.ế.p tiểu thư c.h.ế.t đáng tiếc.”

Hạ Vân Đình liếc Nhược Ảnh và Huyễn Ảnh.

ảnh vệ hiệp trợ Lưu Vân xử lý những việc Vương phi giao.”

Nhược Ảnh và Huyễn Ảnh cung kính đáp “Vâng.”

Những hạ nhân đang ôm đầu xổm ở góc tường lúc hai thái độ khác .

Vài hạ nhân từng ức h.i.ế.p Thẩm Tinh Lạc và Lưu Vân lập tức sợ tè quần.

Những hạ nhân từng ức h.i.ế.p hai nàng thì vẻ mặt như thoát khỏi tai ương, hướng về phía Thẩm Tinh Lạc mà khấu đầu lia lịa.

“Tiểu nhân tạ Vương phi khai ân! Tiểu nhân nhất định sẽ cho cả Kinh thành những việc con Trương Uyển Chi với Vương phi những năm qua!”

Ra khỏi Thẩm gia, Thẩm Tinh Lạc dừng bước, nhắm mắt .

Nàng thầm nghĩ: Nguyên chủ, coi như mượn xác nàng, đây là đáp tạ nàng báo thù. Các nàng đánh đập, mắng mỏ nàng nhiều năm, khiến các nàng danh tiếng thối nát, c.h.ế.t chỗ chôn. Còn tên phụ tồi tệ của nàng, mỗi khi đến ngày giỗ của nương nàng, sẽ sai chặt hai ngón tay của thiêu cho nương nàng, cho đến khi tra tấn thành thây hồn thì thôi. Nàng, cứ yên nghỉ .

Trong xe ngựa, Hạ Vân Đình thần sắc khó dò.

Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ nàng sẽ sợ .

Bởi vì bá tánh khắp phố phường đều đồn tính tình hung bạo, g.i.ế.c như ngóe, nhiều sự tích kinh hãi khó tin của chiến trường cũng lưu truyền rộng rãi trong dân gian.

Mà những chuyện đều là thật, quả thực g.i.ế.c vô kẻ địch, kẻ địch c.h.ế.t đao của thể đếm xuể, nên thể nào biện bạch.

“Bộ dạng bản vương g.i.ế.c nãy, khiến Vương phi sinh lòng sợ hãi ?”

Thẩm Tinh Lạc đối diện với đôi mắt sâu thấy đáy của .

“Nếu dù Vương gia hôm nay đến, cũng sẽ khiến con các nàng c.h.ế.t chỗ chôn, Vương gia liệu vì thế mà nghĩ là độc phụ tâm địa rắn rết ?”

Cả hai đều trả lời câu hỏi của đối phương, nhưng cả hai đều từ đối phương mà ngửi thấy thở của đồng loại.

Trong xe ai lời nào, nhất thời tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng thể thấy.

Hạ Vân Đình, vốn ít , đầu tiên chủ động tìm một chủ đề.

“Thẩm Nghị thật sự đội nón xanh ?”

Thẩm Tinh Lạc: “...”

Cái chuyện chẳng lẽ ?

“Thẩm Vi Vi một chân đạp hai thuyền là thật, còn Trương Uyển Chi gian phu thì .”

Hạ Vân Đình: “...”

Chuyện hư vô mờ mịt mà ngươi như thật.

Chủ đề cắt ngang, trong xe ngựa nhất thời trở nên vắng lặng.

Xe ngựa đến nửa đường, Thẩm Tinh Lạc .

“Vương gia cứ để xuống ở ven đường là , là Vương phi, trong hòm sính lễ đều là y phục cũ Thẩm Vi Vi mặc xong bỏ cho , một bộ y phục trang sức nào coi , ngoài sẽ mất thể diện của Túc Vương phủ.”

“Hôm qua Hoàng thượng và Hoàng hậu ban thưởng cho ít vàng bạc, hôm nay dọn sạch Thẩm gia, cho nên dạo đó đây, tự sắm sửa vài món đồ.”

Hạ Vân Đình và nàng bốn mắt .

“Bản vương cùng nàng .”

“Còn nữa, bản vương tình cảnh của nàng, sớm hai ngày sai may đo cho nàng năm mươi bộ hoa phục.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-nha-ta-co-chut-dien/chuong-19-cai-chuyen-nay-chang-le-khong-noi-khong-duoc-sao.html.]

Thẩm Tinh Lạc má lúm đồng tiền thấp thoáng.

“Không ngờ Vương gia nhập vai thật sâu, lúc nào cũng đóng vai kẻ vì tình mà mê .”

Trên mặt Hạ Vân Đình thoáng qua một tia tự nhiên.

“Hoặc diễn, hoặc diễn đến mức tột cùng.”

Xe ngựa dừng con phố sầm uất nhất Kinh đô.

Thẩm Tinh Lạc xuống xe một tiệm trang sức vàng ngọc tên là Linh Lung Lâu.

Khi chưởng quầy thấy Hạ Vân Đình đang sánh bước cùng nàng, lập tức gật đầu khom lưng tiến lên hành lễ.

“Không Vương gia đột nhiên đại giá quang lâm gì phân phó?”

Thẩm Tinh Lạc chợt bừng tỉnh.

“Vậy đây là cửa hàng của Vương gia?”

Hạ Vân Đình khẽ gật đầu.

“Ừm. Là bản vương sơ suất , quên sai đến cửa hàng bảo chưởng quầy mang những bộ trang sức nhất đến phủ cho Vương phi.”

Câu “sơ suất của là xuất phát từ tận đáy lòng. Hắn chỉ nghĩ đến việc tặng nàng hoa phục, nghĩ đến việc tặng nàng trang sức đội đầu chứ.

Lúc thậm chí còn chút hối hận.

Hối hận tại thể hiểu phong tình đến .

Túc Vương tức thì chuyển giọng.

“Chưởng quỹ Triệu, mau rút vài bộ trang sức đầu mặt đắt giá nhất trong tiệm xuống, đóng gói đưa đến Túc Vương phủ.”

Vị chưởng quỹ lập tức bước chân như gió cuốn thực hiện.

Thẩm Tinh Lạc mày mắt cong cong.

“Đa tạ Vương gia tặng quà.”

Dứt lời, nàng xoay rời khỏi Linh Lung Lâu, sang tiệm son phấn Túy Đào Hoa đối diện.

Khi Túc Vương bước tiệm, tức khắc thu hút ánh mắt của tất cả nữ nhân trong phòng.

Bởi dung nhan khiến và thần phẫn nộ của thật sự quá đỗi xuất chúng.

Thẩm Tinh Lạc kéo kéo tay áo của .

“Tiệm của Vương gia ?”

“Không .”

Sau khi lựa chọn nhiều son phấn, Thẩm Tinh Lạc từ trong ống tay áo rộng rãi lấy một tờ ngân phiếu mệnh giá lớn định thanh toán.

Túc Vương một tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng.

“Nàng là thê tử của bổn Vương, lẽ nào Vương phi trả tiền.”

“Nhược Ảnh, Vương phi ngoài, ngươi hãy sắp xếp hai lanh lợi bảo vệ an cho Vương phi, theo tùy thời thanh toán.”

“Sau tất cả chi tiêu bên ngoài của Vương phi đều do bổn Vương chi trả.”

Tất cả trong tiệm son phấn: “!!!”

Nghe đồn Túc Vương điện hạ g.i.ế.c như ngóe ngờ chỉ dạo phố cùng thê tử? Lại còn sủng ái nàng đến ?

Tất cả nữ nhân trong tiệm đều ánh mắt chứa vẻ hâm mộ.

Cứ như , Thẩm Tinh Lạc khi chọn nhiều son phấn, chuẩn xoay rời giữa vô ánh mắt ghen tị hâm mộ.

Vừa đến cửa, một thiếu nữ yểu điệu liền chạy thẳng đến bên cạnh Túc Vương.

Người đến chính là Vĩnh Lạc Công chúa đương triều, Hạ Oản Oản.

“Hoàng , quả nhiên là ! Ban nãy còn tưởng hoa mắt!

Sao ở tiệm son phấn ?”

Đối mặt với Hạ Oản Oản, đôi mày mắt lạnh lẽo của Túc Vương chút giãn .

“Đi dạo cùng Vương phi.”

Hạ Oản Oản trợn mắt há hốc mồm.

Nàng liếc Thẩm Tinh Lạc.

“Vương phi xung hỉ như ngươi đúng là giỏi giang dụ dỗ khác, dám dụ dỗ Hoàng của bổn công chúa, vốn gần nữ sắc, vì ngươi mà mất mặt Hoàng Tổ Mẫu.”

Giọng Túc Vương bỗng nhiên lạnh .

---

Loading...